Tay của Thôi Vĩnh Xuân hoảng loạn vươn ra trong không trung, cố gắng bám víu vào điều gì đó Nhưng tất cả chỉ là vô ích Với một tiếng "bịch", cơ thể cậu ta đập mạnh vào những chiếc bình tro cốt phía dưới Nhưng những chiếc bình bằng sứ này không hề vỡ, mà ngay khi Thôi Vĩnh Xuân chạm vào, vô số cánh tay trắng bệch, khô héo thò ra từ bên trong các bình Tiếng thét kinh hoàng và những lời nguyền rủa đầy hận thù dành cho Lê Tri của Thôi Vĩnh Xuân vang lên, cơ thể cậu ta bị những bàn tay ma quái đó xé thành từng mảnh rồi kéo vào trong các bình Máu bắn tung tóe, da thịt nát bươm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chứng kiến cảnh tượng này, mặt Chúc Thiến Thiến trắng bệch, đôi chân run rẩy không ngừng Nếu không có Lê Tri, người đang trải qua điều này chắc chắn sẽ là cô ta Nhưng lúc này không phải là lúc để sợ hãi, cú ngã của Thôi Vĩnh Xuân đã kích thích những chiếc bình tro cốt, khiến chúng bắt đầu rung lắc tại chỗ Chúc Thiến Thiến có thể thấy rõ ràng ánh sáng xanh nhạt từ những chiếc bình đang dần mờ đi Nếu không nhanh lên, họ sẽ mất đi dấu hiệu duy nhất để nhận biết đường đi Cô vội vàng thúc giục Lê Tri: “Nhanh lên Nhanh lên Rẽ sang trái, bình thứ ba!”
Ngay khi Lê Tri bước lên chiếc bình thứ ba bên trái, ánh sáng trên hàng bình đó đã biến mất hoàn toàn Còn năm hàng bình nữa là đến nơi, Chúc Thiến Thiến và Kiều Á cố gắng ghi nhớ vị trí của năm chiếc bình cuối cùng Khi Chúc Thiến Thiến kéo tay Lê Tri nhảy lên bậc thềm đối diện, đôi chân cô ta mềm nhũn và quỵ xuống Chỉ lúc này, cô ta mới bật khóc trong sự sợ hãi: “Tại sao anh ta lại muốn hại tôi?!”
Rõ ràng cả nhóm đã cùng nhau vượt qua biết bao thử thách, đều là đồng đội tin tưởng lẫn nhau Những chiếc bình tro cốt rung lắc trong căn phòng cuối cùng cũng dừng lại Máu từ cơ thể bị xé nát của Thôi Vĩnh Xuân rơi xuống những chiếc bình, phát ra tiếng xèo xèo như bị chúng hấp thụ Tri Y kéo Chúc Thiến Thiến đứng dậy: “Loại người như vậy chết cũng đáng lắm Đi thôi!”
Sau khi Chúc Thiến Thiến khóc xong lại không ngừng cảm ơn Lê Tri Lê Tri an ủi cô ta vài câu, rồi cả nhóm nghỉ ngơi một lát trong hành lang trước khi tiếp tục tiến lên cho đến khi thấy Chúc Thiến Thiến đã ổn định cảm xúc Hành lang lần này dài hơn, gần đi đến cuối thì những tia sáng từ căn phòng phía trước cũng chiết xạ lại Khi họ tiến gần hơn thì mới phát hiện căn phòng này đầy những tấm gương Có tổng cộng chín tấm gương được bố trí theo hình tròn xung quanh căn phòng, bao quanh tất cả những người vừa bước vào Nhìn quanh, họ thấy như có vô số người đang đứng trong căn phòng, tạo nên một bầu không khí kỳ quái Trước mặt họ là một bệ thờ, trên đó có một chiếc đèn trường minh Lê Tri tiến lại gần xem và nhận ra dưới chiếc đèn có một mảnh giấy, trên đó ghi tên của mình Cô vừa định nhấc lên xem thì Tri Y bên cạnh bất ngờ nói: “Sao trên mảnh giấy lại ghi tên tôi?”
Lê Tri khựng lại: “Tên cô?”
“Không phải chứ?” Liên Thanh Lâm chỉ vào mảnh giấy: “Đây là tên tôi mà, ba chữ ‘Liên Thanh Lâm’ này!”
Lê Tri nhận thấy có điều không ổn, lùi lại một bước, vừa định cảnh báo mọi người cẩn thận thì những giọng nói đang tranh luận quanh cô bỗng biến mất không dấu vết Lê Tri quay đầu lại thì nhận ra trong căn phòng này chỉ còn lại một mình cô Ngọn lửa trên chiếc đèn trường minh trước mặt đột nhiên lung lay, ngọn lửa vừa cháy sáng rực rỡ bỗng trở nên yếu ớt, như thể sắp tắt Đồng thời, Lê Tri cảm thấy có thứ gì đó rời khỏi cơ thể mình Cô nhìn vào những tấm gương xung quanh, thấy mỗi tấm gương đều phản chiếu hình ảnh của chính mình Những hình ảnh đó quay lưng lại với cô, dần dần đi sâu vào trong gương, cho đến khi biến mất hoàn toàn Ngọn lửa nhỏ yếu trên chiếc đèn trường minh như đang nhắc nhở điều gì đó, Lê Tri tiến lên, từ từ rút mảnh giấy bị đè dưới đèn ra Mặt trước của mảnh giấy ghi tên cô, mặt sau là một lời nhắc nhở: "Hai hồn rời xác, bảy phách lìa thân, chỉ còn mệnh hồn ở lại Hãy cầm đèn trường minh tìm lại hai hồn bảy phách Đèn cháy thì sống, đèn tắt thì tan Theo truyền thuyết dân gian, con người có ba hồn bảy phách Ba hồn gồm thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn, còn bảy phách thì có nhiều cách định nghĩa khác nhau, tùy thuộc vào từng trường phái Nhưng nhìn chung, cơ thể con người được cấu tạo từ ba hồn bảy phách, thiếu một cũng không được Những gì cô nhìn thấy trong gương khi nãy chính là hai hồn bảy phách của mình Theo lời nhắc trên mảnh giấy, cô phải cầm đèn trường minh để tìm lại chúng Trong quá trình đó, ngọn đèn này không được phép tắt, nếu tắt thì cô sẽ tan biến mãi mãi Có lẽ những người khác trong nhóm cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự Lê Tri cất mảnh giấy đi, cầm đèn trường minh lên và nhìn về phía chín tấm gương phía sau Hình ảnh của cô trong gương đã trở lại với dáng vẻ hiện tại, không thể phân biệt được đâu là hồn, đâu là phách, nhưng dù sao cô cũng phải tìm lại tất cả Lê Tri tiến về tấm gương gần nhất, đưa tay chạm vào bề mặt gương Khi ngón tay cô vừa chạm vào, mặt gương lập tức gợn sóng như mặt nước, sau đó cả bàn tay cô bị hút vào bên trong Bề mặt gương mỏng manh nhưng lại chứa đựng một không gian hư vô hỗn độn Lê Tri giữ chắc đèn trường minh trong tay, cúi đầu bước vào gương Màn sương đen mờ ảo trước mặt dần tan biến, xung quanh cô bắt đầu trở nên rõ ràng Đêm đen rơi xuống cùng với cơn mưa nhẹ, phía trước cô là một tòa nhà rực sáng ánh đèn Lê Tri nhanh chóng dùng áo khoác che chắn đèn trường minh để bảo vệ nó khỏi bị dập tắt bởi mưa Xung quanh rất tĩnh lặng, hầu như không thấy bóng dáng xe cộ hay người qua lại Nhìn tòa nhà trước mắt, Lê Tri bỗng cảm thấy quen thuộc, dường như cô đã từng đến đây, nhưng ký ức chưa hoàn toàn khôi phục khiến cô không nhớ ra được đây là nơi nào Lê Tri bước nhanh về phía tòa nhà, khi bước lên bậc thang, cánh cửa kính tự động mở ra theo cảm biến Cô giũ sạch nước mưa trên vai rồi bước vào, nhìn vào bảng thông báo trên tường và nhận ra nơi này là một nhà tang lễ Một trong những hồn phách của cô đã đến nhà tang lễ Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lê Tri, cô chậm rãi bước vào bên trong Đêm khuya tại nhà tang lễ rất yên tĩnh, tiếng khóc rấm rứt vang lên rõ mồn một Khi đẩy cánh cửa gỗ, một căn phòng tang lễ hiện ra trước mắt cô [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hai bên lối đi đầy những vòng hoa, trên bức tường phía trước treo ảnh chân dung của một người đàn ông trung niên Nhìn nụ cười hiền hậu trên tấm ảnh, trái tim Lê Tri như thắt lại, đau nhói Đêm đã về khuya, nhưng vẫn còn một thiếu nữ quỳ trước linh cữu Cô gái mặc đồng phục học sinh xanh trắng, tóc buộc đuôi ngựa, đôi vai gầy yếu không ngừng run rẩy vì tiếng khóc nghẹn ngào Dường như cô ấy không muốn để người khác nghe thấy tiếng khóc của mình nên cố nén nó lại, khóc rất nhỏ Nhưng tiếng bước chân của Lê Tri vẫn khiến cô gái giật mình, dáng người nhỏ nhắn ấy bất ngờ quay đầu lại, và Lê Tri nhìn thấy một khuôn mặt trẻ thơ vô cùng Lúc này, cô bé có lẽ chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, một thiếu nữ chưa kịp trưởng thành, trên trán còn lưa thưa tóc mai, hàng mi dài đen nhánh ướt đẫm nước mắt và đôi mắt đỏ hoe trông thật đáng thương “Chị là ai?” Vừa nhìn thấy Lê Tri, sự yếu đuối và buồn bã trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ngay lập tức bị thay thế bằng vẻ cảnh giác Nhưng khi nhìn kỹ hơn, đôi mắt đen láy của cô bé lại ánh lên sự hoang mang: “Chị trông rất giống tôi.”
Lê Tri bước tới, quỳ xuống bên cạnh cô bé rồi cúi đầu ba lần trước di ảnh trên linh cữu Một phần hồn phách của cô đã đến trước linh cữu khi ba qua đời Theo truyền thuyết, bảy phách của con người gồm hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục Có lẽ phần phách này chính là phách ai của cô Cô bé nhỏ tuổi cảnh giác nhìn theo từng động tác của Lê Tri, nhận ra không có ác ý nên cô bé lại tiếp tục quỳ xuống Khi một phần phách ai tách khỏi cơ thể đã mất đi khả năng tư duy hoàn chỉnh như con người, đau buồn trở thành trạng thái duy nhất của cô bé, và nỗi đau này được phóng đại đến vô cùng Lê Tri nhớ rằng, năm đó cô không khóc nhiều như vậy Cô lo lắng cho cảm xúc của mẹ và phải chăm sóc cho em gái nhỏ hơn mình Nếu cô để mình khóc thỏa thích sẽ chỉ khiến họ thêm đau lòng và còn phải tốn sức an ủi cô Vì vậy, khi đó, ngay cả nước mắt của cô cũng chảy trong im lặng Còn cô bé này thì lại khóc như không hề quan tâm đến ai, nhưng mà cuối cùng vẫn kìm nén để bản thân không khóc lớn Lê Tri đợi tiếng khóc của cô bé dần nhỏ lại rồi mới lên tiếng: “Khóc xong rồi thì đi theo chị.”
Cô bé ngẩng đầu lần nữa: “Chị là ai Tại sao tôi phải đi theo chị?”
Lê Tri nhìn cô bé: “Chị chính là em.”
Cô bé sững sờ, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc, nhưng không hỏi thêm, chỉ bướng bỉnh nói: “Tôi không đi, tôi muốn ở lại với ba.”
Lê Tri nói: “Ba không ở đây, ông ấy cũng không muốn em ở đây.” Cô biết rõ cách thuyết phục chính mình, “Em đã mất đi người thân yêu nhất, nếu cứ trốn ở đây thì em sẽ tiếp tục mất đi những người khác cũng yêu thương em.”
“Mẹ, anh trai, em gái.” Lê Tri bình tĩnh nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của cô bé: “Em sẽ không muốn mất luôn cả họ chứ Hay em muốn trở về cô nhi viện, tiếp tục làm một đứa trẻ không có gia đình?”
Cô bé hoảng hốt nhìn Lê Tri rồi nắm chặt lấy cổ tay cô: “Tôi đi với chị!”
Lê Tri mỉm cười, xoa đầu cô bé: “Ngoan.”
Khán giả ngoài màn hình chứng kiến cảnh này đều bất ngờ:
【Không thể tin nổi, ngay cả bản thân mình mà Lê Tri cũng dọa được sao?】
【Ấu mài gót, lần đầu tiên mị thấy Lê Tri nhỏ bé đáng yêu và yếu đuối thế này, muốn ôm ôm hôn hôn an ủi quá đi Lê Tri đừng dọa cô bé nữa!!!】
【Hu hu cảm động quá, Quả Vải thực sự rất yêu gia đình của mình】
【Quả Vải nhỏ, đến đây với dì nào, dì sẽ ôm và an ủi con Không khóc nữa nào!】
【Đại lão đúng là có cách để thuyết phục chính mình, thực sự rất mong chờ cách cô ấy đối phó với các phần hồn phách còn lại, không biết có phải cái nào cũng dễ dàng như thế này không】
…
Lê Tri nắm tay cô bé Tiểu Lê rồi dắt cô bé ra khỏi nhà tang lễ Dù chỉ là một phần phách ai, nhưng vẫn giữ được một phần thông minh và nhạy bén của bản thân Hơn nữa, phách ai không có tính công kích, ngoan ngoãn đi theo Lê Tri ra khỏi nhà tang lễ, rồi như một làn khói, cô bé tan vào cơ thể Lê Tri Lê Tri nhìn xuống, thấy chiếc đèn trường minh được cô che chắn kỹ càng giờ đây sáng hơn trước, không còn yếu ớt nữa Khi cô đang quan sát chiếc đèn, cảnh vật xung quanh bỗng thay đổi nhanh chóng như một thước phim quay nhanh Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã không còn đứng trước nhà tang lễ Trước mắt cô là một trại trẻ mồ côi được bao quanh bởi tường rào và cổng sắt Đó là trại trẻ mồ côi từ vài chục năm trước với phong cách kiến trúc và môi trường đều rất cũ kỹ Trên sân chơi có những thiết bị vui chơi cũ kỹ đã gỉ sét, một bé gái mặc váy yếm, buộc hai bím tóc đang ngồi trên chiếc xích đu Theo từng nhịp đung đưa của cô bé, tiếng xích đu cũ kỹ phát ra âm thanh cót két, vang vọng khắp sân chơi vắng vẻ, mang lại cảm giác như trong một bộ phim kinh dị Đột nhiên, một cô giáo trẻ từ cuối sân chạy tới, gọi bé gái đang chơi xích đu: “Tri Tri, sao em còn chơi ở đây Hôm nay có mấy cô chú tốt bụng đến thăm các em đấy, nhanh lại đây nào.” [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]