Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 234: Trận Chiến Cuối Cùng





Để ăn mừng chiến thắng của Lê Tri khi đạt hạng nhất, Âu Văn Đống lại làm một bàn tiệc lớn, theo lời Hàn Văn Lâm thì quy mô chẳng kém gì quốc yến
Bạn nhỏ Âu Văn Đống gần như đã dồn hết những gì mình học được vào từng món ăn, cuối cùng còn phàn nàn rằng bàn ăn tròn trong biệt thự quá nhỏ, không đủ chỗ để bày hết đồ ăn của anh ta
Du Kinh Mộng than thở: “Nhiều như thế này
Từ hôm nay chắc lại phải ăn đồ thừa suốt ba ngày rồi!”
“Chuyện này dễ giải quyết thôi.” Liên Thanh Lâm rút điện thoại ra: “Để tôi gọi vài người tới, chúng ta ăn hết trong một bữa.”
Nói xong liền bắt đầu nhắn tin và gọi điện
Khi những người của Thiên Vấn và Khổng Tước cùng nhau đến biệt thự, Tri Y kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời
Cô nhìn Yến Phi Thư, rồi nhìn Chung Vận và Giang Xán, cuối cùng quay sang hỏi Liên Thanh Lâm: “Làm sao cậu mời được họ?”
Liên Thanh Lâm nháy mắt với cô: “Em là hoa hậu giao tiếp của nhóm chúng ta mà.” Nói xong còn đưa tay lên xoa mắt: “Ây da
Lâu rồi không nháy mắt, bị chuột rút mất rồi.” 
Yến Phi Thư ngồi xuống cạnh Âu Văn Đống đang đầy nhiệt tình, ngông nghênh hỏi Chung Vận: “Thư Tinh Lan đâu
Sao không thấy cô ấy đến
Đừng nói là biết tôi ở đây nên không dám tới nhé?”
Giang Xán liếc anh ta một cái sắc bén, bị Chung Vận giữ lại, cuối cùng cũng nhịn được mà nói: “Hôm nay chúng ta đều là khách của Lê Tri, tôi sẽ không so đo với anh, nhưng lần sau đừng để tôi gặp anh.”
Yến Phi Thư đáp lại bằng giọng điệu rất gợi đòn: “Ôi chao, tôi sợ quá đi!”
Tri Y nhanh chóng nâng ly lên: “Được rồi, được rồi, nào nào
Mọi người cùng nâng ly
Chúc mừng Tri Tri giành quán quân!”
Việc những người của Thiên Vấn và Khổng Tước ngồi cùng một bàn ăn uống quả là một cảnh tượng hiếm thấy
Có một số người chơi tò mò trong khu dân cư đã chụp lại cảnh này từ cửa sổ sáng đèn của biệt thự họ và đăng lên diễn đàn, nhanh chóng trở thành chủ đề hot
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng vì Lê Tri cũng ngồi cùng bàn nên chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc nữa
Ai mà không muốn ngồi ăn cùng người đứng đầu thế giới chứ
Lê Tri đủ sức khiến thù hận sinh tử cũng có thể tạm gác lại trong khoảnh khắc này
Bữa tiệc mừng chiến thắng kéo dài đến tận nửa đêm, Yến Phi Thư vốn đã quá quen thuộc với mọi người quyết định ở lại qua đêm
Chung Vận và Giang Xán cũng đồng ý ở lại theo lời mời nhiệt tình của Tri Y
Vì tất cả đều ở lại, việc ngủ dường như trở nên xa vời
Khi Lê Tri tắm xong và bước ra, cô phát hiện mọi người đã tụ tập đông đủ trong phòng mình, cùng ngước nhìn cô với ánh mắt háo hức
“Chơi Ma Sói?” Lê Tri nghiêng đầu, vừa lau mái tóc còn ướt vừa thở dài: “Được rồi, chơi thôi.”
Phòng ngủ lập tức vang lên tiếng reo hò
Cả nhóm chơi suốt đêm, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt vì Liên Thanh Lâm đã lén đổ thêm dung dịch dinh dưỡng vào đồ uống của mọi người, khiến họ càng uống càng tỉnh táo
Đến khi trời sáng, cả nhóm còn hào hứng định đi chạy bộ buổi sáng
Lê Tri liền ngăn lại: “Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi còn có việc phải làm.” Cô liếc nhìn điện thoại, trên đó hiện tin nhắn của Đàm Mạn Ngữ: “Hoàn thành nhiệm vụ rồi thì chúng ta sẽ chơi ba ngày ba đêm liền.”
Ai cũng hiểu nhiệm vụ mà cô nói đến là gì
Yến Phi Thư làm động tác chào tạm biệt: “Cần tôi giúp gì thì cứ gọi.” Nói xong, anh còn làm động tác cắt cổ về phía Giang Xán: “Tối qua cậu giết tôi mười ba lần, tôi nhớ kỹ rồi đấy.”
Giang Xán đáp lại bằng một nụ cười lạnh
Sau khi tiễn nhóm bạn nhỏ ra về, Lê Tri tranh thủ nghỉ ngơi trên giường nửa tiếng
Đến khi thay đồ xuống tầng ăn sáng thì cô nghe thấy tiếng còi xe từ bên ngoài
Hàn Văn Lâm vừa ngậm bánh mì vừa ra cửa nhìn: “Là xe quân đội.”
Lê Tri đứng dậy: “Là đến đón tôi
Trưa nay đừng chờ tôi ăn cơm.”
Khi lên xe, Đàm Mạn Ngữ ngồi ở ghế sau vẫy tay chào cô
Lê Tri mở cửa ngồi vào, đưa chiếc bánh sandwich trong tay cho cô ấy: “Của Y Y làm đấy.”
Đàm Mạn Ngữ cười: “Vậy mình nhất định phải nếm thử tài nghệ của Y Y rồi.”
Chiếc xe jeep quân sự lăn bánh, Lê Tri hạ cửa sổ xe xuống để gió lùa vào: “Tình hình bên phía viện nghiên cứu sao rồi?”
“Cụ thể thì chưa rõ, nhưng hôm qua họp với cục trưởng Phương, nghe giọng điệu của ông ấy thì chắc là có tin tốt.” Đàm Mạn Ngữ nhìn chiếc sandwich trong tay: “Y Y đúng là có tài
Một lát nữa khi gặp cục trưởng Phương thì chắc cậu sẽ biết rõ hơn, mình cũng vừa mới trở về.”
Xe quân sự chạy thẳng vào căn cứ của chính phủ
Kể từ khi người chơi chính phủ bước vào phó bản, những đạo cụ họ mang về đã khiến căn cứ này kiên cố như một pháo đài, ngay cả một con muỗi chưa được đăng ký cũng không thể bay vào
Sau khi kiểm tra qua nhiều lớp an ninh, cuối cùng Lê Tri cũng bước vào cùng Đàm Mạn Ngữ tòa nhà chính rộng lớn và sáng sủa
Bên trong, mọi người đều đang bận rộn, đi đi lại lại, nhưng khi nhìn thấy Lê Tri, ai nấy đều dừng lại và nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ
Đàm Mạn Ngữ khẽ cười nói: “Cậu là thần tượng của họ đấy.”
Lê Tri cũng cười đáp: “Thật vinh dự cho mình.”
Khi bước vào phòng họp, cục trưởng Phương đã ngồi đó với tách trà trên tay
Thấy họ bước vào, ông liền nở một nụ cười hài lòng: “Hai người đến rồi, ngồi đi.”
Hơn nửa năm không gặp, Lê Tri quan sát ông hai lượt, nhận thấy tóc mai của ông đã bạc thêm nhiều và trên mặt cũng có thêm vài nếp nhăn
Nhưng tinh thần của ông lại rất tốt, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống
Không ngạc nhiên khi Đàm Mạn Ngữ nói rằng có tin tức mới, trạng thái của cục trưởng Phương rõ ràng là của một người gặp chuyện vui nên tinh thần đầy phấn chấn
Quả thật, ngay khi Lê Tri ngồi xuống, Cục trưởng Phương đã vào thẳng vấn đề: “Bọn chú đã có một phát hiện mới.”
Lê Tri lặng lẽ chờ ông nói tiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cục trưởng Phương đưa cho cô một tài liệu mật: “Trước đây bọn chú luôn nghĩ rằng phó bản được hình thành bởi từ trường, khi người chơi bị kéo vào từ trường này, họ bị ngắt kết nối với thế giới thực
Nhưng bây giờ, sau nhiều thí nghiệm, bọn chú đã phát hiện ra rằng thực sự chỉ có ý thức của người chơi là vào phó bản, chứ không phải cơ thể của họ.”
Ánh mắt Lê Tri khẽ động
Cục trưởng Phương nhạy bén nhận thấy sự thay đổi nhỏ của cô: “Cháu cũng đã nhận ra điều này?”
Lê Tri nhẹ giọng nói: “Trong phó bản lần trước, cháu đã có linh cảm.”
Cục trưởng Phương nhìn cô đầy tán thưởng rồi tiếp tục: “Đúng vậy, trước đây bọn chú đã mắc phải một sai lầm, tưởng rằng người chơi thật sự bước vào một thế giới được tạo ra bởi từ trường nên hướng nghiên cứu của bọn chú hoàn toàn sai lầm, dẫn đến việc không có tiến triển gì.”
“Nhưng bây giờ, bọn chú đã có thể xác định rằng chỉ có ý thức của người chơi mới vào phó bản
Viện nghiên cứu đã mô phỏng quá trình vào phó bản và vượt qua nó, và cuối cùng đưa ra giả thuyết rằng cơ thể của người chơi được lưu trữ trong phòng an toàn ngay từ đầu
Khi ý thức vượt qua phó bản thành công, nó sẽ trở về với cơ thể, thức tỉnh trong phòng an toàn, đó là điều người chơi thường gọi là được truyền tống về phòng an toàn sau khi vượt qua phó bản
Và khi ý thức của người chơi chết đi trong phó bản, cơ thể được lưu trữ trong phòng an toàn cũng sẽ biến mất cùng lúc.”
Không phải sau khi vượt qua phó bản mới xuất hiện trong phòng an toàn, mà là họ đã được kéo vào đó ngay từ đầu
Lê Tri suy nghĩ một lúc: “Nhưng có lần cháu vượt qua phó bản và đến phòng an toàn trước tiên, nhưng bên trong không có cơ thể của người chơi khác.”
Cục trưởng Phương đáp: “Nếu chúng ta xem hệ thống như một cơ sở dữ liệu khổng lồ` thì phó bản là một thế giới ảo được tạo ra từ vô số chuỗi mã dữ liệu, còn phòng an toàn tương đương với một kho lưu trữ an toàn
Trong thế giới số ảo khổng lồ này, kho lưu trữ của mỗi người chơi là độc lập, chỉ khi ý thức trở về cơ thể thì chúng mới hợp nhất.”
Ông đưa cho cô một chiếc lá màu xanh: “Thứ mà cháu mang ra khỏi phó bản đã chứng minh cho kết luận của bọn chú.”
Lê Tri cầm chiếc lá trong tay và nghe thấy Cục trưởng Phương nói: “Đây là bản sao in 3D, nguyên mẫu của nó vẫn đang được nghiên cứu
Có lẽ cháu đã nghe nói rồi, trước Tết, viện nghiên cứu đã xác nhận rằng trên chiếc lá này có một chuỗi mã virus không hoàn chỉnh, nó nhắm vào một chương trình dữ liệu nào đó đang chạy.”
Lê Tri gật đầu: “Anh cháu đã nói với cháu.”
Cục trưởng Phương cười: “Một chuỗi mã virus chỉ có thể chạy trên chương trình dữ liệu, chắc chắn đối tượng của nó cũng chỉ có thể là một chuỗi dữ liệu.”
Đây chính là thứ mà Lý Kiến Hề đã đưa cho cô
Đó là vũ khí bán thành phẩm mà anh sử dụng để chống lại hệ thống [Quỷ Quái] trước khi mất trí nhớ
Hệ thống linh dị cao cấp [Quỷ Quái] xâm nhập vào thế giới của họ, rốt cuộc, cũng chỉ là một tập hợp mã dữ liệu mà thôi
Lê Tri ngước lên hỏi: “Chuỗi mã virus trên chiếc lá đã được hoàn thiện chưa?”
Cục trưởng Phương đáp: “Sắp xong rồi, hiện tại đã đến giai đoạn tấn công cuối cùng.”
Lê Tri trầm ngâm nói: “Lần này khi vượt qua phó bản, trong phòng an toàn, cháu đã có một cuộc trò chuyện với [Quỷ Quái]
Hiện tại nhân khí của cháu là 89 tỷ, cháu nghi ngờ rằng khi nhân khí của cháu đạt 100 tỷ, cháu sẽ được gặp nó
Trước khi điều đó xảy ra, cháu phải có được chuỗi mã virus hoàn chỉnh.”
Cục trưởng Phương nghiêm túc nói: “Chú sẽ theo dõi chặt chẽ, cố gắng giao chiếc lá hoàn thiện cho cháu trong vòng một tháng.”
Đàm Mạn Ngữ đứng bên cạnh lo lắng: “Với nhân khí hiện tại của Tri Tri, chỉ cần vào một phó bản nữa là sẽ đạt 100 tỷ nhân khí
Xem ra, trong thời gian chờ đợi chuỗi mã hoàn thiện, cậu không thể vào phó bản nữa
Nhưng lỡ như nhân khí của cậu bị đuổi kịp thì sao?”
Lê Tri mở ứng dụng phát trực tiếp và kiểm tra
Cô thấy rằng khoảng cách nhân khí giữa cô và người đứng thứ hai, Tạ Khung, chỉ là khoảng 10 tỷ, chỉ cần một hoặc hai phó bản là có thể bắt kịp
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Tạ Khung và người đứng thứ ba vẫn còn khá lớn nên cô không lo lắng về việc bị vượt qua chỉ sau vài phó bản
Nếu trong thời gian cô ngừng vào phó bản mà Tạ Khung tiếp tục chơi thì ngôi vị đầu bảng có thể bị Tạ Khung chiếm lại
Cục trưởng Phương quay sang hỏi Đàm Mạn Ngữ: “Tạ Khung là người thế nào
Bộ phận của các cô đã từng tiếp xúc với anh ta chưa?”
Trong đầu Lê Tri hiện lên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tạ Khung, cô cười nhẹ: “Không cần đâu, cháu biết cậu ấy, việc này cứ để cháu xử lý.”
Cục trưởng Phương rất tin tưởng vào khả năng của cô, lập tức an tâm: “Được, vậy giao cho cháu.”
Ba người tiếp tục thảo luận thêm nửa tiếng trước khi rời khỏi
Trước khi rời đi, Lê Tri nói với cục trưởng Phương: “Tôi muốn giới thiệu với chú một người, cô ấy từng là tiến sĩ nghiên cứu khoa học, có lẽ sẽ giúp ích được trong giai đoạn cuối cùng này
Có thể chú đã nghe thấy tên cô ấy rồi, cô ấy là Thư Tinh Lan.”
Phương Dương Hưng nhanh chóng đồng ý: “Được, hôm khác cháu hãy đưa cô ấy và Mạn Ngữ đến gặp chú, nếu không có vấn đề gì thì bọn chú sẵn sàng chào đón cô ấy gia nhập.”
Sau khi rời khỏi căn cứ, Đàm Mạn Ngữ lái xe đưa Lê Tri về
Lê Tri hạ cửa sổ xe để gió thổi vào, Đàm Mạn Ngữ nhìn mái tóc dài của cô tung bay trong gió, cười nói: “Cậu đúng là người hay lo chuyện bao đồng.”
Lê Tri quay sang: “Hử?”
“Thư Tinh Lan là thủ lĩnh của Thiên Vấn phải không?” Đàm Mạn Ngữ biết rất rõ những chuyện này: “Thiên Vấn và Khổng Tước là những tổ chức tồn tại trong thời kỳ đặc biệt, nhưng tội ác mà chúng gây ra vẫn được ghi lại
Một khi nhiệm vụ hoàn thành, xã hội trở lại bình thường, những người đứng đầu trong các tổ chức này, dù không bị truy cứu trách nhiệm thì cũng sẽ không có tương lai tốt đẹp hơn.”
Đặc biệt là với những người như Thư Tinh Lan, vốn dĩ có một tương lai đầy hứa hẹn trong ngành nghiên cứu khoa học, dù là nhà nước hay các cơ quan nghiên cứu chính thức cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cô ấy trở lại
Nhưng bây giờ, Lê Tri lại giới thiệu cô ấy với Cục trưởng Phương, và trong thời gian này, nếu cô ấy tham gia vào việc nghiên cứu khoa học để cứu nhân loại thì lý lịch của cô ấy sẽ được làm mới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
So với việc cô ấy từng là thủ lĩnh của Thiên Vấn thì đóng góp của cô ấy trong việc cứu nhân loại sẽ quan trọng hơn rất nhiều
Lê Tri đưa tay ra ngoài cửa sổ, những tia nắng xuyên qua mây nhẹ nhàng rơi xuống, như đang nhảy múa trên đầu ngón tay cô
“Mỗi người đều xứng đáng có một tương lai tươi sáng.”
Cô cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.