Khi chạy đến gần, Lê Tri mới phát hiện ra rằng ở đây không chỉ có một mà là hai phòng mộ Cửa hai bên đối diện nhau, có lẽ đây là một cặp phòng mộ phụ Hai phòng mộ phụ này nhỏ hơn nhiều so với phòng mộ mà cô tỉnh lại lúc đầu Bên trong không có quan tài, chỉ có một số đồ đồng và các vật phẩm chôn cất vương vãi trên sàn, còn trên tường đá thì có một cây nến đang cháy Lê Tri lục soát cả hai phòng mộ phụ và tìm được một thanh đồng dài khoảng một cánh tay Cô dùng vải từ những vật phẩm chôn cất bọc quanh đầu nhọn của thanh đồng rồi đun chảy sáp nến để bọc lên, chế thành một chiếc đuốc tạm thời Như vậy, khi cần chạy nhanh, nguồn lửa cũng không dễ dàng bị dập tắt Ánh sáng từ chiếc đuốc giúp cải thiện tầm nhìn, nhưng hành lang dài và tối trước mặt vẫn chưa thấy điểm dừng Hai bên tường đá cũng không còn những bức tranh tường như cô đã thấy trước đó, chỉ có một lớp bụi mỏng bám trên bề mặt Lê Tri tiến lại gần hơn thì mới nhận ra rằng các tảng đá xây thành tường không khít nhau Giữa các tảng đá có những khe hở nhỏ bằng ngón tay út, nhưng bị bụi bám kín nên khó phát hiện Cô nhớ lại đám côn trùng đã đuổi theo mình vừa rồi Những sinh vật đó xuất hiện rất âm thầm và khi biến mất cũng không để lại dấu vết, có lẽ chúng đã chui ra từ những khe hở này Lê Tri ngay lập tức tăng tốc, bước đi nhanh hơn về phía trước Toàn bộ hành lang đều có những khe hở như vậy Những con côn trùng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào Hành lang này không phải là một đường thẳng mà có rất nhiều ngã rẽ đan xen Có một số đường cụt, buộc cô phải quay lại và chọn đường khác Nhưng càng tiến sâu, hành lang càng trở nên rộng rãi hơn Trần nhà và hai bên tường đá cũng trở nên lồi lõm, không còn bề mặt nhẵn mịn như trước, mà xuất hiện nhiều địa hình giống như trong các hang động tự nhiên Lê Tri giơ cao đuốc lên soi, những cái hốc đen ngòm đủ kích cỡ trên trần nhà giống như những con mắt đang theo dõi cô, không biết bên trong ẩn chứa điều gì Hành lang chia thành nhiều ngã rẽ, mỗi ngã dẫn đến một hướng khác nhau Khi Lê Tri đang suy nghĩ xem nên chọn đường nào trong ba ngã trước mặt, bỗng nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê trên nền đá [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Âm thanh của xích sắt kèm theo tiếng vật gì đó đập xuống nền đất vang lên từ bốn phía Lê Tri chợt nhớ lại những gì mình đã thấy trên bức tranh tường Những người xếp hàng nhảy xuống hố chôn cất, chân đều đeo xích sắt Những người bị chôn cất đó chắc chắn đã chết, nên thứ đang đến gần không thể là con người Âm thanh đó càng lúc càng gần [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cả ba ngã rẽ đều đen ngòm, không thể xác định được âm thanh đến từ đâu Một khi chọn sai đường, cô có thể sẽ đụng phải những sinh vật đó Lê Tri lập tức quyết định, dùng những chỗ lồi lõm trên tường đá, leo lên cái hốc đá lớn nhất ở phía trên bên trái Cô nhận ra thể lực của mình rất tốt, cơ bắp và sức mạnh đều khỏe mạnh Ý nghĩ này vụt qua trong đầu khi Lê Tri dễ dàng leo lên miệng hang, cô giơ đuốc vào trong để soi sáng Ngoài bụi đất thì không có gì khác, và hốc đá này đã bị bịt kín, không lo có sinh vật nào bất ngờ xuất hiện Lê Tri nhanh chóng chui vào, tắt đuốc rồi điều chỉnh tư thế phòng thủ, nằm im chờ đợi Bóng tối lại bao trùm, Lê Tri nín thở, khoảng hai phút sau, khi tiếng xích sắt kéo lê càng lúc càng rõ, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã Trong bóng tối, cô không thể nhìn thấy gì mà chỉ nghe thấy tiếng bước chân dừng lại dưới miệng hang, tạm dừng một chút, rồi có tiếng chân bám vào thành hang, ai đó đang leo lên Lê Tri lập tức siết chặt vũ khí bằng đồng vừa kiếm được để phòng thân Khi cô chuẩn bị hành động, có tiếng thở gấp, một người đã trèo vào trong Lê Tri không chần chừ, tấn công trước, một tay đâm lên, tay kia đánh xuống, lao thẳng vào đối phương Đối phương cũng không ngờ trong hang lại có người, nhưng phản ứng của anh ta rất nhanh, tránh được đòn tấn công từ trên xuống của cô Cả hai nhanh chóng giao đấu Trong bóng tối không thấy được gì, cả hai chỉ dựa vào bản năng để chiến đấu, nhưng chẳng mấy chốc, họ đồng loạt dừng lại Tiếng xích sắt kéo lê đến ngay dưới miệng hang Lê Tri đưa tay lên, che miệng mũi đối phương, đồng thời, miệng mình cũng bị một bàn tay nóng rực che lại Cả hai đều bất động, giống như hai bức tượng, thậm chí đến tiếng thở cũng tắt lịm Rầm——
Rầm——
Tiếng xích sắt loảng xoảng, vang vọng Sinh vật đeo xích sắt lượn lờ bên dưới, tìm kiếm con mồi trong bóng tối Không biết đã bao lâu trôi qua, một phút Hai phút Thời gian chưa bao giờ trôi chậm đến thế Khi tiếng xích sắt dần xa, Lê Tri mới cảm nhận được hơi thở của đối phương qua kẽ tay Cô từ từ buông tay, thì thầm hỏi: “Người à?”
Bàn tay nóng rực đang bịt miệng cô cũng nới lỏng, một giọng nam trầm thấp đáp lại: “Ừ.”
Dù không thấy gì, cả hai đều xác định đối phương là người Chỉ có con người mới có hơi thở và thân nhiệt như vậy Lê Tri lui về phía sau một chút, cơ thể căng cứng cũng dần thả lỏng, đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng xích sắt nữa, cô mới hỏi nhỏ: “Anh là ai Sao lại ở đây?”
Tiếng sột soạt vang lên, đối phương dường như cũng ngồi xuống Giọng nói cho thấy tuổi tác của anh ta có vẻ ngang với cô, nhưng lại lạnh lẽo, khó gần: “Không biết, khi tỉnh dậy tôi đã ở đây rồi.”
Tim Lê Tri đập mạnh: “Khi tỉnh dậy, anh ở trong quan tài?”
Đối phương hơi sững lại: “Đúng.” Anh ta ngừng một chút rồi nói: “Tôi không nhớ gì cả.”
Lê Tri từ từ thở ra: “Tôi cũng vậy, khi tôi tỉnh dậy thì không còn bất kỳ ký ức nào.”
Đối phương không nói gì, nhưng hơi thở có phần nặng nề hơn Một lát sau, Lê Tri cười hỏi: “Tôi là Lê Tri, anh tên gì Tôi chỉ nhớ tên mình mà thôi.”
Đối phương im lặng một chút, rồi chậm rãi nói: “Tạ Khung.”
Lê Tri gật đầu: “Anh có lửa không?”
“Có.” Nói rồi, Tạ Khung lấy một cái hỏa tập ra từ trong người Thứ này tốt hơn nhiều so với nến và đuốc về khả năng giữ lửa Lê Tri nhận lấy, thổi vài cái, nhanh chóng thắp sáng lại chiếc đuốc trong tay.*
(*"Hỏa tập" là một dụng cụ dùng để giữ lửa trong thời gian dài, thường được sử dụng trong thời cổ đại ở Trung Quốc Nó có thể được coi là một dạng công cụ để giữ lửa cháy liên tục mà không bị tắt, giúp dễ dàng nhóm lửa lại khi cần thiết Hỏa tập thường được làm từ một loại vật liệu dễ cháy như giấy hoặc sợi bông, được tẩm dầu và cuộn lại Khi cần sử dụng, người ta chỉ cần thổi vào nó để lửa bùng lên.)
Ánh sáng bừng lên trong hang động nhỏ, cuối cùng Lê Tri cũng nhìn rõ chàng trai trước mặt Đúng như cô dự đoán, tuổi của anh ta trông xấp xỉ cô, mái tóc đen dài buộc lỏng phía sau, có chút lộn xộn nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ Trên người anh ta đeo chéo một chiếc túi vải, có vẻ được làm tạm từ vải của những món đồ chôn cất Bên trong nhét đầy thứ gì đó, căng phồng Thấy ánh mắt của Lê Tri, Tạ Khung chủ động giải thích: “Tôi tìm được một số thứ có thể dùng trên đường đến đây.”
Lê Tri gật đầu, giơ đuốc nhảy xuống khỏi miệng hang: “Vừa đi vừa nói.”
Gặp được đồng loại, cả hai đều cảm thấy an tâm hơn Và lúc này, những khán giả đang cảm thấy có điều gì đó không ổn cuối cùng cũng nhận ra vấn đề:
【Clm Đây là phó bản mất trí nhớ Không lạ gì khi cả Lê Tri và Tạ Khung đều có gì đó rất kỳ lạ, hóa ra cả hai đều bị mất trí nhớ!】
【Ngộ đã từng thấy phó bản mất trí nhớ trước đây, cuối cùng chỉ có một người sống sót qua được, nhưng vì là người duy nhất sống sót nên lại bị loại vì xếp hạng nhân khí thấp, toàn bộ phó bản bị diệt sạch】
【Không ngờ rằng cuộc gặp gỡ giữa Lê Tri và Tạ Khung lại diễn ra theo cách này Này, hai người mau chóng tỉnh lại đi Các người là đối thủ cạnh tranh đấy!】
【Đối thủ biến thành đồng đội, mí bồ có thấy họ còn đánh giá cao nhau không Tôi thực sự muốn nhìn thấy biểu cảm của họ khi nhớ lại mọi thứ】
【Phó bản mất trí nhớ và phó bản cá nhân là những thử thách kiểm tra năng lực người chơi nhất Biểu hiện của Lê Tri và Tạ Khung sau khi vào phó bản quả nhiên ổn định và đáng tin cậy như thứ hạng của họ】
【Không phải, tôi muốn thấy hai người này cạnh tranh trong phó bản mà, sao bây giờ lại thành ra hợp tác rồi?】
【Mất trí nhớ cộng với cuộc đấu sinh tử, độ khó của phó bản này thật sự quá cao, tôi cảm thấy lo lắng thay cho hai người đồng đội của Lê Tri】
【Lê Tri Mau tỉnh lại đi Mau mau cứu bé cưng Tri Y của chị đi, cô ấy sắp liệm rồi!】
.. Tạ Khung nhảy xuống khỏi miệng hang, động tác dứt khoát và gọn gàng Lê Tri nhìn qua phong cách của anh ta là biết ngay đây là người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp Hai người cùng được đào tạo chuyên nghiệp đều bị ném vào cùng một ngôi mộ cổ, và đều mất trí nhớ Điều này càng làm tăng thêm cảm giác rằng đây là một âm mưu “Đây không phải là kế hoạch giết chết chúng ta Nếu chỉ là thử thách thì không cần phải làm chúng ta mất trí nhớ, điều này giống như một trò chơi hơn.” Quan điểm của Tạ Khung trùng khớp với cô, anh nhìn thẳng phía trước với vẻ mặt lạnh lùng: “Có lẽ trong mộ không chỉ có chúng ta mà còn có người khác.”
Nếu đây là một trò chơi được dàn dựng, rõ ràng khi có nhiều người tham gia thì mới hấp dẫn Lê Tri giơ đuốc lên đi trước: “Hãy tìm kiếm xung quanh xem.”
Ngôi mộ này quá lớn, kể từ khi tỉnh dậy đến giờ, có lẽ họ mới chỉ đi được khoảng một phần ba khu vực mộ Dù là để tìm những người khác hay để tìm lối thoát, họ đều phải tiếp tục tiến lên Cả hai đều di chuyển nhanh chóng, sau khi phải quay lại hai ngã rẽ cụt, cuối cùng họ cũng tìm thấy một phòng mộ qua một hành lang ngày càng hẹp Phòng mộ này rất giống với phòng mộ mà Lê Tri đã tỉnh dậy, bốn góc đều có một đế cắm nến bằng đồng, nhưng nến trên đó không còn cháy, và ở giữa nơi đáng lẽ có một chiếc quan tài sơn đen thì chỉ còn lại một bộ xương trắng đã mục nát Hai người cảnh giác bước tới gần và nhận thấy bộ xương nằm trên một đống mùn gỗ Xung quanh vẫn còn vài mảnh vụn gỗ giữ nguyên màu gỗ ban đầu, nhưng mùn gỗ dưới bộ xương đã bị thấm máu rồi chuyển sang màu đỏ thẫm Tạ Khung nhặt một ít mùn gỗ dính máu đưa lên mũi ngửi: “Là máu người, vẫn còn mới.” Anh cau mày: “Người này mới chết không lâu.”
Người vừa chết, sao lại chỉ còn lại mỗi một bộ xương trắng Lê Tri giơ đuốc lên soi kỹ hơn, không ngạc nhiên khi thấy một số mảnh thịt nhỏ còn sót lại trong đống mùn gỗ: “Có lẽ bị thứ gì đó ăn hết thịt.”
Cô quay lại nhìn các bức tường đá xung quanh, tiến đến một góc phòng và nhấc một đế cắm nến đã tắt lên Tim nến đen sì, cho thấy cây nến đã cháy trước đó Nhưng viền đầu cây nến có dấu vết bị gặm nhấm, Tạ Khung cũng nhận ra, sau khi kiểm tra ba cây nến còn lại, anh trầm giọng nói: “Có thứ gì đó cố tình gặm tắt những ngọn nến này.”
Lê Tri đột nhiên hỏi anh: “Khi anh ra khỏi quan tài, anh có ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ không?”
Tạ Khung thoáng sững sờ: “Có, tôi cảm thấy mùi đó có gì đó không ổn nên đã nhanh chóng rời khỏi phòng mộ.”
Lê Tri cúi đầu nhìn đống mùn gỗ và bộ xương, một lúc sau cô chậm rãi nói: “Đây có lẽ là đồng đội của chúng ta.”
“Khi chúng ta vừa ra khỏi quan tài, mùi hương đó cũng xuất hiện, tôi nghi ngờ rằng mùi hương này phát ra từ thứ gì đó trong quan tài Khi gặp ánh sáng, nó sẽ bay hơi và không gây hại cho chúng ta, nhưng có thể đuổi một loại côn trùng nào đó đi.”
Lũ côn trùng đông đúc như thủy triều, khi cô vừa ra khỏi quan tài, chúng lập tức rút lui, nhưng sau khi cô rời khỏi phòng mộ và mùi hương biến mất, chúng lại đuổi theo “Khi chúng ta còn ở trong quan tài, có lẽ lũ côn trùng đã tiến gần, nhưng vì chúng ta nhanh chóng ra khỏi quan tài, mùi hương bay đi khi gặp ánh sáng nên chúng đã bị đuổi đi.”
Nhưng còn những người khác thì sao Không phải ai cũng đủ can đảm để nhanh chóng rời khỏi quan tài vào lúc đó [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Càng ở lâu trong quan tài, lũ côn trùng bên ngoài càng đông Cho đến khi nến bị gặm tắt, và người trong quan tài còn chưa kịp ra ngoài thì cả người lẫn quan tài đều sẽ bị ăn hết.