Lê Phong nhanh chóng theo sát, cánh cửa phòng chỉ khép hờ, bên trong đèn vẫn sáng Vì Lê Phong cao hơn nên ánh mắt anh dễ dàng vượt qua đầu Diệu Diệu và nhìn thấy bên trong phòng trống không, chẳng có ai cả Diệu Diệu đứng ngay cửa, tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa, không có ý định cho họ vào Lê Tri nhìn lướt qua khắp phòng rồi cúi đầu hỏi: “Người vừa gõ cửa đâu rồi?”
Diệu Diệu tỏ vẻ bối rối: “Người nào Không có ai gõ cửa cả.”
Gió đêm lạnh lẽo mang theo sương giá rít qua, Lê Tri nhanh chóng nhận ra trong không khí lạnh buốt này có thoang thoảng mùi máu Nhưng Diệu Diệu trước mặt cô lại ăn mặc chỉnh tề, từ trên xuống dưới không có điểm gì bất thường “Nếu không có việc gì thì tôi muốn đi ngủ rồi.” Diệu Diệu vừa nói vừa định đóng cửa, nhưng khi cánh cửa sắp khép lại thì bị Lê Phong chặn lại Lê Tri nhân cơ hội nắm lấy cổ tay cô ta: “Diệu Diệu…”
Khi ngón tay Lê Tri chạm vào làn da trần của Diệu Diệu, cô bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn Quá lạnh Lạnh như thi thể, không có chút hơi ấm nào Lê Tri lập tức ngẩng đầu lên, thấy Diệu Diệu đang nhìn mình, nét mặt vẫn bình thường, nhưng ánh mắt thì trống rỗng và vô hồn, như thể cô ta đã trở thành một cái xác không hồn từ lâu Tí tách—
Một giọt máu nhỏ xuống sàn xi măng từ phía sau cô ta Lê Phong nhíu mày, đột ngột vươn tay chụp lấy vai Diệu Diệu, mạnh mẽ xoay người cô ta lại Dưới ánh đèn mờ ảo, Lê Tri thấy phần sau đầu của Diệu Diệu đã bị móc rỗng hoàn toàn Cả phần sau đầu của cô ta giống như một quả táo đã bị gặm dở, xung quanh còn để lại dấu răng nham nhở Máu và dịch não đang chảy xuống theo mái mái tóc, nhuộm đỏ cả lưng áo cô ta rồi nhỏ giọt từ vạt áo sau cùng xuống đất Dù đã trải qua nhiều cảnh máu me trong phó bản, nhưng khoảnh khắc này vẫn khiến Lê Tri không khỏi buồn nôn Bên ngoài phó bản, khán giả chứng kiến cảnh tượng này đều tái mét:
【A a a a, mị phải gặp chị huệ!!!】
【Cái đệt, tui thề sẽ không bao giờ ăn não nướng nữa!!!】
【Vậy ra bên trong não người trông như thế này sao Cái chất trắng trắng kia còn nối với những mạch máu nhỏ, ọe—đờ mờ, tôi sắp nôn mất rồi!】
【Con quỷ trong phó bản lần này ghê tởm vl Thậm chí nó còn ăn sống người ta nữa!】
【Chúng di chuyển nhanh quá Lê Tri vừa nghe tiếng mở cửa đã lập tức lao ra ngoài, vậy mà chưa đầy một phút mà chúng đã ăn xong rồi.】
【Quả Vải nói không sai, sức mạnh của đám quỷ này đang tăng lên sau mỗi lần ăn thịt người, thậm chí chúng còn biết giả giọng người nữa, thật đáng sợ.】
【Vì Lê Tri đã nhắc nhở từ trước nên tối nay không ai ra ngoài cả, bọn chúng không phục kích được con mồi nên quyết định tấn công trực tiếp.】
…
Lê Tri không kịp để tâm đến cảm giác buồn nôn, bản năng nhạy bén giúp cô ngay lập tức xoay người và vung thanh loan đao trong tay ra phía sau Một cơn gió lạnh lướt qua, rồi một tiếng cười quái dị vang lên khi bị lưỡi dao của cô chặn lại Lê Phong đẩy Diệu Diệu đã chết ngược vào trong và kéo cửa lại Dưới ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa, hai anh em thấy có hai bóng dáng còng lưng đứng lù lù trong màn sương mờ Một nam một nữ, chính là bác Trương và dì Lưu, hai diễn viên đóng vai ông bà của Tiểu Tuyết trong đoàn phim Nhưng lúc này, mặt họ tái nhợt, miệng đầy máu tươi, đôi mắt trũng sâu với đôi con ngươi đục ngầu, trông chẳng khác gì quỷ đói cả Lê Phong nhanh chóng nhận ra: “Họ bị quỷ nhập rồi.”
Thanh loan đao trên tay Lê Tri chỉ có tác dụng với quỷ, khi đối phó với những con quỷ nhập vào cơ thể người, hiệu quả của nó cũng giảm đi đáng kể Bác Trương có dáng vẻ gầy gò với đôi vai rụt lại, đôi mắt trừng trừng nhìn hai anh em, cánh tay khẳng khiu như cành khô của ông ta vươn ra, giọng nói khàn khàn: “Cháu à, bác đói quá…”
Lê Tri vung dao chém tới, lưỡi dao sắc bén cắt qua bàn tay nhăn nheo của bác Trương, máu tươi lập tức tuôn ra, nhưng bác Trương dường như không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn di chuyển nhanh hơn, móng tay sắc nhọn vồ tới Dù nhìn như hai cơ thể già nua, nhưng tốc độ của họ lại nhanh đến mức chỉ thấy được những cái bóng mờ Dù Lê Tri và Lê Phong có võ nghệ cao cường và phản ứng nhanh nhạy, nhưng khi đối đầu với hai con quỷ ẩn trong thân xác người này, họ vẫn bị chúng chạm vào đầu nhiều lần Lê Tri còn bị giật đứt cả mấy sợi tóc Có vẻ như hai con quỷ này thích bắt đầu bữa ăn từ bộ não Lưỡi dao của Lê Tri đã rạch thêm vài vết thương trên cánh tay hai người già, nhưng không hề làm chậm được tốc độ của chúng Hai con quỷ này ẩn náu trong cơ thể người, kể cả giết chết cơ thể thì đó cũng không giải quyết tận gốc được vấn đề Lê Tri đành thu dao lại, nghe Lê Phong hô nhỏ: “Trói lại trước!”
Anh lấy ra một sợi dây mảnh giống như sợi râu rồng, từ túi đồ hai anh em mỗi người nắm một đầu dây, chỉ trong chớp mắt đã quấn chặt hai con quỷ lại Hai cái bóng khom lưng phát ra những tiếng gầm gừ ghê rợn, cố gắng giãy giụa, nhưng sợi dây này có tác dụng trói buộc cả người và quỷ, đến khi bị hai anh em lôi về phòng của bác Trương và dì Lưu thì chúng vẫn không thể thoát ra Sau khi khóa chặt cửa phòng, hai anh em quay lại phòng của Diệu Diệu, đẩy cửa ra thì thấy cơ thể đã chết hoàn toàn của cô ấy nằm giữa vũng máu Tranh thủ lúc trời còn tối, hai anh em nhanh chóng xử lý thi thể của Diệu Diệu, dọn sạch vết máu trong phòng rồi thu dọn hành lý của cô ta và mang về phòng mình, tạo hiện trường giả rằng cô ta đã tự ý rời đi, để tránh làm đoàn phim lâm vào trạng thái hoang mang khi trời sáng Nửa đêm còn lại không xảy ra chuyện gì thêm Sáng hôm sau, trước khi Lê Tri mở cửa đã nghe thấy tiếng la hét ngoài hành lang “Đạo diễn Không biết ai đã trói bác Trương và dì Lưu lại rồi khóa trái họ trong phòng Họ đang kêu cứu bên trong kìa!”
“Hả Sao lại thế Mau Phá khóa ra đi Họ không sao chứ?”
Bên ngoài ồn ào cả lên Khi Lê Tri và Lê Phong ra ngoài, bác Trương và dì Lưu đã được cứu Trông họ vô cùng tiều tụy, vết thương trên tay bác Trương do Lê Tri gây ra đã khô lại, nhưng máu đã chảy xuống đầy tay, khô cứng lại trông rất đáng sợ Cả hai người không nhớ được chuyện gì đã xảy ra tối qua, chỉ nhớ là sau khi ngủ dậy thì thấy mình bị trói chặt Mọi người đều sợ hãi, bắt đầu đoán già đoán non đủ loại tình huống Đạo diễn tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Ai làm chuyện này Hả Tôi hỏi ai làm?!”
Lê Tri đưa tay lên mũi, che đi vẻ mặt bình thản “Có phải trong làng có trộm không?” Một người chơi cố tình nói: “Ở vùng quê nghèo khó thế này, đoàn phim của chúng ta đến đây chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, mọi người nên kiểm tra lại xem có mất đồ gì không.”
Câu nói này lập tức biến sự việc từ một vụ huyền bí thành một vụ trộm cắp, ai nấy đều không còn suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng kiểm tra hành lý của mình [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Một vài người chơi nhanh chóng quay lại, la lên: “Ví của tôi mất rồi!”
“Chiếc đồng hồ tôi đeo hôm qua cũng không thấy đâu!”
“Đúng là có trộm Mọi người cẩn thận, tối ngủ phải giữ kỹ đồ đạc!”
Mọi người chửi bới một hồi, ai cũng đem hết những thứ giá trị ra cất kỹ bên mình, thậm chí chẳng ai bận tâm đến chuyện Diệu Diệu thu dọn hành lý rời đi Dù chuyện bác Trương và dì Lưu bị trói có vẻ kỳ lạ, nhưng bản năng con người là tránh khỏi nguy hiểm nên chẳng ai muốn điều tra thêm làm gì Chỉ còn hai, ba ngày nữa là quay xong, miễn sao không ai gặp nguy hiểm thì không ai muốn gây thêm rắc rối hay tìm hiểu quá sâu Trong bữa sáng, bác Trương và dì Lưu có vẻ đói hơn hẳn hôm qua, có lẽ đó là hậu quả của việc bị quỷ nhập, họ nhồi nhét thức ăn vào miệng khiến Ninh Tuyết không ngừng liếc nhìn “Ăn như chết đói ấy.” Cô ta lẩm bẩm rồi theo thói quen bảo Giang Xán đi lấy thêm thức ăn cho họ Dì Lưu nhìn cô ta, trên khuôn mặt thật thà bỗng nở nụ cười kỳ lạ đầy vẻ từ ái: “Cảm ơn cháu, Tiểu Tuyết.”
Ninh Tuyết cảm thấy nổi da gà, vội vàng quay đi, tránh né ánh mắt của bà ta Ăn sáng xong, mọi người cùng lên núi quay cảnh di dời mộ Lê Tri đi cuối đoàn, kể lại những gì đã xảy ra đêm qua cho các người chơi khác nghe, Nguyên Khánh không ngờ rằng phán đoán của mình về việc quỷ ăn sống con người lại chính xác, thậm chí còn rùng mình lạnh lẽo dưới ánh nắng ban ngày Diêm Anh Duệ nghe xong liền phân tích: “Đêm đầu tiên và đêm thứ hai chúng chưa gõ cửa có lẽ vì lúc đó chúng chưa đủ sức mạnh Nhưng đến đêm thứ hai, chúng đã phục kích và ăn thịt A Tùng, nhờ đó mà sức mạnh tăng lên Vì vậy, khi không tìm được con mồi vào đầu đêm qua, chúng đã bắt đầu giả giọng người gọi cửa Tối qua chúng đã ăn não của Diệu Diệu nên có thể đêm nay sức mạnh của chúng sẽ còn tăng lên nữa.”
Hình Thanh Việt có chút hoảng sợ: “Chỉ ăn một cái não mà đã tăng sức mạnh rồi sao Tối trước chúng đã ăn nguyên một người, đến cả mẩu xương cũng không còn.”
Phòng của A Tùng sạch sẽ đến kỳ lạ, không một giọt máu nào bị bỏ lại Mọi người không khỏi nhớ lại cảnh tượng rùng rợn khi hai cái bóng còng lưng bò lê trên mặt đất, liếm sạch cả những vết máu cuối cùng “Bộ phận quan trọng nhất của cơ thể con người chính là bộ não.” Nguyên Khánh nói: “Nếu theo quy luật này, thì chỉ cần một bộ não là đủ để tăng sức mạnh của chúng rồi.”
Lê Tri lên tiếng: “Sức mạnh của quỷ đang tăng lên, và các điều kiện để chúng giết người cũng đang tiến hóa Có thể đêm nay chúng sẽ phá cửa xông vào, chúng ta cần phải chuẩn bị trước.”
Một người chơi hỏi: “Giết hai người già kia có tác dụng không?”
“Chắc là không.” Diêm Anh Duệ nhìn người vừa hỏi: “Bác Trương và dì Lưu chỉ là vật chủ của quỷ, nếu giết họ thì hai con quỷ kia vẫn có thể nhập vào người khác Lúc đó nếu chúng ẩn náu mà không để lộ ra dấu vết nào, chúng ta càng khó phát hiện ra.”
Vừa nói chuyện, cả nhóm vừa đến khu rừng hoang vu đầy những ngôi mộ nồi đất kia Sương mù buổi sáng còn lơ lửng giữa các ngọn đồi, sương đọng trên cỏ làm ướt cả giày và ống quần của họ Ngôi mộ nồi đất mà đoàn phim dựng hôm qua sau khi được làm cũ đi thì trông không khác gì các ngôi mộ khác Sau khi chuẩn bị nhanh chóng, buổi quay phim hôm nay chính thức bắt đầu Cảnh di dời mộ diễn ra suôn sẻ, cho đến bước cuối cùng khi phá tường gạch bịt kín miệng mộ để đưa hài cốt ra ngoài Hôm qua, nhân viên đã đặt sẵn bộ xương đạo cụ vào bên trong Nhưng khi diễn viên phụ đóng vai thầy cúng đập vỡ tường gạch, anh ta bỗng kinh hãi hét lên, ngồi phịch xuống đất, lùi về sau, mặt trắng bệch, chỉ tay vào miệng hố đen ngòm mà không thốt nên lời Đạo diễn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, ông ta bỏ cả máy quay mà chạy tới [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lê Tri và mấy người khác cũng nhanh chóng theo sau Khi đến trước miệng hố và cúi xuống nhìn vào bên trong, ánh đèn pin chiếu vào làm hiện rõ mấy bộ xương người lấm lem máu bị chất đống trong cái hố chật hẹp, mấy cái sọ lăn lóc phía trước, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ra ngoài Rõ ràng đó không phải là những đạo cụ được đặt vào hôm qua Chân đạo diễn run lẩy bẩy, ngã khuỵu xuống đất, các nhân viên khác cũng bị dọa đến tái mặt Rõ ràng hôm qua cái hố này đã được bịt kín, ai lại đặt những bộ xương người này vào đây [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chẳng lẽ có ai cố tình phá tường gạch để bỏ xương vào rồi xây lại tường chỉ để dọa họ thôi sao Khóe mắt Lê Tri giật giật, cô chợt nhớ đến thi thể của Diệu Diệu mà cô và Lê Phong đã chôn tạm ở phía sau nhà xưởng đêm qua.