Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 229: Đại Đào Thoát





Người phụ nữ trước mặt với nụ cười quái dị trên khuôn mặt không hề cao lớn, thậm chí vóc dáng của bà ta còn khá thấp bé
Trong tình huống bình thường, Lê Tri có thể dễ dàng đá chết một người như vậy chỉ bằng một cú đá
Tuy nhiên, trong tình cảnh hiện tại, những người chơi đã biến thành những đứa trẻ chỉ có thể ngước nhìn người “khổng lồ” trước mặt
Cơ thể của họ giờ đây gầy gò và nhỏ bé, quần áo mặc trên người thì không vừa vặn, trông chẳng khác nào những đứa trẻ ăn xin vừa thoát khỏi một cuộc chạy trốn cả
Lê Tri khẽ cử động cổ tay, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thất thoát của sức mạnh
Đôi tay và đôi chân nhỏ nhắn này trông mong manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể gãy
Mặc dù giờ đây ký ức của người chơi đã được phục hồi, họ có thể sử dụng đạo cụ, nhưng cơ thể nhỏ bé này gây ra quá nhiều hạn chế
Nhiều đạo cụ không phải ai cũng sử dụng được, chúng chỉ phát huy tác dụng tối đa khi nằm trong tay người mạnh mẽ
Lê Tri thử triệu hồi thanh loan đao của mình, nhưng rõ ràng tinh thần hiện tại của cô không đủ để sử dụng vũ khí này
Chỉ cần triệu hồi nó thôi cũng đã khiến đầu óc cô trở nên nặng nề, uể oải như muốn chìm vào giấc ngủ
Nếu cố sử dụng thì cô sẽ chỉ rơi vào trạng thái mê man
Nhận ra ý đồ hiểm ác của hệ thống, sắc mặt của những người chơi trở nên khó coi
Phó bản lần này hoàn toàn khác biệt so với những gì họ đã trải qua trước đây, họ đã phải vượt qua nhiều chướng ngại mà không có bất kỳ gợi ý nhiệm vụ nào
Người phụ nữ mập mạp điểm danh số lượng, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng: “Được rồi, xếp hàng ngay ngắn và theo cô.”
Cậu bé Tạ Khung bước lên đầu tiên với gương mặt lạnh lùng, những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mười một người xếp thành một hàng, nối đuôi nhau theo sau người phụ nữ mập mạp, bước qua cánh cổng sắt và tiến vào cô nhi viện
Trên sân chơi hoang vắng, những bụi cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đều ngổn ngang lốp xe cũ và các vật dụng sinh hoạt bị bỏ rơi
Ở phía trước sân chơi có một tháp chuông cổ kính đứng sừng sững
Một chiếc đồng hồ quả lắc lớn treo lơ lửng trên tháp, dao động âm thầm trong màn đêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các tòa nhà khác của cô nhi viện được xây quanh tháp chuông này, cả khu vực chìm trong bóng tối, chỉ có vài ô cửa sổ hắt ra những tia sáng yếu ớt
Hồ Minh Minh đi ngay sau Tạ Khung, cất tiếng hỏi: “Thưa cô, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Người phụ nữ mập mạp cười đáp: “Trời đã tối, tất nhiên là về ký túc xá để ngủ rồi.”
Bà ta dẫn cả nhóm người chơi qua một tòa nhà, đi vòng vèo rất lâu trong khuôn viên, cuối cùng cũng leo lên cầu thang và đến được ký túc xá trên tầng hai
Hành lang yên tĩnh chỉ có hai chiếc đèn treo tường, chiếu sáng những bức tranh sơn dầu đậm màu trên tường
Người phụ nữ đẩy cửa ra, mùi ẩm mốc từ trong phòng tràn ra: “Đến ký túc xá rồi.”
Những người chơi chậm rãi bước vào, căn phòng rộng lớn trông như một trại tập trung với những chiếc giường khung thép được xếp ngay ngắn thành hàng
Trên giường là chăn ga đồng bộ, cả căn phòng trông rất đơn sơ, các góc tường nấm mốc còn đầy mạng nhện
Căn phòng có hàng chục chiếc giường, nhưng tất cả đều trống
Người phụ nữ mập mạp lấy chìa khóa ở trên tường xuống, quay lại, mỉm cười nhìn họ: “Được rồi, tất cả lên giường ngủ ngoan đi
Sáng mai sẽ có người đến nhận nuôi các em
Những đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời sẽ được nhận nuôi, nhớ đừng gây rối hay nghịch ngợm, những đứa trẻ không nghe lời sẽ không có ai muốn đâu.”
Nói xong, ánh mắt bà ta trở nên sắc lạnh, lướt qua từng người chơi
Không ai dám chậm trễ, họ nhanh chóng chọn giường, cởi giày và nằm xuống
Người phụ nữ mập mạp hài lòng gật đầu, kiểm tra các cửa sổ đã được đóng kỹ, sau đó mang theo chìa khóa rời đi
Cánh cửa gỗ khép lại, tiếng khóa cửa bên ngoài vang lên
Trong phòng không có đèn, nhưng ánh sáng yếu ớt lọt vào từ cửa sổ đủ để mọi người nhìn rõ xung quanh
Tri Y nhanh chóng bật dậy từ giường, bước những đôi chân nhỏ nhắn bước đến chỗ Lê Tri
Cô bé nằm bên cạnh Lê Tri rụt rè giơ tay hỏi: “Xin lỗi..
liệu có phải..
người đã nhường chỗ cho em trên xe buýt là Lý Kiến Hề đúng không?”
Lê Tri cười: “Đúng vậy.”
Cô gái nhỏ lập tức phấn khích: “Vậy chị là Lê Tri đúng không
Em rất thích hai người
Em là fan cặp đôi của hai người đấy!”
Vì cơ thể người chơi đã bị thu nhỏ nên họ không nhận ra những người nổi tiếng trong nhóm
Giờ đây, một cậu bé mập tròn với cái đầu tròn trịa cũng háo hức tiến đến: “Vậy cô là Lê Tri
Chào cô, tôi là Tiền Phú Cường, đã nghe danh cô từ lâu!”
Người chơi bị Lý Kiến Hề dùng dao cắt vào tay cũng tiến tới: “Tôi là Ngũ Dực, cảm ơn bạn trai chị đã cứu tôi.”
Lê Tri nhìn vào cánh tay anh ta: “Vết thương của anh sao rồi?”
Ngũ Dực cười: “Tôi đã dùng đạo cụ để chữa trị
Thật may là gặp được các cô, nếu không có lẽ tôi và Mộ Thanh đã không qua nổi chuyến xe buýt đó.”
“Ồ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi nhớ các anh rồi
Ngũ Dực và Triệu Mộ Thanh.” Tri Y bừng tỉnh: “Hai người là cặp người chơi vợ chồng!”
Mọi người lần lượt giới thiệu bản thân, cuối cùng chỉ còn lại cậu bé lạnh lùng mặc đồ đen, người vẫn luôn im lặng đứng bên cửa sổ quan sát bên ngoài
Tiền Phú Cường gọi: “Này, cậu mặc đồ đen kia, anh tên gì
Sao không lại đây giới thiệu bản thân?”
Cậu bé mặc đồ đen không thèm để ý đến anh ta, sau khi quan sát xong bên ngoài, lại tiếp tục đi quanh phòng để kiểm tra
Tiền Phú Cường có phần tức giận: “Người gì mà chẳng biết hòa đồng
Anh ta có đi cùng các cô không
Đừng nói là quỷ lẻn vào nhé?”
Lê Tri nói: “Cậu ấy đi cùng chúng tôi.” Cô đi giày, bước xuống giường: “Tạ Khung, cậu phát hiện ra điều gì à?”
Tiền Phú Cường ngạc nhiên: “Cái gì?
Ai
Tạ Khung?”
Tạ Khung quay lại, liếc nhìn cậu ta một cái, ngữ khí vẫn lạnh lùng đáp lời Lê Tri: “Không có gì.”
Hồ Minh Minh kinh ngạc đến mức suýt rơi cả cằm: “Cậu, Lê Tri
Cậu ấy, Tạ Khung
Không phải hai người là kẻ thù không đội trời chung sao?
Các cô lập đội với nhau à??
Chẳng phải các cô đang đánh nhau ở trên đỉnh sao?!”
Mọi người đều sững sờ nhìn họ, Lê Tri điềm tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi không chỉ không đánh nhau mà còn lập đội nữa.”
Phản ứng của những người chơi khiến khán giả phía bên ngoài cũng bật cười:
【Ha ha ha ha ha có cần phải kinh ngạc vậy không?】
【Mặc dù tôi biết là buồn cười, nhưng đúng là sốc thật đấy!!
Sói đơn độc Tạ Khung lần đầu tiên lập đội trong phó bản, mà lại còn với kẻ thù không đội trời chung của mình!】
【Nhìn hai người họ hợp tác vượt qua các thử thách đến giờ, mị đã quên mất rằng Tạ Khung từng là một con sói đơn độc
Sự hợp tác của hai đại lão này thật tuyệt vời, đề nghị ghép đôi mãi mãi】
【Khi những fan cp của Tạ Khung và Lê Tri xuất hiện trên diễn đàn, bảnh đã biết rằng cuộc chiến tranh giành vị trí nhất nhì đã không còn ý nghĩa】
【Mí người không sợ Lý Kiến Hề mang dao bước ra khỏi phó bản để xử lý mí người sao】
【Đẩy thuyền thì không bao giờ biết sợ rắc rối, cứ đẩy thôi】
【Tri Tri nhỏ xíu với vẻ điềm tĩnh đáng yêu không thể chịu nổi
Mị muốn cắn một cái!!!】
【Lần đầu tiên xem một nhóm trẻ con vượt qua phó bản, đúng là kỳ lạ】

Tạ Khung phớt lờ ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người, bước đến cánh cửa đang bị khóa, anh dùng một đạo cụ mở khóa rồi đẩy cửa ra
Khi thấy anh định bước ra ngoài, một người chơi khác tên là Bành Thuấn lập tức nói: “Anh định ra ngoài
Không được
NPC đã cảnh báo chúng ta không được chạy lung tung!”
Tạ Khung không thèm để ý, đẩy cửa ra và nhìn quanh hành lang, sau đó quay đầu hỏi Lê Tri: “Cô đi không?”
Lê Tri đáp: “Đừng vội, chúng ta cần lên kế hoạch trước.”
Tạ Khung không nói gì, nhưng cũng không tiếp tục bước ra mà đứng lại ở cửa
Lê Tri lên tiếng: “Cô nhi viện này có thể là cửa ải cuối cùng trong phó bản này, NPC vừa nói rằng sẽ có người đến nhận nuôi chúng ta khi trời sáng
Có lẽ được nhận nuôi là cách để thoát ra.”
Ký ức đã được phục hồi, tất cả mọi người đều là những người chơi dày dạn kinh nghiệm, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa lời nói của NPC
Bành Thuấn nói: “Vậy chúng ta càng không nên rời khỏi đây
NPC đã nói rằng những đứa trẻ ngoan ngoãn và biết nghe lời sẽ được nhận nuôi, nếu chúng ta tự tiện ra ngoài vi phạm quy tắc thì sẽ không được nhận nuôi.”
“Những đứa trẻ ngoan ngoãn và biết nghe lời.” Lê Tri nói: “Họ cũng thích những đứa trẻ sạch sẽ, gọn gàng, thông minh và lanh lợi
Nếu anh là người đến nhận nuôi, anh có chọn một đám trẻ như chúng ta không?”
Mọi người đều nhìn nhau
Trên đường chạy trốn, ai nấy đều lấm lem, quần áo không vừa vặn, tóc tai bù xù, giày dép dính đầy bùn đất, chẳng khác nào một đám trẻ ăn mày bẩn thỉu đã
Đừng nói là người nhận nuôi, ngay chính họ nhìn nhau cũng thấy ngán ngẩm
Tri Y lập tức tán thành: “Hệ thống luôn thích gài bẫy chúng ta, nếu chúng ta không làm gì cả mà chỉ ngồi đợi đến sáng để gặp người nhận nuôi, chắc chắn chúng ta sẽ không được chọn!”
Lê Tri tiếp lời: “Điều quan trọng nhất là mình nghĩ rằng ký túc xá này không an toàn.”
Người phụ nữ mập mạp nhìn họ bằng ánh mắt rất kỳ lạ, ánh mắt đó đầy tham lam, như thể nhìn thấy món đồ đã nằm trong tầm tay
Lê Tri đã từng cảm nhận ánh mắt này trong phó bản Trại Hồ Điệp
“Phó bản lần này khác rất nhiều so với những lần trước, điểm rõ ràng nhất là không có nhiệm vụ nào được chỉ định, từ khi vào ngôi mộ cổ chúng ta luôn trong trạng thái chạy trốn.” Lê Tri chia sẻ phân tích của mình: “Vì vậy mình đoán đây là một phó bản đào thoát, trong những vòng trước chúng ta đều chạy trốn liên tục nên rất có thể lần này cũng vậy
Ở lại đây chỉ là chờ chết.”
Nếu đây là phó bản đào thoát thì chắc chắn sẽ có thứ gì đó đuổi theo họ
Người phụ nữ mập mạp trước khi rời đi còn cố ý khóa cửa, rõ ràng là không muốn họ ra ngoài
Bị nhốt trong căn phòng này, người chơi chẳng khác nào con mồi, nếu ngoan ngoãn ngồi chờ quái vật đến chọn thì chắc chắn họ sẽ bị tiêu diệt trước khi trời sáng
Nghe cô nói xong, Tiền Phú Cường lập tức lên tiếng: “Vậy chúng ta mau đi thôi
Ai biết được bà ta sẽ quay lại lúc nào!”
Bành Thuấn vẫn phản đối: “Đó chỉ là suy đoán của cô, chúng ta không biết tình hình bên ngoài ra sao, lỡ ra ngoài mới là nguy hiểm nhất thì sao
Tôi từng vào phó bản ở cô nhi viện, mỗi đêm sau khi đi ngủ giáo viên sẽ đi kiểm tra, những người chơi không nằm trên giường đều bị nhốt vào phòng tối, mãi cho đến khi phó bản kết thúc cũng không được thả ra.”
Nghe anh ta nói vậy, những người chơi khác cũng bắt đầu do dự
Tạ Khung đứng ở cửa đã mất kiên nhẫn nói: “Phí lời với họ làm gì.”
Lê Tri cười: “Tôi chỉ đưa ra ý kiến của tôi thôi, quyết định là của các bạn.”
Thấy cô định rời đi, Tri Y và Liên Thanh Lâm vội vàng theo sau, Kiều Á cũng không bỏ lỡ
Những người còn lại nhìn nhau, Tiền Phú Cường vỗ vai Bành Thuấn, hai người đã lập đội từ lúc trong ngôi mộ cổ, cũng đã có tình cảm gắn bó: “Xin lỗi, nhưng so với cậu, tôi tin tưởng Lê Tri hơn
Hơn nữa, tôi tin rằng nếu gặp nguy hiểm thì Lê Tri sẽ bảo vệ tôi!”
Bành Thuấn mỉa mai: “Lê Tri rất giỏi, nhưng giờ cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu thử hỏi xem cô ấy có vung nổi thanh đao đó không?”
Tiền Phú Cường quay sang nhìn Lê Tri, cô trả lời thẳng thắn: “Không vung nổi.”
Tiền Phú Cường: “Vung không nổi thì tôi cũng theo cô!”
Bành Thuấn: “Cậu điên à!”
Tiền Phú Cường lườm anh ta: “Điên gì mà điên, có đại lão đứng nhất bảng mà tôi không theo mà lại theo cậu
Tôi điên chắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.