Ngôi nhà cũ kỹ nơi những người già ở lại càng thêm u ám và lạnh lẽo, chỉ khi hai người trẻ tuổi đến thì mới có chút hơi ấm của sự sống Lê Tri cứ ngọt ngào gọi một tiếng "ông ơi, bà ơi", chỉ với vài câu nói mà cô đã làm trong lòng những người già cô đơn trở nên ấm áp hơn Khi dọn dẹp xong bát đĩa, một bà cụ còn hỏi cô tối muốn ăn gì, bà sẽ nấu riêng cho cô Thật ra, những người già này rất tò mò về đoàn phim đến từ thành phố, nhưng vì đã được trưởng làng căn dặn trước, họ sợ làm phiền các bạn trẻ nên không dám đến hỏi thăm Giờ có người trẻ chủ động đến trò chuyện, kể chuyện về đoàn phim, ai nấy đều vui vẻ lắng nghe, chẳng bao lâu Lê Tri đã quen thuộc với mọi người trong làng Lý Kiến Hề nhìn Lê Tri trò chuyện rôm rả với các cụ, anh hiếm khi thấy cô hoạt bát như thế này Anh hiểu rằng cô cố tình làm vậy để lấy thông tin, nhưng đôi lúc cũng không khỏi mỉm cười trước sự tinh tế của cô Buổi chiều, khi nhóm A quay cảnh ở cổng làng xong và lên núi, Ninh Tuyết đi ngang qua làng, Lê Tri bất chợt hỏi: “Cô ấy là nữ chính trong bộ phim của chúng cháu, các cụ có ai nhận ra cô ấy không?”
Mấy người già, bao gồm cả trưởng làng, đều nhìn kỹ Ninh Tuyết Nhưng nhóm A đi qua rất nhanh, Ninh Tuyết cũng bước đi vội vã, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ta Một người trong số đó nói: “Không nhận ra, nhưng cô ấy trông thật xinh đẹp, nếu tôi từng gặp thì chắc chắn sẽ nhớ.”
Bà cụ đang làm đế giày bật cười: “Ông thì nhớ gì, đến chỗ để chìa khóa nhà màcòn không nhớ, đừng khoác lác nữa.”
“Cô gái này trông còn trẻ lắm, mười mấy năm trước cũng chỉ là một đứa trẻ thôi Làng chúng ta đã mười mấy năm rồi không có người trẻ nào đến, càng không có trẻ con, chắc chắn chưa từng gặp qua.”
Mọi người xôn xao trao đổi, Lê Tri nghe một lúc rồi quay sang hỏi trưởng làng vẫn đang im lặng nãy giờ: “Trưởng làng, ông có nhận ra cô ấy không?” Cô nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy họ Ninh, tên là Ninh Tuyết.”
Trưởng làng gõ nhẹ tẩu thuốc rong tay, giọng nói già nua có chút ngập ngừng: “Tôi cũng không nhận ra Nhưng nhìn cô ấy, quả thật có chút quen thuộc.”
Thật ra, ngay từ ngày đầu tiên khi đoàn phim đến, ông ta đã thấy Ninh Tuyết rất quen mắt Nghe vậy, bà cụ làm đế giày cũng giật mình nói: “Cô bé này trông quen lắm, có phải chúng ta đã từng xem cô ấy đóng phim không?”
Mấy ngày trước, Lê Tri đã biết rằng đây là lần đầu Ninh Tuyết đóng phim từ đạo diễn, cô ấy mới bước vào nghề, trước đó chưa từng tham gia tác phẩm nào Cô gợi ý cho mấy người già có trí nhớ không còn tốt: “Có phải cô ấy là hậu duệ của ai trong làng không Các cụ có quen cha mẹ hay ông bà của cô ấy không?”
“Không phải.” Bà cụ làm đế giày nhanh chóng phủ nhận: “Làng chúng ta không có ai họ Ninh.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Trưởng làng nhíu mày, Lê Tri không bỏ qua phản ứng này, liền hỏi ngay: “Trưởng làng, ông đã từng nghe qua họ này chưa?”
Trưởng làng không trả lời ngay, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Làng chúng ta không có ai họ Ninh, nhưng con dâu của lão La trước đây có họ Ninh.”
“Lão La?” Lê Tri hỏi: “Nhà đó ở đâu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Giờ họ còn ai ở lại trong làng không ạ?”
Trưởng làng lắc đầu, một ông cụ khác đã nhanh chóng đáp: “Nhà đó đã dọn đi từ nhiều năm trước rồi, ngôi nhà mà các cô quay phim chính là của họ đấy.”
Lê Tri nhìn về phía căn nhà ngói cũ kỹ mà đoàn phim đang ra vào tấp nập, trong đầu dần hình thành một suy đoán Bà cụ làm đế giày cũng ngừng tay, cố gắng nhớ lại một lúc, rồi đập mạnh vào đầu gối: “Cô bé này có nét giống với La Gia Phúc Đúng rồi, đã mấy chục năm không gặp, chắc hẳn con gái của La Gia Phúc cũng lớn chừng này rồi.”
Những người già ngồi quanh đó đều nhìn về phía bóng lưng của Ninh Tuyết, Lê Tri nhận ra vài phần phức tạp trong ánh mắt của họ Cô nhắc đến hai bức di ảnh trong căn nhà cũ: “Khi chúng cháu quay phim ở trong La gia thì đã nhìn thấy hai bức di ảnh của hai cụ già, đó có phải là ông bà của Ninh Tuyết không ạ Nhưng hình như Ninh Tuyết không nhận ra ông bà mình, cô ấy còn bị những bức ảnh đó dọa cho một phen.”
“Lúc họ qua đời, chắc cô bé vẫn chưa ra đời, không nhận ra cũng là điều bình thường.” Một ông cụ thở dài: “Thật trùng hợp, mấy chục năm rồi La Gia Phúc chưa quay về, vậy mà con gái ông ta đã về trước rồi.”
“Ninh Tuyết còn trẻ mà.” Lê Tri tò mò hỏi: “Chắc ông bà của cô ấy cũng trạc tuổi các cụ, sao lại qua đời sớm như vậy ạ?”
Mấy người già liếc nhìn nhau, ánh mắt né tránh, không ai trả lời ngay mà cùng nhìn về phía trưởng làng Trưởng làng thở ra hai làn khói, giọng điệu bình thản: “Ông La và vợ đều yếu, bệnh tật từ sớm nên qua đời sớm, đó là số phận.”
Một ông cụ khác vội vàng đồng tình: “Đúng, đúng, đó là số phận Nếu không hẳn là giờ đây họ cũng đã hưởng phúc ở thành phố cùng La Gia Phúc rồi.”
Dù sao thì con gái của La Gia Phúc cũng là một ngôi sao lớn, ăn mặc sang trọng, lại xinh đẹp, vừa nhìn là biết được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chắc chắn gia cảnh rất tốt Mọi người thở dài vài câu rồi không bàn về chủ đề này tiếp nữa Lê Tri và Lý Kiến Hề ngồi lại cùng các cụ cho đến chiều, đã lâu lắm rồi họ mới có người trẻ ngồi nói chuyện cùng nên ai nấy đều rất vui Chỉ khi đến giờ chuẩn bị nấu bữa tối cho đoàn phim, Lê Tri mới đứng dậy cáo từ, nhưng ai cũng lưu luyến, dặn cô nhớ đến chơi với họ khi rảnh “Cái lu này hết nước rồi.” Lê Tri nhìn bóng lưng của trưởng làng đang đứng trước cửa, mỉm cười nói với bà cụ: “Để cháu giúp các cụ đổ đầy nước rồi hẳn đi.”
Trưởng làng quay lại nhìn thấy hai người trẻ đã bận rộn, ông ta đứng một lúc rồi mới bước đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lu nước trong làng rất to và nặng, Lê Tri và Lý Kiến Hề phải xách hơn mười thùng nước mới đổ đầy được nó Bà cụ làm đế giày đứng ở bếp nhìn họ bận rộn, đôi mắt đỏ hoe Khi Lê Tri quay lại, bà cụ đã vội lau nước mắt đi Lê Tri cười, vỗ vỗ hai tay vào nhau: “Bà ơi, cháu đổ đầy nước rồi, giờ cháu xin phép đi trước.”
“Ồ, ồ, cảm ơn cháu, tối nay bà sẽ làm món thịt kho tàu, nhớ ăn nhiều vào nhé!”
“Cháu biết rồi, bà ạ.” Lê Tri bước ra cửa, như nhớ ra điều gì, cô quay đầu lại hỏi: “Bà ơi, lần trước cháu nghe trưởng làng nói, tục lệ đưa thân trong làng đã bị hủy bỏ từ thế hệ của ông ấy rồi, đúng không ạ Thế hệ của các cụ chắc không còn ai bị đưa vào mộ nồi đất nữa chứ?”
Bà cụ dừng lại một chút, cúi đầu múc nước để né tránh ánh mắt của cô: “Đúng vậy, đã bỏ từ lâu rồi.” Bà thở dài: “Ngày xưa nghèo khổ lắm, đúng là tội lỗi.”
Khi đã đi xa khỏi nhà của các dân làng, Lý Kiến Hề mới hạ giọng: “Bà ấy nói dối.”
Lê Tri gật đầu: “E là ông bà của Ninh Tuyết không phải chết vì bệnh Họ cùng thế hệ với trưởng làng, không lý nào lại chết vì tục lệ đưa thân được, chắc hẳn có uẩn khúc gì đó.”
Khi hai người đang bàn luận, một nhóm nhân viên đoàn phim đẩy chiếc xe nhỏ chất đầy gạch xanh chạy qua con đường làng Lê Tri gọi họ lại hỏi thăm thì được biết đạo diễn đang dựng mộ nồi đất trên núi “Ngày mai sẽ quay cảnh di dời mộ, không thể thật sự đào mộ được nên mọi người đang hỗ trợ trên núi.”
Lê Tri và Lý Kiến Hề cùng nhân viên đoàn phim lên núi, một lần nữa đến khu rừng hoang vu đầy mộ nồi đất Ngay bên cạnh ngọn đồi phủ đầy cỏ dại, mộ nồi đất mà đoàn phim dựng đã gần như hoàn thành Trước khi dựng, đạo diễn đã hỏi trưởng làng về kích thước Cái mộ nồi đất giả này giống y như thật Cái hố nhỏ xíu bên trong rất chật chội, người vào đó thì không thể đứng thẳng, chiều dài và chiều rộng cũng chỉ đủ để hai người nằm cạnh nhau Nhân viên đoàn phim nhìn vào cái miệng hố đen ngòm rồi lại nhìn sang những ngôi mộ nồi đất đã bị bịt kín bên cạnh, không khỏi rùng mình Cái hố đưa thân vừa chật vừa ngột ngạt, người nằm trong đó không thể cử động, không thể thoát ra, chỉ có thể nằm đó mà chết đói, cực kỳ tàn nhẫn vô nhân đạo Với hơn mười người cùng nhau làm, cái mộ nồi đất đã nhanh chóng hoàn thành Nhân viên đoàn phim đặt bộ xương giả đã chuẩn bị sẵn vào trong, dùng gạch cũ lấy từ nhà ngói để bịt miệng hố lại từng lớp một, đến khi trời cũng tối dần Đạo diễn vỗ tay: “Được rồi, xuống núi ăn cơm đi, mai lại lên.”
Khi màn đêm buông xuống, những ngôi mộ trong khu rừng hoang vu lại càng thêm âm u, không ai dám nán lại lâu, mọi người vội vàng xuống núi Tối đó, đoàn phim còn phải quay cảnh ở căn nhà cũ Vì sự cố xảy ra đêm qua, trước khi bắt đầu quay, đạo diễn đã yêu cầu mọi người kiểm tra kỹ lưỡng khắp nơi để tránh tai nạn lặp lại Cả nhóm Khổng Tước và Thiên Vấn đều cảnh giác, ánh mắt khi nhìn nhau đầy thận trọng Có lẽ vì ai cũng cẩn thận, mọi việc hôm nay đều diễn ra suôn sẻ, không có sự cố nào xảy ra Khi quay xong vào nửa đêm, đạo diễn rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vỗ tay: “Mọi người hôm nay đã vất vả rồi Còn lại hơn nửa đoạn nữa thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục cố gắng!”
Nhân lúc mọi người còn ở đó, Lê Tri nhắc nhở: “Mọi người về phòng rồi thì đừng ra ngoài nữa, dạo này xảy ra nhiều chuyện, tốt nhất là không nên tách ra đi một mình.”
Người chơi thì không cần nhắc, nhưng chủ yếu là để cảnh báo những NPC thiếu cảnh giác Mọi người nhớ lại những sự kiện gần đây, ai nấy đều đồng ý gật đầu: “Đúng, đúng, rửa ráy xong thì đừng ra ngoài nữa.”
“Nhưng lỡ buồn đi vệ sinh thì làm sao?”
“Thì mang cái thau ra dùng!”
Mọi người đùa vài câu rồi nhanh chóng trở về nhà xưởng, tranh thủ rửa ráy, đi vệ sinh xong xuôi, bên ngoài cũng nhanh chóng chìm vào im lặng Ai cũng nghĩ rằng đêm nay sẽ lại nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập, nhưng mãi cho đến khi Lê Tri ngủ thì bên ngoài vẫn không có gì bất thường Không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mang, Lê Tri nghe thấy tiếng gõ cửa Trong bóng tối, hai anh em cùng mở mắt Lê Tri nghe thấy tiếng thở nặng nề của Lê Phong, tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, gõ một hồi không thấy ai trả lời thì chuyển sang căn phòng bên cạnh Tiếng gõ vọng lại từ bên phải, Lê Tri nhớ rõ đó là căn phòng của cô gái trẻ đã ngồi ở ghế phụ lái vào ngày đầu tiên họ bước vào phó bản Nếu là người chơi, chắc chắn sẽ không mở cửa, nhưng cô ấy chỉ là một NPC Liệu cô ấy có mở cửa không Cả hai nín thở lắng nghe, một lúc sau, tiếng ngái ngủ của cô gái từ phòng bên vang lên: “Ai đấy?”
Lê Tri ngồi dậy khỏi giường Ngoài cửa, một giọng nói trẻ trung vang lên: “Diệu Diệu, là tôi đây, mở cửa ra đi.”
Lúc đầu, giọng nói đó có chút khàn khàn, giống như giọng của một con vẹt học nói, còn hơi ngượng nghịu, nhưng càng nói càng rõ ràng, đến cuối thì giọng nói đó hoàn toàn giống giọng của một cô gái khác trong đoàn phim Nhà xưởng được làm bằng thép tấm nên không cách âm tốt, Lê Tri nghe thấy tiếng dép lê của Diệu Diệu kéo trên nền nhà rồi tiếng bước chân tiến về phía cửa Lê Tri nhanh chóng xuống giường: “Có lẽ sức mạnh của quỷ quái sẽ càng tăng lên khi nó nuốt chửng được nhiều người, chúng ta phải ngăn nó lại.”
Cô hành động rất nhanh, nhưng khi mở cửa chạy ra thì cửa phòng bên cạnh đã đóng lại Lê Tri rút dao cong ra, một tay cầm dao, một tay gõ cửa: “Diệu Diệu Mở cửa ra!”
Một lúc sau, tiếng khóa cửa lách cách mở ra, một tia sáng hắt ra từ khe cửa Cửa phòng mở ra, Diệu Diệu mặc đồ ngủ, đứng ngược sáng nơi cửa, thần sắc bình thường: “Có chuyện gì vậy?”