Đạo diễn với vẻ mặt đau khổ nhìn sang Lý Kiến Hề: “Giám đốc Lý…”
Hết sự cố này đến sự cố khác liên tục xảy ra, chắc hẳn sẽ không yêu cầu đoàn phim tiếp tục quay nữa chứ nhỉ Liệu giám đốc Lý có vì bộ phim này mà liều mạng đến mức không cần quan tâm đến tính mạng của mình không Không ngờ giám đốc Lý vẫn bình tĩnh nói: “Có thể là chó hoang kéo vào từ dưới lòng đất, dọn dẹp rồi tiếp tục quay đi.”
Đạo diễn: “???”
Đờ mờ, giám đốc Lý, anh thực sự không màng đến tính mạng mình sao? Lý Kiến Hề thản nhiên liếc nhìn ông ta một cái: “Tôi còn ở đây, ông sợ cái gì?”
Đạo diễn nghĩ lại, cũng đúng, chẳng phải tính mạng của giám đốc Lý còn quý giá hơn của mình sao Anh ta còn không sợ, vậy mình sợ gì chứ Chẳng qua chỉ là mấy cái bộ xương thôi mà, có phải xác người thật đâu Nghĩ đến đây, đạo diễn nghiến răng, vung tay lớn tiếng: “Dọn sạch đi Tiếp tục quay!”
Trong lúc đoàn phim tiếp tục quay, Lê Tri nhanh chóng xuống núi một chuyến Cô tìm đến chỗ mà tối qua cô và Lê Phong đã chôn xác Diệu Diệu, phát hiện ra nơi đó đã bị đào bới, thi thể bên trong cũng biến mất, chỉ còn lại những vệt máu đã hòa vào lớp đất ẩm Diệu Diệu vẫn bị ăn mất, chắc chắn sức mạnh của đôi vợ chồng già tối nay sẽ mạnh lên đáng kể Khi Lê Tri quay lại đỉnh núi, cảnh quay di dời mộ đã thực hiện được một nửa Khắp sườn núi là những tờ tiền giấy trắng bay phấp phới, một chiếc quan tài đen nằm đơn độc giữa cánh đồng hoang, Ninh Tuyết trong vai nữ chính đang đặt bộ xương đạo cụ vào quan tài Đột nhiên, một cơn gió lớn thổi qua, cuốn theo bụi đất và cỏ khô, khiến mọi người có mặt đều không thể mở mắt ra được Bác Trương và dì Lưu vốn đang đứng xem cảnh quay bỗng bước loạng choạng đến bên chiếc quan tài Đôi bàn tay khẳng khiu như vỏ cây của họ run rẩy chạm vào quan tài, khuôn mặt hiện lên một vẻ thèm khát kỳ quái. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Tiểu Tuyết…” Giữa lúc Ninh Tuyết đang bị gió cát làm mờ mắt, cô ta bỗng nghe thấy một giọng nói già nua kỳ quái vang lên bên tai: “Bảo cha con về dời mộ cho chúng ta đi.”
Cảm giác bị một ánh nhìn lạnh lẽo khóa chặt lại xuất hiện, Ninh Tuyết hét lên, ném bộ xương đạo cụ trong tay về phía trước Dì Lưu bị bộ xương đập trúng đầu, bà ta “ái” một tiếng rồi ngã nhào vào trong quan tài Gió núi ngừng thổi, đạo diễn tức giận đứng dậy cầm bộ đàm quát: “Hai người đang làm cái gì vậy Cảnh này đâu có hai người, sao lại tự ý nhảy vào khung hình Cả ngày chỉ biết gây rối!”
Nhân viên nhanh chóng chạy lên đỡ dì Lưu ra khỏi quan tài Ninh Tuyết mặt mày tái mét nhìn dì Lưu với cái đầu sưng u lên: “Bà vừa nói câu đó là có ý gì?”
“Câu gì?” Dì Lưu xoa đầu, vẻ mặt hoang mang nhìn cô, thấy Ninh Tuyết trông rất khó chịu, bà ta cười gượng: “Xin lỗi cháu, Tiểu Tuyết, gió thổi mạnh quá nên bà đứng không vững, không biết làm sao lại lỡ bước qua đây.”
Ninh Tuyết nắm chặt lấy cổ tay bà ta, nghiến răng nói: “Bà bảo cha tôi về dời mộ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Rốt cuộc có ý gì?!”
“Bà… bà không biết… Bà đâu có quen biết cha mẹ cháu… Bà có nói gì đâu…”
“Thôi nào Tiểu Tuyết, họ già rồi, tay chân không còn nhanh nhẹn, đừng chấp nhặt với họ.” Nhân viên khuyên nhủ rồi kéo hai người già đi: “Quay phim tiếp thôi.”
Ninh Tuyết nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua những ngôi mộ nồi đất bị che phủ bởi cỏ khô, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát Cảnh di dời mộ là phân đoạn quan trọng nên được quay từ sáng cho đến chiều, bữa trưa do trưởng làng dẫn người mang lên núi Có lẽ vì câu hỏi hôm qua của Lê Tri, trưởng làng và mấy người già khi nhìn thấy Ninh Tuyết đều không tự chủ mà quan sát kỹ càng Lê Tri bưng bát cơm đi ra sau lưng họ, nghe thấy bà cụ làm đế giày lẩm bẩm: “Không chỉ giống La Gia Phúc, mà còn giống bà nội cô ấy nữa Chẳng phải Lý Trân hồi trẻ cũng trông thế này sao?”
“Nếu Lý Trân và ông La còn sống, thấy cháu gái về đây đóng phim chắc sẽ vui lắm.”
“La Gia Phúc đúng là…”
“Bớt nói vài câu đi Chửi La Gia Phúc cũng như chửi chính mình thôi.”
“Sao lại giống được Chúng ta ngày đó là…”
Câu chuyện còn dang dở thì trưởng làng đột nhiên ho mạnh một tiếng cắt ngang lời họ Mọi người quay lại thì thấy Lê Tri đang mỉm cười bưng bát cơm, trưởng làng hiền lành chào cô: “Cơm nước hợp khẩu vị chứ?”
Lê Tri cười gật đầu: “Ngon lắm ạ, cảm ơn ông.” Cô ngước mắt nhìn Ninh Tuyết đang ngồi dưới mái lều được mọi người phục vụ: “Các cụ đều là bậc trưởng bối của Ninh Tuyết, không qua chào hỏi cháu gái một tiếng sao?”
Mấy người già nhìn nhau, trưởng làng nói: “Chúng tôi đâu phải bậc trưởng bối gì, ông bà nội nó cũng mất rồi, chúng tôi cũng mấy chục năm không gặp cha mẹ nó, chẳng cần qua làm phiền nó đâu.”
Lê Tri chân thành nói: “Cháu thấy Ninh Tuyết cũng là một người hiếu thảo Hiếm khi cô ấy về thăm làng, lẽ ra nên đến mộ ông bà nội mình thắp nén hương Mai là ngày cuối đoàn phim quay ở đây rồi, cô ấy đi rồi thì có lẽ sẽ khó có dịp quay lại.”
Những người già sống ở đây cả đời, điều họ lo sợ nhất là sau khi chết là không có ai thăm nom hương khói Quả nhiên, bà cụ lộ vẻ lưỡng lự, đôi mắt mờ đục của bà ta liếc về phía những ngôi mộ nồi đất ở xa xa, nhưng không biết vì điều gì mà cuối cùng vẫn im lặng Hiện tại Ninh Tuyết nhạy cảm với ánh mắt của người khác hơn nhiều, tự nhiên cũng nhận ra những cái nhìn chằm chằm từ phía này Khi ăn xong, mấy người già dọn dẹp bát đũa và xuống núi Lê Tri đang bàn bạc với Lê Phong về kế hoạch ứng phó tối nay thì thấy Ninh Tuyết bước tới với vẻ mặt không vui, lạnh lùng hỏi: “Cô vừa nói gì với họ?”
Lê Tri nhướn mày, định lên tiếng thì Ninh Tuyết đã chặn lại: “Đừng chối Tôi biết các người đang nói xấu sau lưng tôi!”
Những chuyện liên quan đến nhà họ La không thể hỏi thẳng từ miệng những người già trong làng, nhưng hỏi trực tiếp Ninh Tuyết thì lại là chuyện khác Tuy nhiên, từ khi bước vào phó bản, Ninh Tuyết đã thể hiện sự xấu tính khó chiều của mình, nếu chủ động thăm dò có thể phản tác dụng nên Lê Tri vẫn chưa hành động Giờ cô ta tự mình tới, lại còn mở ra cơ hội để hỏi, Lê Tri mỉm cười: “Không có gì, thực ra tôi cũng đang định hỏi cô.”
Ninh Tuyết nhíu mày: “Hỏi tôi Hỏi gì?”
Lê Tri dịu dàng nói: “Mấy ông bà cụ trong làng đều bảo trông cô rất quen, có phải cha cô họ La không?”
Ninh Tuyết ngây người [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô ta không phải người ngốc, những sự kiện kỳ lạ xảy ra từ khi đến ngôi làng này đã khiến cô ta bất an Sáng nay dì Lưu lại nói ra cái câu kỳ lạ về chuyện dời mộ, bây giờ Lê Tri lại nhắc đến cha cô, Ninh Tuyết lập tức phản ứng lại “Cô nói cha tôi là người của ngôi làng này?”
Lê Tri nhún vai: “Không rõ, chỉ là trưởng làng nói rằng ngôi nhà chúng ta mượn để quay phim là của một gia đình họ La, con trai tên La Gia Phúc đã rời làng mấy chục năm rồi chưa quay lại.”
Sắc mặt Ninh Tuyết tái nhợt Cô ta nhớ lại đêm đầu tiên khi vào ngôi nhà đó đã thấy một bóng lưng còng và hai tấm di ảnh đen trắng, cũng như ánh mắt kỳ lạ luôn theo dõi khi cô ta quay phim Nếu đó thật sự là nhà của cha cô ta thì hai ông bà trên di ảnh cũng chính là ông bà nội cô ta sao Liên tưởng đến lời dì Lưu nói sáng nay, Ninh Tuyết đột ngột quay đầu nhìn về phía hàng mộ nồi đất, giọng run rẩy: “Họ có nói gì về việc ông bà nội tôi qua đời thế nào không?”
Chẳng lẽ ông bà nội cô ta cũng bị chính tay cha cô ta chôn sống trong những ngôi mộ nồi đất đó sao Lê Tri mỉm cười: “Trưởng làng bảo họ mất vì bệnh.”
Ninh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại lập tức căng thẳng, cô ta không nói thêm gì với Lê Tri mà quay lưng bước đi Những người chơi đứng quanh đó nhanh chóng tiến lại gần, hỏi: “Sao rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có manh mối gì mới không?”
Lê Tri sắp xếp lại mấy đạo cụ trên tay: “Ông bà nội của Ninh Tuyết cũng có thể là nạn nhân bị cha cô ta chôn trong mộ nồi đất.”
Nguyên Khánh hít một hơi lạnh: “Chẳng phải trưởng làng nói rằng tục lệ chôn sống đã bị xóa bỏ từ thế hệ của ông ta sao Ông bà nội Ninh Tuyết đáng lẽ phải cùng thế hệ với trưởng làng chứ, sao lại bị chôn sống?”
Hình Thanh Việt đập mạnh tay lên trán: “Các cậu quên rồi sao Đêm đó khi trưởng làng nói về tục lệ này, ông ta không nói hết câu.” Cô nhớ lại: “Lúc đó ông ta nói rằng, ‘tục lệ chôn sống đã bị xóa bỏ từ thế hệ của tôi, nhưng’, ông ấy nói ‘nhưng’ Sau chứ nhưng đó thì không nói tiếp nữa!”
Chữ “nhưng” đó ẩn chứa điều gì Liệu nó có liên quan đến đôi vợ chồng già nhà họ La không “Những con quỷ nhập vào bác Trương và dì Lưu ăn thịt người mỗi đêm, chắc hẳn chính là ông bà nội của Ninh Tuyết.” Giang Xán bước đến: “Họ cứ liên tục kêu đói, chẳng phải những người bị chôn trong mộ nồi đất đều là bị chết vì đói sao?”
Hình Thanh Việt thấy cô ấy thì có vẻ ngạc nhiên: “Giang Xán, cô qua đây làm gì Không ở lại với Ninh Tuyết à Nếu không cô ta lại nổi giận với cô bây giờ.”
Giang Xán mỉm cười: “Không sao, cô ta đang gọi điện, không cho tôi đi theo.” Cô kéo ghế ngồi xuống: “Đêm đầu tiên khi chúng tôi ở ngôi nhà cũ, bóng ma mà Ninh Tuyết nhìn thấy có lẽ là bà nội cô ta Hai linh hồn oán hận này có lẽ đã cảm nhận được huyết mạch của mình nên mới thức tỉnh, chính sự xuất hiện của Ninh Tuyết đã đánh thức họ.”
Làng này đã mấy chục năm không có hậu duệ nào quay lại, chỉ còn những người già cằn cỗi cô đơn canh giữ ngôi làng Họ từng nhẫn tâm chôn sống cha mẹ mình vào những ngôi mộ nồi đất nên khi họ về già cũng chẳng có con cháu nào ở lại phụng dưỡng Cho đến khi Ninh Tuyết tình cờ đến đây để đóng một bộ phim về mộ nồi đất, điều đó đã đánh thức những linh hồn oán hận chưa bao giờ nguôi ngoai Nhân vật nữ chính trong phim giờ đã trở thành chính cô ta “Nếu Ninh Tuyết đã triệu hồi họ, có phải cũng chỉ có Ninh Tuyết mới có thể tiễn họ đi không?”
“Tiễn đi thì khó lắm Ninh Tuyết chỉ là người thường, mà tôi nghĩ ông bà cô ta cũng chưa chắc đã nương tay với cô ta đâu.”
Mọi người bàn luận một lúc, Diêm Anh Duệ lên tiếng: “Không cần suy nghĩ nhiều, ngày mai là kết thúc rồi, chỉ cần qua được đêm nay là chúng ta có thể vượt qua phó bản.” Anh quay sang nhìn Lê Tri: “Chị Tri đã có kế hoạch rồi phải không?”
Mọi người cùng nhìn về phía Lê Tri, cô chống cằm gật đầu: “Đúng vậy, tôi có nghĩ ra một cách, nhưng sẽ hơi phức tạp.”
Cô đứng dậy: “Đi thôi, xuống núi đã, chúng ta cần chuẩn bị trước.”
Cảnh quay trên núi đã hoàn tất, nhân viên đang thu dọn trường quay, phần còn lại sẽ quay ở trong làng Cả nhóm đi xuống, đến nửa chừng thì Lê Phong nhìn thấy Ninh Tuyết đang đứng ở một đoạn bậc thang phía trước gọi điện thoại Anh ra hiệu cho mọi người dừng lại, cả nhóm cùng ngồi thụp xuống, lặng lẽ di chuyển về phía trước, âm thanh cuộc điện thoại của Ninh Tuyết vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh “Ông nói đó là nhà của mẹ, không phải của ông Tôi hỏi về quê của ông Quê quán của họ La mấy người ấy!”
“Ông đừng lấp liếm nữa Tôi hỏi ông, đây có phải là làng Tống Thân không Tại sao tôi biết à Tôi đang quay phim ở đó đấy!”
“Tại sao tôi phải đi Tôi đến đây để quay phim Chưa quay xong thì tôi sẽ không đi đâu hết Hay là ông có tật giật mình nên ông mới muốn tôi nhanh chóng rời khỏi đây?”
“Ông bà nội tôi chết thế nào Ông dám làm mà không dám nhận sao Có phải họ đã bị ông ném vào mộ nồi đất rồi chết đói trong đó không?!”