La Gia Phúc, người được mọi người mong chờ, hiện đã hạ cánh và đang ngồi trên xe buýt trở về thị trấn Đã mấy chục năm không quay lại, nơi này vẫn y nguyên trong ký ức của ông ta: lạc hậu, nghèo nàn và đầy mùi hôi thối Từ lúc bước xuống máy bay, lông mày La Gia Phúc không hề giãn ra một chút nào Ngược lại, luật sư và trợ lý đi cùng lại tò mò nhìn ngó ngôi làng cũ của ông ta Trên chiếc xe buýt cũ kỹ, hành khách thưa thớt La Gia Phúc ngồi hàng ghế cuối, cầm lấy bản hợp đồng mà luật sư đã chuẩn bị suốt chặng đường để xem xét Ông ta nghe thấy tiếng luật sư thì thầm: “Giám đốc La, theo quy định thì bất kể mỏ vàng nào được phát hiện đều thuộc tài sản quốc gia, cá nhân không được chiếm đoạt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng chỉ cần giữ kín chuyện này và không báo cáo, chúng ta vẫn có cách xử lý Nếu tình hình trong làng đúng như ông nói, những người già ở đây đã không liên lạc với thế giới bên ngoài từ lâu, chúng ta chỉ cần giải quyết đoàn làm phim là xong.”
“Một đoàn phim thiếu tiền, chẳng qua chỉ cần tăng thêm chút tiền bịt miệng.” La Gia Phúc hừ một tiếng rồi bịt mũi lại: “Xe này có cái mùi gì kinh thế!”
Trợ lý vội vàng mở cửa sổ xe Gió núi ùa vào, đường đất chỉ đủ cho hai chiếc xe đi song song, và họ vượt qua vài chiếc xe chở quan tài Trợ lý thấy La Gia Phúc nhìn chằm chằm, liền giải thích: “Giám đốc La, hình như đó là đoàn xe tang lễ, xe chở quan tài đấy.”
La Gia Phúc khẽ phì một tiếng, đầy bực bội: “Đúng là xui xẻo.”
Chiếc xe buýt lắc lư suốt chặng đường và chỉ dừng lại ở một ngã ba khi trời đã chạng vạng Một người phụ nữ trung niên nói lớn bằng giọng quê: “Đến làng Tống Thân rồi, ai xuống làng Tống Thân thì xuống xe đi.”
La Gia Phúc bước xuống xe, thân hình mập mạp của ông ta chạm đất, nhìn ngôi làng quen thuộc từ xa và ngọn núi với những ngôi mộ nồi đất ẩn sau rừng cây, lòng ông ta chợt thấy bồn chồn Dù đã rời khỏi đây mấy chục năm, dù cố quên đi mọi ký ức về nơi này, nhưng khi ông ta bước lại trên con đường này, tất cả những kỷ niệm về nơi này lại ùa về Ông ta nhớ rõ từng con mương, từng ngã rẽ, từng con đường nhỏ đầy cỏ dại dẫn đến nhà ai trong làng Càng đến gần cổng làng, tim La Gia Phúc đập càng nhanh, ông ta bỗng có cảm giác muốn quay đầu bỏ đi Liệu có phải con bé Ninh Tuyết đang lừa ông ta không Nhưng con bé ấy xưa nay không nói dối, khi ngôi làng phát hiện ra mỏ vàng năm xưa thì lúc ấy ông ta còn trẻ, chắc chắn Ninh Tuyết không thể biết về chuyện này để lừa ông ta Hơn nữa, ông ta đã xem đi xem lại tấm ảnh đó rất nhiều lần, còn đem cho người quen làm ở tiệm vàng kiểm tra, không thể giả được Khi La Gia Phúc còn đang do dự thì tiếng pháo bất ngờ vang lên từ cổng làng khiến cả ba người bọn họ giật mình Ngay sau đó, một đoàn người bước ra, gõ chiêng, đánh trống như thể họ đang chào đón ông ta La Gia Phúc nhìn kỹ một hồi mới nhận ra người đứng đầu là trưởng làng Tống Thân, cùng với mấy cụ già đã chứng kiến ông ta lớn lên Họ đã già đến mức ông ta cũng khó có thể nhận ra những gương mặt trong ký ức của mình [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Con gái ông ta, Ninh Tuyết cũng có mặt trong đoàn người Khi thấy ông, cô ta cố nở một nụ cười đầy gượng gạo Từ nụ cười của con gái, La Gia Phúc nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng thì trưởng làng đã bước tới nắm chặt tay ông ta: “Gia Phúc, lâu lắm rồi không gặp Chào mừng cậu về Mọi người trong làng rất cảm động khi biết cậu có tấm lòng hiếu thảo như vậy Yên tâm, hôm nay chúng tôi sẽ giúp cậu lo chu toàn mọi việc!”
La Gia Phúc bỗng nhận ra những chiếc xe bán tải đỗ ở cổng làng chính là những chiếc xe tang lễ mà ông ta đã gặp giữa đường Nhìn lại con gái, ông ta cuối cùng cũng hiểu rằng mình đã bị chính con gái ruột lừa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Là một ông chủ lớn, ông ta không thể làm chuyện gì mất mặt trước nhiều người như vậy, đành phải cắn răng chấp nhận Mọi người đưa La Gia Phúc về làng, đến ngôi nhà cũ của gia đình ông ta đã được dọn dẹp sẵn La Gia Phúc nhìn lại gian bếp như trong bức ảnh, chỉ có vài nhánh cỏ nằm đó, chẳng có mỏ vàng nào cả, cuối cùng ông ta cũng hết hy vọng Đã lâu không về làng, ông ta chào hỏi từng bậc trưởng bối rồi được trưởng làng dẫn đi gặp đội tang lễ để bàn chuyện dời mộ Mọi người đều cho rằng việc dời mộ nên tiến hành sớm, địa điểm và thời gian đã được chọn, tối nay dời mộ, sáng mai làm bữa tiệc để tưởng nhớ, cũng xem như là điều tốt lành La Gia Phúc bận rộn đến tận chiều tối thì mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Ninh Tuyết Vừa vào phòng, ông ta đã mắng cô một trận Ninh Tuyết nghênh mặt không chịu cúi đầu: “Đáng lẽ ông nên về để dời mộ cho ông bà từ lâu rồi Ông kiếm được bao nhiêu tiền, vậy mà cha mẹ mình còn không có được một ngôi mộ tử tế, không thấy hổ thẹn à?”
La Gia Phúc tức giận đến mức muốn đánh cô: “Mày thì biết gì Đây là phong tục của làng Tống Thân Từ xưa nay đều như vậy!”
Ninh Tuyết nhìn chằm chằm cha mình, một lúc sau mới cười lạnh: “Ông nghĩ tôi không biết sao Phong tục này đã bị hủy bỏ từ đời ông bà rồi, nhưng ông vẫn đưa họ vào mộ nồi đất Ông không có hiếu, bây giờ còn mong tôi và em trai phải hiếu thảo với ông sao?”
Trái tim La Gia Phúc đập mạnh, trong đầu ông ta chợt hiện lên hình ảnh ngày xưa khi ông ta đưa cha mẹ vào mộ nồi đất Họ đã rơi nước mắt, run rẩy, nhưng cho đến khi bị ném vào đó, họ vẫn không cầu xin ông ta một lời Bởi vì ông ta đã nói rõ ràng với họ từ trước, gia đình này không thể nuôi một người mẹ cần tiền chữa bệnh liên tục, cũng không thể nuôi một người cha bị bệnh thấp khớp không còn sức lao động Nếu họ không chết, họ sẽ làm đứa con trai duy nhất là ông ta lâm vào cảnh túng quẫn "Không phải ngày xưa các người đã làm như vậy với ông bà của tôi sao Tại sao bây giờ đến lượt các người lại không được "Phong tục của làng Tống Thân từ xưa đã như vậy, không phải cứ nói bỏ là bỏ được Các người đang sống trong sự thịnh vượng của con cháu đấy, có biết không Tôi và chị gái thậm chí còn không có cơm ăn, chị gầy đến mức không thể có con, các người muốn nhà họ La tuyệt tự tuyệt tôn sao "Họ không tuân thủ là việc của họ, nhưng gia đình chúng ta đã sống ở đây từ đời này sang đời khác, tất nhiên phải tuân thủ phong tục của làng Tống Thân Cha, mẹ, hai người cứ yên tâm mà đi đi Vậy là ngày hôm đó, ông ta đã ném cha mẹ mình vào cái hố tối đen như mực, như thể ném đi hai gánh nặng Phong tục của làng Tống Thân xưa nay đã vậy, ông ta có gì sai Cái hố mà lẽ ra phải được xây trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày mà ông ta đã lấp đầy trong ba ngày Khi đặt viên gạch cuối cùng, qua khe hở nhỏ bé, ông ta nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của mẹ, bà nhìn ông ta chăm chú, như thể vẫn đang cười với ông ta La Gia Phúc cúi gằm đầu xuống, tay cầm viên gạch cuối cùng chèn chặt lối ra Sau đó, nhiều năm liền, ông ta vẫn còn mơ thấy cảnh tượng đó Giờ đây, bị chính con gái vạch trần sự thật, La Gia Phúc chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ, ông ta giơ tay tát Ninh Tuyết một cái Dù Ninh Tuyết bướng bỉnh từ nhỏ nhưng chưa từng bị đánh, cô ôm mặt, nhìn La Gia Phúc đầy khó tin rồi quay người bỏ chạy Tiếng nói của trưởng làng vọng vào từ bên ngoài: “Gia Phúc, đến giờ rồi, chúng ta lên núi thôi.”
La Gia Phúc giật mình, nhớ lại ngày đó, ông ta cũng đã đứng ngoài cửa và nói với cha mẹ mình: “Cha, mẹ, đến giờ rồi, chúng ta lên núi thôi.”
Họ gọi việc đưa vào mộ là "lên núi," như thể nói vậy thì điều đó sẽ bớt tàn nhẫn hơn Trong lòng La Gia Phúc dấy lên một nỗi sợ hãi khủng khiếp, như thể có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang chờ đợi ông ta trên ngọn núi kia Nhưng mọi người bên ngoài đều đang chờ đợi ông ta, kể cả người luật sư và trợ lý mà ông ta mang theo cũng đang đứng đó Việc dời mộ là chuyện lớn, ông ta không thể từ chối vào lúc này La Gia Phúc đành nghiến răng bước ra khỏi phòng, nhìn lên di ảnh cha mẹ đang có nụ cười hiền từ, ông ta cảm thấy lạnh sống lưng Đoàn người rộn ràng tiến lên núi Lê Tri tiến đến bên cạnh đạo diễn đang đứng xem: “Đạo diễn, ông không định quay cảnh này sao?”
Đạo diễn nhìn cô kỳ lạ: “Người ta đang làm chuyện hệ trọng, quay làm gì Hơn nữa, bộ phim của chúng ta đã đóng máy rồi.”
Lê Tri mỉm cười: “Dù đã đóng máy nhưng vẫn có thể quay thêm một số tư liệu, cảnh này lại là cảnh dời mộ, nếu lồng vào sẽ làm phim thêm chân thực hơn.”
Đạo diễn vỗ đùi một cái: “Cô nói phải Này Tiểu Trần, đừng dẹp máy quay vội, mang lên đây quay nào!”
Lúc này trời đã xế chiều, ánh mặt trời đỏ rực còn lại chút sắc hồng Khi họ lên đến đỉnh núi, đội tang lễ đã bày biện xong xuôi, tiếng chiêng, trống, kèn trầm buồn theo gió núi văng vẳng bên tai mọi người, nghe thật ai oán Đạo diễn đứng phía sau đám đông, lặng lẽ dựng máy quay lên, rồi thì thầm với Lê Tri bên cạnh: “Cảnh này quả thật khác hẳn so với cảnh chúng ta dựng để quay.”
Trong khung hình, La Gia Phúc quỳ trước ngôi mộ nồi đất đầy cỏ dại, ôm di ảnh cha mẹ trong tay Ông ta cúi đầu khóc, nước mắt giàn giụa nhưng lại không dám ngước mắt nhìn cái hố mộ trước mặt Cái hố do chính tay ông ta đã lấp kín Sau khi đốt hương, đốt tiền giấy, mở nắp quan tài, đội tang lễ gõ ba hồi trống: “Đến giờ rồi, khai mộ!”
Một chiếc búa sắt được đưa đến tay La Gia Phúc, ngôi mộ này chỉ có thể do con cháu tự tay mở ra La Gia Phúc cầm chiếc búa, nhìn quanh những gương mặt quen thuộc và lạ lẫm đang dõi theo mình, thậm chí còn có cả máy quay từ xa Ông ta muốn bảo dừng quay, nhưng trán ông ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, chẳng còn tâm trạng đâu mà nói Trời càng lúc càng tối, chút ánh hoàng hôn cuối cùng cũng tan biến, bóng đêm dần buông xuống, La Gia Phúc nghiến răng, giơ búa đập vào cửa mộ mà chính tay ông ta đã lấp kín Ầm — ầm — ầm —
Khói bụi bốc lên, miệng hố mộ cuối cùng cũng sụp đổ, để lộ ra một cái hố đen ngòm "Đi đi, Gia Phúc, đưa cha mẹ cậu ra khỏi đó đi.”
Một giọt mồ hôi lớn rơi xuống trán La Gia Phúc, tim ông ta đập thình thịch, ông ta cúi cơ thể mập mạp xuống và nhòm vào bên trong hố mộ Một cơn gió lạnh bỗng nổi lên, thổi cho vòng hoa rung rinh, tro tiền giấy bay tán loạn khắp nơi, La Gia Phúc đang quỳ bên hố mộ bỗng chồm lên phía trước như thể bị ai đó bên trong kéo mạnh vào, cả người ông ta bị lôi tuột vào bên trong Cho đến khi toàn bộ thân người La Gia Phúc biến mất trong hố mộ, ông ta cũng không phát ra một tiếng động nào Giống như cái cách mà ông ta đã ném cha mẹ mình vào đó, họ cũng không hề phát ra một tiếng nào Đạo diễn sững sờ nhìn vào màn hình, nơi máy quay đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng đó, hiện trường im lặng trong giây lát rồi không biết ai đã hét lên đầu tiên Tiếng hét này vừa dứt, người chơi mới nghe thấy âm thanh của hệ thống phát ra:
—— Chúc mừng người chơi đã hoàn thành bộ phim với một cái kết hoàn hảo, vượt qua phó bản Hiếu, bây giờ sẽ tiến hành tính toán điểm danh vọng Cảm ơn các bạn đã theo dõi, hẹn gặp lại trong tập tiếp theo, tạm biệt Lê Tri chỉ kịp nắm tay Lý Kiến Hề một cái thì cảnh vật xung quanh đã nhanh chóng mờ đi Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô cảm thấy một đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào trán mình, và có thứ gì đó dịu dàng cài vào tóc cô Ý thức biến mất trong thoáng chốc, rồi khi mở mắt ra lần nữa, chín người đã xuất hiện trong căn phòng trắng tinh của ngôi nhà an toàn Vừa mở mắt, Kinh Đạt của đội Khổng Tước đã lao vào hai người còn lại của đội Thiên Vấn, Hoàng Cảnh Đồng và Chung Vận nhanh chóng tránh né, giơ tay lên làm dấu đầu hàng: “Chuyện của Lục Thải Vi không liên quan đến chúng tôi, là bọn Giải Chấn làm.”
Giang Xán khẽ cười lạnh: “Giờ thì phủi sạch sẽ nhỉ.”
Chung Vận nháy mắt với cô: “Chúng tôi không cùng phe với bọn họ, nếu không các cô nghĩ Trần Giao Vân biến mất như thế nào?”