Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 231: Đại Đào Thoát





Bên ngoài sân chơi không thấy bóng dáng của một con quỷ nào
Một làn sương đen mờ ảo bao trùm lên cô nhi viện, hai bóng người nhỏ bé chạy nhanh qua sân chơi hoang vắng, tiến về phía tháp chuông
Từ một đường ống thông gió ở xa, Tiền Phú Cường thò đầu ra, ngạc nhiên hỏi: “Đó có phải là Lê Tri và Tri Y không
Họ chạy đến đó làm gì vậy
Muốn chết sao?”
Hồ Minh Minh cảm thán: “Đúng là đại lão, không giống chúng ta chút nào.”
Khi đến gần tháp chuông, Lê Tri giũ chiếc áo choàng tàng hình trong tay, phủ kín cả hai người
Hai bóng hình nhỏ bé in trên mặt đất dưới ánh trăng lập tức biến mất
Thời gian sử dụng áo choàng tàng hình chỉ có hai phút, cả hai không dám chậm trễ, nhanh chóng tiếp cận cửa chính của tháp chuông
Hai cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo khép hờ, bốn bóng đen dài mảnh từng đẩy xe thức ăn đứng canh ngay trước cửa
Cánh cửa gỗ mở ra mà không phát ra tiếng động, bốn bóng đen lập tức quay đầu lại, chúng kéo dài chiếc cổ mảnh như hươu cao cổ, cúi xuống cửa mà ngửi ngửi
Tri Y nín thở, lặng lẽ chạy qua bên cạnh chúng
Gió đêm thổi quanh cửa, bốn bóng đen không phát hiện ra điều gì bất thường, chúng duỗi những cánh tay dài như bóng tối để đóng cửa lại
Đi qua cửa chính, trước mắt họ là một căn phòng sáng trưng
Giữa phòng đặt một chiếc bàn ăn sang trọng, trên đó có những giá nến và bộ đồ ăn tinh xảo, trung tâm bàn là một chiếc đĩa lớn được đậy bằng nắp bạc, dường như đây chính là món chính của bữa tiệc
Khung cảnh này giống hệt như những bức tranh sơn dầu mà Lê Tri đã thấy trong hành lang
Lúc này, các vị trí xung quanh bàn ăn đã có khách ngồi đầy đủ
Nữ quỷ váy đỏ toàn thân ướt đẫm, ông lão mặc áo tang, nữ quỷ bế trẻ con, và nữ quỷ mang thai mặt trắng bệch—tất cả đều là những con quỷ trên chuyến xe buýt kia
Dường như chúng được mời đến, chúng ngồi một cách e dè vào vị trí của mình, nhưng trên khuôn mặt của chúng cũng không giấu được sự chờ đợi và phấn khích
Ở vị trí chủ tọa, một người đàn ông trung niên béo mập trong bộ vest chỉnh tề đang ngồi ở đấy, thân hình ông ta to lớn đến nỗi mỡ thừa cũng tràn ra khỏi ghế
Người phụ nữ mập mạp đứng cung kính phía sau ông ta, chờ đến khi người đàn ông phất tay ra hiệu, bà ta mới vui mừng thông báo: “Đến giờ rồi, hãy bắt đầu bữa tiệc.”
Lời vừa dứt, hai bóng đen dài mảnh từ bên cạnh bước ra, mở nắp đĩa bạc trên bàn ăn
Khi nhìn thấy thứ bên trong, Tri Y dưới áo choàng tàng hình lập tức đưa tay bịt miệng mình
Trên đĩa là một đứa trẻ
Đứa trẻ đã được rửa sạch sẽ, nằm trần trụi trong đĩa, giống như một con cá chết cứng ngắc
Lê Tri nhận ra đó là người chơi đã lên xe buýt cùng Tiền Phú Cường và Bành Thuấn
Rõ ràng anh ta đã chết từ lâu, làn da trắng bệch phản chiếu ánh nến trên bàn trở nên xanh xao
Xung quanh đĩa, một lớp tương cà chua được bày biện tinh tế, cùng với những quả mọng đỏ tươi xếp quanh thi thể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sắc mặt Tri Y tái nhợt, nhìn cảnh tượng người chơi bị biến thành món ăn, cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn
Người phụ nữ mập mạp tiến đến, tao nhã cầm lấy dao nĩa, rồi bắt đầu cắt cơ thể trên đĩa như đang cắt một miếng bít tết
Máu chưa kịp chảy hết ra ngoài tràn xuống, có màu giống hệt như lớp tương trên đĩa
Lúc này Tri Y mới nhận ra, đó không phải là tương cà, mà là phần máu thịt đã được xay nhuyễn từ cơ thể
Cô không kìm được mà nôn khan một tiếng
Nữ quỷ váy đỏ ngồi quay lưng về phía cửa, nghe tiếng động liền quay đầu lại, nghi ngờ nhìn ra phía sau
Thi thể trên đĩa bị cắt thành hàng chục miếng, đầu, tay, chân, cuối cùng chỉ còn lại phần thân trần trụi
Ánh mắt người phụ nữ mập mạp lóe lên vẻ cuồng nhiệt, như thể đang làm một việc gì đó cực kỳ thiêng liêng
Bà ta cầm chắc con dao, từ từ rạch ngực thi thể, rồi lấy quả tim đỏ tươi ra
Ngay lập tức, căn phòng vang lên tiếng nuốt nước bọt liên tục
Ánh mắt của tất cả những con quỷ đều dán chặt vào quả tim đó, người phụ nữ mập mạp lấy một chiếc đĩa bạc ra, cẩn thận đặt quả tim vào rồi dâng lên cho người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa
Ông ta thả lỏng chiếc nơ cổ, lấy khăn ăn vẫy vẫy rồi nhẹ nhàng đặt lên trước ngực
“Mời các vị thưởng thức.” Ông ta cười nói
Những phần thi thể bị chia nhỏ được đặt vào đĩa của từng con quỷ, và âm thanh nuốt chửng thức ăn vang lên khắp phòng tiệc rực rỡ ánh đèn
Lê Tri kéo nhẹ người Tri Y đang cứng đờ, cả hai lặng lẽ rút lui
Ngay khi vừa ra khỏi tháp chuông, áo choàng tàng hình trên người họ cũng hết hiệu lực
Lê Tri kéo Tri Y đang trong trạng thái tồi tệ chạy về phía tòa nhà gần đó
May mắn thay, vào lúc này, tất cả đám quỷ đều đang ở trong tháp chuông dùng bữa nên bên ngoài an toàn
Khi hai người vào bên trong và đóng cửa lại, Tri Y không thể kìm nén được nữa, cô dựa vào tường nôn thốc nôn tháo
Cùng lúc đó, khán giả bên ngoài màn hình cũng không khỏi muốn ói theo
Tri Y nôn đến trời đất quay cuồng, vì bụng rỗng nên sau đó chỉ nôn ra toàn nước chua
Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, Lê Tri lấy ra Lọ Dung Dịch Dinh Dưỡng trong kho đạo cụ để cô uống hồi phục thể lực, tuy nhiên tinh thần của cô vẫn rất kém
Mắt Tri Y đỏ hoe, liên tục lẩm bẩm: “Thật kinh khủng
Thật kinh khủng!”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ cầu thang phía sau, Lê Tri cảnh giác quay lại thì thấy Tạ Khung bước ra từ bóng tối, theo sau anh là Liên Thanh Lâm và Kiều Á
Liên Thanh Lâm chạy đến: “Chúng em đã nhìn thấy các chị từ trên cao, sao các chị lại đi ra từ trong tháp chuông?”
Lê Tri đáp: “Chúng tôi lẻn vào xem tình hình bên trong.”
Liên Thanh Lâm hỏi: “Bên trong có gì sao?” Rồi anh nhìn về phía Tri Y: “Sao chị lại nôn dữ vậy?”
Tri Y lại nôn khan một lần nữa: “Đừng nhắc đến, không chị lại muốn nôn.”
Liên Thanh Lâm rùng mình: “Có vẻ tình hình bên trong tệ lắm nhỉ.”
Lê Tri hỏi Tạ Khung: “Những người khác đâu rồi?”
Tạ Khung bình thản: “Không biết.”
Lúc đám quỷ đen dài tìm kiếm bọn họ, mọi người đều chạy tán loạn, mãi đến vừa rồi anh mới gặp lại Liên Thanh Lâm
Anh nhìn Lê Tri: “Tôi đã tìm thấy phòng chứa đồ, bên trong có quần áo mà các nhà hảo tâm tặng cho cô nhi viện.”
Lê Tri gật đầu: “Vậy chúng ta đi thay đồ trước.”
Năm người tập hợp, đi theo Tạ Khung đến phòng chứa đồ
Trên đường đi, Lê Tri kể lại những gì mình đã thấy trong tháp chuông, không chỉ có Tri Y, mà ngay cả Liên Thanh Lâm và Kiều Á cũng cảm thấy buồn nôn
Chỉ cần nghe thôi cũng đã đủ rùng rợn, chưa nói đến việc phải tận mắt chứng kiến
Kiều Á thậm chí còn thấy thương hại cho Tri Y
Liên Thanh Lâm chợt hiểu ra: “Thảo nào nơi này gọi là Cô nhi viện Ái Tâm, quả là ‘yêu tim’ thật đấy!”
Cách giải thích về chữ "ái" này thực sự rất..
chuẩn xác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lê Tri nói: “Tiếng chuông mà chúng ta nghe thấy chính là tín hiệu cho bữa ăn của chúng
Chuông vang lên tức là chúng sẽ ra ngoài để bắt trẻ con.”
Kiều Á sợ hãi nói: “May mà chúng ta không nghe theo lời NPC ở lại trong ký túc xá, nếu không đã bị bà ta bắt ba ba trong rọ rồi.”
Tri Y khẽ liếc nhìn cô: “Tôi đề nghị cô đừng dùng từ ‘ba ba’, Tạ Khung rất nhạy cảm với cách nói này đấy.”
Tạ Khung: “…………”
Khi băng qua hành lang, Ngũ Dực và Triệu Mộ Thanh cũng chạy ra từ chỗ ẩn nấp, thấy họ ai cũng an toàn thì rất mừng: “Mọi người không sao chứ?”
Tri Y cố nén cơn buồn nôn: “Lưu Chiêu bị ăn rồi.”
Ngũ Dực và Triệu Mộ Thanh kinh ngạc: “Hả
Bị ăn?”
Liên Thanh Lâm kể lại những gì mình vừa nghe một cách sinh động, khiến số người muốn ói tăng thêm hai người nữa
Cả nhóm tiếp tục theo Tạ Khung đến phòng chứa đồ, bên trong chất đống những chiếc thùng gỗ, chứa đầy quần áo mới chưa bóc tem
Mọi người chọn những bộ vừa vặn và thay vào, cởi bỏ những bộ đồ rộng thùng thình, bẩn thỉu, giờ đây họ đã không còn giống một đám trẻ ăn mày nữa
Triệu Mộ Thanh nói: “Giờ chỉ còn thiếu nước để tắm rửa thôi.”
Trong đầu Lê Tri chợt hiện lên hình ảnh quả tim đỏ tươi kia: “Đến đài phun nước xem thử.”
Ngũ Dực còn nhớ rõ nơi đó: “Không phải đài phun nước đã cạn khô rồi sao?”
Lê Tri nói: “Giờ thì chưa chắc đâu.”
Mọi người thay đồ xong rồi xuống tầng, hướng về phía ký túc xá
Khi đến phòng sinh hoạt, họ gặp lại nhóm Tiền Phú Cường
Nghe xong những gì Liên Thanh Lâm kể lại, Bành Thuấn mặt mày tái mét, nghĩ đến việc mình đã từng khăng khăng đòi ở lại ký túc xá, giờ nhớ lại mà thấy sợ
Một người chơi đã bị ăn thịt, giờ chỉ còn lại mười người, cả nhóm nhanh chóng đến đài phun nước trái tim, họ chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách
Tảng đá giống như trái tim kia vẫn đứng giữa hồ nước, một dòng nước nhỏ phun lên từ giữa tảng đá, nước chảy xuống khiến những mạch máu đỏ tươi trên tảng đá trở nên sinh động hơn, cả khối đá trông như mới ra hẳn
Mặt hồ lấp lánh dưới ánh sáng, mọi người vội vã rửa sạch sẽ cơ thể từ đầu đến chân
Trước khi rời khỏi phòng chứa đồ, Lê Tri đã mang theo ba bộ quần áo, giờ đưa cho ba người Tiền Phú Cường thay
Giờ đây, cuối cùng họ cũng biến thành những đứa trẻ sạch sẽ gọn gàng, Tri Y còn buộc cho các bé gái một bím tóc xinh xắn
“Khi tiếng chuông vang lên lần nữa, chúng sẽ lại ra ngoài để bắt chúng ta.” Lê Tri ngồi trên bậc thềm đợi Tri Y buộc tóc cho mình, “Đây là trò chơi trốn tìm cuối cùng, nhất định không được để chúng bắt được.”
Nếu bị bắt, chỉ còn con đường chết, trở thành thức ăn cho bọn quỷ
Tiền Phú Cường lo lắng hỏi: “Nếu chúng không bắt được chúng ta, liệu có nổi điên không?”
Giờ chẳng ai có thể trả lời câu hỏi này
Tri Y buộc tóc xong, nhìn cô bé dễ thương trước mặt, không kìm được mà muốn hôn lên má một cái
Lê Tri đứng dậy: “Chúng ta nên tìm chỗ trốn thôi.” Cô nhìn vào bóng tối phía xa: “Lượt săn tiếp theo chắc cũng sắp bắt đầu rồi.”
Trốn trong cùng một chỗ sẽ dễ bị bắt nên sau khi rời đài phun nước Ái Tâm, cả nhóm chia nhau ra trốn
Tri Y nhìn thấy Tạ Khung vẫn luôn theo sau cô và Lê Tri, có chút thắc mắc: “Cậu cứ đi theo chúng tôi làm gì?”
Tạ Khung lạnh lùng nói: “Không phải theo cô.”
Tri Y: “Ồ, vậy là theo Tri Tri chứ gì?”
Tạ Khung: “……” Anh không đổi sắc mặt: “Tôi cũng định trốn ở đây.”
Lê Tri quay đầu nhìn người đang giữ khuôn mặt lạnh lùng: “Cậu có gì muốn nói với tôi à?”
Tạ Khung mím môi, im lặng một lát rồi lên tiếng, giọng nói cứng nhắc: “Đừng cứu họ.”
Lê Tri nghiêng đầu: “Cứu ai?”
Tạ Khung nhìn cô chăm chú: “Cửa ải này, ai trốn được thì đều là nhờ vào bản lĩnh
Mỗi người một số phận, cô không cứu được tất cả mọi người.”
Lê Tri hiểu ra, anh sợ cô thấy ai bị bắt thì sẽ liều lĩnh ra tay cứu người nên mới đi theo sát cô từ nãy giờ
Cô bật cười, đôi mắt cong cong: “Nếu tôi muốn cứu thì cậu không ngăn được đâu.”
Mặt Tạ Khung căng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lê Tri chớp mắt với anh: “Nhưng tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu, yên tâm đi.”
Lời vừa dứt, trong màn đêm tĩnh lặng lại một lần nữa vang lên tiếng chuông nặng nề cổ xưa
Boong——
Cuộc săn lùng mới đã bắt đầu
Tạ Khung nhanh chóng đóng cửa lại, đây là nơi mà anh đã dạo qua từ vòng trước, anh chỉ vào tấm ván thông gió trên trần mà anh đã tháo ra sẵn: “Chui lên đó trốn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.