Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 224: Đại Đào Thoát





Tiểu Tri Tri nhảy xuống khỏi xích đu, nhưng thay vì chạy về phía cô giáo, cô bé lại lao nhanh về hướng ngược lại
Cô giáo sốt ruột gọi vài tiếng, nhưng có vẻ thời gian đang gấp rút, cô không đuổi theo mà chỉ tức giận nói: “Em không nghe lời thì tối nay sẽ không có bánh quy để ăn đâu!”
Cô giáo quay đầu bỏ đi, còn Lê Tri thì đi theo hướng mà Tiểu Tri Tri chạy trốn
Cô nhi viện này đã bị phá dỡ vào năm thứ ba sau khi cô được nhận nuôi
Lúc đó, cô vẫn còn quá nhỏ, chỉ nghe loáng thoáng từ những cuộc trò chuyện của bố mẹ rằng bọn trẻ ở đây đã được chuyển đến một khu vực trong thành phố, một số giáo viên thì chuyển đi, số khác thì nghỉ việc
Từ đó, cô nhi viện nơi đã nuôi dưỡng cô cũng tan rã, khiến sau này cô muốn quay lại thăm cũng không tìm được cách
Ký ức của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng khi trở lại đây, hình ảnh về cô nhi viện chỉ còn là một ấn tượng mơ hồ
Lê Tri theo chân Tiểu Tri Tri, rẽ trái rẽ phải qua những con đường trong khuôn viên, cuối cùng lên đến một tòa nhà kho đã bị bỏ hoang
Cô bước lên những bậc thang phủ đầy rêu xanh, đi đến cửa sổ vỡ nát, nơi mà cô bé đang cúi xuống, cẩn thận ngó ra bên ngoài
Lê Tri cũng nhìn theo hướng mà cô bé đang quan sát và phát hiện rằng tầm nhìn này thẳng ra hội trường lớn ở cổng chính của cô nhi viện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, trong hội trường đang có rất nhiều người, bao gồm cả các giáo viên trong cô nhi viện, những đứa trẻ đứng xếp hàng ngay ngắn và một số cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng, mang theo quà tặng, đang trò chuyện thân thiện với bọn trẻ
Có vẻ như họ đang lựa chọn đứa trẻ để nhận nuôi
Lê Tri không nhớ rõ liệu mình có từng trải qua cảnh này hay không
Cô định bước lên để thu hồi lại một phần phách của mình, nhưng lại vô tình giẫm phải một tấm ván gỗ
Tiếng “cạch” vang lên, tấm ván gãy đôi làm Tiểu Tri Tri đang rình trộm qua cửa sổ giật mình
Cô bé quay đầu lại với vẻ hoảng hốt, khi nhìn thấy Lê Tri, cô bé lập tức quay người chạy đi
Lê Tri gọi: “Tri Tri
Đợi đã!”
Nhưng Tiểu Tri Tri hoàn toàn không để ý, quá quen thuộc với địa hình nơi đây, cô bé chui qua một lỗ hổng phía trước và khi Lê Tri bảo vệ ngọn đèn trường minh đuổi theo, thì cô bé đã biến mất
Cái lỗ hổng này chỉ đủ cho trẻ con chui qua, Lê Tri đành cúi xuống, nhìn qua lỗ nhỏ vào bên trong
Tiểu Tri Tri đã chạy đến cửa, dường như chắc chắn rằng cô sẽ không bị đuổi kịp, cô bé dừng lại, quay người lại nhìn, rồi kéo hai ngón tay lên miệng làm một khuôn mặt tinh nghịch với Lê Tri
Lê Tri: “…”
Mặc dù chưa hồi phục ký ức, nhưng cô chắc chắn rằng mình khi còn nhỏ không bao giờ bướng bỉnh như vậy
Một phần phách phách đã tách rời khỏi cơ thể, bản tính tinh nghịch được phóng đại đến cực độ, cộng thêm việc vẫn còn là một đứa trẻ, thật là khó đối phó mà
Không thể chui qua lỗ hổng, Lê Tri đành quay lại, và khi cô xuống khỏi kho thì Tiểu Tri Tri đã biến mất không chút dấu vết
Lê Tri hơi đau đầu, đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía nhà kho rồi quyết định đi về phía hội trường
Lúc này, các khán giả theo dõi bên ngoài cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi:
【Đây là cô nhi viện… Vậy Quả Vải đã từng lớn lên trong cô nhi viện sao?】
【Tôi từng nghe nói rằng Lê Tri được nhận nuôi bởi nhà họ Lê
Lúc đó tôi còn không tin, vì Lê Phong đối xử với em gái mình rất tốt, hoàn toàn giống như anh em ruột vậy, hóa ra là thật!】
【Bố mẹ của Lê Tri thật sự rất tốt, dù đã có một trai một gái nhưng vẫn sẵn sàng nhận nuôi Lê Tri!】
【Lê Tri được nuôi dưỡng rất tốt, không thể nhận ra cô ấy là con nuôi, chắc chắn là cô ấy đã nhận được rất nhiều tình yêu thương.】
【Không ai nghĩ rằng Tiểu Tri Tri rất đáng yêu sao?
Nếu không ai nghĩ vậy thì mị sẽ đưa cô bé đi đấy!】
【Lần đầu tiên tui thấy Lê Tri bị một phiên bản nhỏ của chính mình làm cho đau đầu như vậy ha ha ha ha, cười vl!】
【Tiểu Tri Tri
Cháu thích bao tải màu gì nào
Dì có đủ mọi màu cho cháu nhé!】
【Lê Tri hồi nhỏ thật sự rất đáng yêu
Đôi mắt to tròn như hai quả nho đen
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật là dễ thương quá đi!】
【Lớn lên rồi thay đổi nhiều thật, từ một Tiểu Tri Tri dễ thương thành một Lê Tri mạnh mẽ như hiện tại!】

Hoạt động trong hội trường vẫn đang diễn ra, ngoại trừ hồn phách của mình thì những người khác không ai có thể nhìn thấy Lê Tri
Cô bước vào từ cửa chính, nhìn thấy hàng chục đứa trẻ đã ngồi xung quanh những chiếc bàn nhỏ, có đứa đang vẽ tranh, có đứa đang đọc sách, và có những đứa khác thì đang ăn đồ ăn nhẹ do những người tốt bụng mang đến
Viện trưởng đang dẫn giáo viên giới thiệu từng đứa trẻ với những cặp vợ chồng mong muốn nhận con nuôi, cho họ xem bài vở và những sản phẩm thủ công của bọn trẻ
Một người đàn ông trung niên đeo kính bỗng nhiên hỏi: “Còn cô bé mà trước đây tôi đã hỏi thăm đâu rồi
Sao không thấy cô bé?”
Viện trưởng trả lời: “Ông đang hỏi về Tri Tri sao
Hôm nay cô bé có chút giận dỗi, không muốn đến đây
Lần trước các vị đến, tôi cũng đã hỏi cô bé, nhưng dù nhỏ tuổi, cô bé lại rất coi trọng cảm giác đầu tiên, cô bé nói rằng không có duyên với các vị.” Nói đến đây, bà ngượng ngùng cười: “Mấy đứa trẻ cùng tuổi với Tri Tri đều rất ngoan, các vị có muốn xem xét lại không?”
Lê Tri chợt dừng bước, những ký ức mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn
Cô nhớ lại khoảnh khắc này
Ngày đó, thực sự có một cặp vợ chồng muốn nhận nuôi cô, họ đã đến cô nhi viện ba lần
Nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy họ, Lê Tri đã cảm thấy rất phản cảm, và sau khi nghe tin rằng cô có thể được họ nhận nuôi nên mỗi lần họ đến, cô đều trốn đi
Nhiều năm sau, Lê Tri biết được từ một bản tin rằng, đứa trẻ khác được nhận nuôi bởi cặp vợ chồng này đã tự tử sau vài năm sống với họ
Tin tức nói rằng đứa trẻ bị trầm cảm, nhưng lý do thật sự là gì thì không ai biết
Đây chỉ là ảo cảnh, là tái hiện của quá khứ
Cô không thể ngăn chặn điều gì, nhưng ít nhất cô biết Tiểu Tri Tri đang trốn ở đâu
Lúc nhỏ, Lê Tri đã thuộc lòng địa hình của cô nhi viện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo ký ức, cô đi đến khu vực gần bãi rác, nơi có những ống bê tông chất đống bên cạnh
Những ống bê tông này là tàn tích từ khi cô nhi viện cải tạo hệ thống cống thoát nước
Chúng bị bỏ lại đây, trải qua nắng mưa, cộng thêm gần bãi rác nên nó tạo thành một nơi bẩn thỉu, hôi hám
Ngoại trừ nhân viên vệ sinh, hầu như không ai đến đây cả
Bọn trẻ trong cô nhi viện đều biết rằng phải giữ sạch sẽ thì mới được các cô chú chọn
Lê Tri nhẹ nhàng bước đi, cúi người xuống và tìm kiếm từng ống một
Cuối cùng, cô thấy một bóng hình nhỏ bé đang ôm gối, co ro trong ống sâu nhất
Tiểu Tri Tri rất cảnh giác, ngay khi cô xuất hiện, cô bé đã phát hiện ra
Khuôn mặt bình tĩnh của cô bé lập tức căng thẳng, cô bé đứng lên định bỏ chạy
Lê Tri nói: “Đây là nơi an toàn nhất, nếu chạy ra ngoài, em sẽ không còn chỗ trốn nữa đâu
Cặp vợ chồng kia đang tìm em đấy.”
Tiểu Tri Tri khựng lại, rõ ràng có chút do dự
Lê Tri cúi xuống: “Chị biết em không muốn được họ nhận nuôi, em không thích họ.”
Đôi mắt tròn xoe của Tiểu Tri Tri chăm chú nhìn Lê Tri không chớp mắt, Lê Tri tiếp tục nói: “Em không thích ánh mắt mà người đàn ông trung niên đó nhìn em, vợ của ông ta trông cũng rất u ám, trong ánh mắt không có chút hạnh phúc nào, em không muốn sống trong một gia đình như vậy.”
Đây là phần phách dục của cô
Thời gian mà cô khao khát nhất trong đời chính là lúc ở cô nhi viện, khi cô ao ước có bố mẹ và một gia đình
Ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa ống, cô bé trốn trong bóng tối, chiếc váy yếm bằng vải bò trên người cô bé đã bạc màu, đầy những mảnh vá
Cô bé trông hơi suy dinh dưỡng, đôi mắt to càng làm cho khuôn mặt nhỏ bé của cô bé trông thật đáng thương
Thật ra, Lê Tri đã quên mất vẻ ngoài của mình khi còn nhỏ, vì những bức ảnh trong nhà đều được chụp khi cô đã được nhận nuôi, trở nên tròn trĩnh và khỏe mạnh
Ngay khoảnh khắc này, cô chợt hiểu tại sao khi đó bố mẹ lại nhìn cô với ánh mắt đượm buồn
Lòng trắc ẩn chính là khởi nguồn của tình yêu
Mùi hôi từ bãi rác bỗng trở nên nồng nặc hơn, Lê Tri cảm nhận được điều chẳng lành, cô quay đầu lại
Trên đỉnh bãi rác, không biết từ khi nào đã xuất hiện một luồng khói đen tỏa ra
Những làn khói đen hôi thối này đang bao vây lấy vị trí của cô và Tiểu Tri Tri, trong làn khói đen, hiện ra những bóng ma đang giãy giụa
Chúng tham lam tiến lại gần cô bé trong ống bê tông, dường như muốn nuốt chửng cô bé
Ngọn đèn trường minh trong tay Lê Tri bắt đầu dao động bất an
Lê Tri nhận ra rằng việc tìm kiếm hồn phách có giới hạn về thời gian
Nếu không thuyết phục được hồn phách tự nguyện theo cô rời đi trong thời gian quy định thì những bóng ma này sẽ ăn mất hồn phách của cô
Cái ống bê tông quá nhỏ, Lê Tri không thể chui vào, cô chỉ có thể đưa tay vào trong, hướng về phía Tiểu Tri Tri đang trốn: “Tri Tri, theo chị đi, chị sẽ đưa em đi tìm bố mẹ.”
Tiểu Tri Tri không động đậy: “Em không có bố mẹ.”
“Em sẽ gặp được bố mẹ tốt nhất trên đời, còn có cả anh trai và em gái nữa.” Khói đen đã tràn vào đầu bên kia của ống bê tông, từ từ lan vào bên trong, ánh mắt của Lê Tri vẫn bình tĩnh, cô nhẹ nhàng nói: “Họ chính là bố mẹ mà em mong muốn, sẽ kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ và đưa em đi học
Em sẽ có một người anh trai, anh ấy sẽ luôn đứng trước em để bảo vệ em, bất kể em làm gì, anh ấy đều sẽ ủng hộ em.”
“Còn có một cô em gái luôn quấn quýt bên em, gọi em là chị, thích chui vào chăn ngủ cùng em, còn chia sẻ đồ chơi với em
Trong mắt em ấy, em là người chị giỏi nhất, em ấy sẽ luôn cổ vũ cho em.”
Bàn tay ma quái trong làn khói đen đã chạm vào vai của Tiểu Tri Tri, Lê Tri vẫn giơ tay về phía trước, ánh mắt kiên định và dịu dàng: “Tri Tri, lại đây, tin chị đi.”
Tiểu Tri Tri nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi bò về phía cô
Bóng ma kia lao vào khoảng trống, nó lập tức trở nên kích động, mạnh mẽ lao tới và há miệng cắn xuống
Dường như Tiểu Tri Tri cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng bò về phía Lê Tri, và trước khi bóng ma kịp cắn vào mắt cá chân của cô bé, Lê Tri đã kịp bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô bé và kéo ra ngoài
Trong vòng tay của Lê Tri, Tiểu Tri Tri ôm chặt lấy cổ cô, giọng nói trẻ thơ nhưng nghiêm túc: “Chị đừng lừa em.”
Lê Tri ôm cô bé và lùi lại, rời khỏi ống bê tông: “Chị không bao giờ lừa dối
Từ nhỏ em đã không nói dối rồi, đúng không?”
Tiểu Tri Tri khẽ đáp một tiếng, bóng hình nhỏ bé trong vòng tay cô dần dần tan biến thành một làn khói, hòa nhập vào cơ thể Lê Tri
Những bóng ma trong làn khói đen nhìn chằm chằm vào Lê Tri đầy thù hận, gầm rú trong im lặng
Ngọn đèn trường minh lại sáng lên một chút, khung cảnh xung quanh thay đổi, và khi Lê Tri nhìn quanh, cô đã ở một nơi khác
Khi cô vẫn đang quan sát xung quanh, khán giả bên ngoài màn hình đã nhận ra nơi này trước cả cô, họ phấn khích reo lên:
【Không thể tin được
Đây chính là nơi bắt đầu của Lê Tri, bản tân binh đầu tiên của cô ấy!】
【Bảnh nhớ
Đây là phó bản “Chôn Xác Nơi Sơn Thôn” đúng không
Chính là nơi mà Quả Vải đã tỏa sáng lần đầu tiên, không biết phần phách này của cô ấy là gì nhỉ?】
【Một phần phách của Tri Y cũng ở đây
Đối với các người chơi, phó bản tân binh luôn là một nơi rất đặc biệt, ai cũng có một phần phách ở nơi này】
【Những người khác đều là phần phách sợ hãi, liệu có phải Lê Tri cũng là vậy không?】

Cái thôn hoang tàn trước mặt trông rất quen thuộc, nhưng Lê Tri không nhớ rõ mình đã đến đây từ khi nào
Thôn quê đổ nát, sương mù giăng kín, không thấy bóng dáng con người
Cô bước đi trên con đường làng lầy lội, khi đi ngang qua một ngôi nhà đang tổ chức tang lễ với những lá cờ trắng treo khắp nơi, cô thấy hai người có dáng vẻ kỳ lạ đang áp giải một bóng người quen thuộc vào trong
Lê Tri khựng lại, gọi lớn: “Y Y?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.