Trong một mùa đông giá rét, ông già giữ rừng, lão Tạ, nhặt được một đứa trẻ còn bọc trong tã lót Không rõ kẻ ác tâm nào đã nhẫn tâm bỏ rơi một đứa trẻ nhỏ bé như vậy ở giữa thung lũng, trong cái lạnh thấu xương, tuyết phủ trắng xóa cả khu vực Khuôn mặt đứa trẻ tím tái vì lạnh, nếu lão Tạ đến muộn thêm năm phút nữa, có lẽ đứa bé đã bị đông cứng mà chết rồi Lão Tạ vội ôm đứa bé vào lòng, quấn nó trong chiếc áo khoác quân đội cũ kỹ của mình, rồi lớn tiếng gọi xung quanh: “Ai bỏ con ở đây Có ai không?”
Gọi vài lần nhưng không ai trả lời, lão Tạ cũng đoán được rằng, người đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa trẻ giữa trời tuyết lạnh như vậy chắc chắn không có ý định quay lại tìm nó Mỗi khi đông về, tuyết rơi dày đặc phong tỏa con đường nối giữa núi rừng và thế giới bên ngoài, cả mùa đông chẳng ai lên núi Thông thường, vào thời điểm này, lão Tạ cũng không ra ngoài Nhưng tối qua, khi đang ngủ, ông như nghe thấy tiếng linh miêu kêu, lo rằng có con nào bị thương, dù sao cũng là động vật quý hiếm cấp một, nên vừa sáng ra là ông đã đi tìm Không ngờ chẳng tìm thấy linh miêu, lại nhặt được một đứa trẻ Tuyết rơi dày như vậy, cha mẹ đứa bé còn dám mạo hiểm tiến vào rừng để bỏ con, thật là nhẫn tâm Họ sợ rằng có người phát hiện rồi mang đứa bé về sao Lão Tạ chửi mấy câu rồi ôm đứa bé về trạm bảo vệ Trạm bảo vệ này được nhà nước xây dựng từ những năm 1980, khi đó lão Tạ vốn là một thợ săn trong núi Nhưng khi ban hành Luật Bảo vệ Động vật Hoang dã, tất cả động vật trong rừng đều trở thành loài được bảo vệ, ai săn bắt sẽ bị xử lý hình sự Từ nhỏ lão Tạ không được đi học, không hiểu nổi tại sao lại phải ban hành luật bảo vệ động vật, chỉ là con thú thôi mà Tuy không học hành nhưng lão Tạ luôn nghe lời chính phủ, chính phủ cấm săn thì ông không săn nữa Biết ông sống lâu trong rừng, quen thuộc từng ngõ ngách như chính ngôi nhà của mình, chính phủ đã cho người đến xây trạm bảo vệ lâm nghiệp rồi tuyển dụng ông làm nhân viên lâm nghiệp Vậy là thợ săn lão Tạ trở thành người giữ rừng, còn có biên chế hẳn hoi Ông đã giữ rừng mấy chục năm, có tình cảm sâu nặng với ngọn núi này, không muốn rời đi Nhưng chẳng có người phụ nữ nào chịu theo ông sống như một kẻ hoang dã trong rừng, cả năm gặp được vài người, nên lão Tạ cũng chẳng lập gia đình Giờ nhặt được đứa trẻ, ông rất vui mừng, định bụng sẽ nuôi nó lớn lên, sau này chăm sóc cho ông khi về già Dù không được học hành, nhưng lão Tạ cũng không đặt tên con theo kiểu thô thiển như mấy người nông dân trong làng, kiểu như Cẩu Đản hay Thiết Căn Năm xưa, vì cần hiểu biết về quy định phòng chống cháy rừng, ông đã tham gia một lớp học xóa mù chữ, cũng coi như biết được vài chữ Lão tháo tờ báo dùng để gói thịt hun khói ra, đeo kính lão, chọn lựa kỹ càng từng chữ trên đó Cuối cùng, ông đọc được một tin tức về vũ trụ bao la, thấy chữ “Khung” thật hay, hiếm gặp, nghe cũng khí thế, nên ông đặt tên cho đứa bé là Tạ Khung Lão Tạ chưa bao giờ nuôi con, nhưng ông đã từng nuôi nhiều con thú non rồi Những con thú mẹ trong rừng đẻ ra con, đôi khi chưa kịp nuôi đã chết, ông nhặt con về nuôi rồi khi chúng khỏe mạnh lại thả về rừng Dù gì cũng là con non, chắc nuôi cũng chẳng khác nhau là mấy Nghĩ thế, nên lão Tạ cứ thế nuôi nấng Tạ Khung một cách cẩu thả Khi đứa bé chưa biết đi, ông đã đặt nó lên vai rồi cùng đi tuần rừng, khi nó biết đi thì càng tốt, còn giúp ông mang đồ nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong rừng vẫn như xưa, cả năm gặp không nổi mấy người, vài tháng mới có người lên núi giao hàng Lần đầu tiên, khi nhìn thấy lão Tạ đang ôm một đứa bé đang bú sữa, người giao hàng sợ hãi hỏi: “Đứa bé ở đâu ra vậy Ông cho nó uống sữa gì thế?!”
Ông cũng chẳng gửi sữa bột lên núi bao giờ mà Lão Tạ trả lời: “Sữa nai Lần trước có con nai mẹ mang thai bị hổ cắn vào chân, tôi mang về chăm sóc, nó đẻ con ra, tôi cũng vắt được ít sữa cho thằng bé uống.”
Người giao hàng suýt nữa bị lão già quê mùa này làm cho tức chết: “Sữa nai hoang dã là thứ mà người uống được sao? Phải qua tiệt trùng đun sôi kỹ lưỡng Cho uống bậy là chết người đấy!”
Lão Tạ không vui: “Sao không uống được, hồi trẻ tôi cũng uống cái này, có chết đâu!”
Người giao hàng: “…………!!!”
Hai người tranh cãi một hồi, cuối cùng lão Tạ đành thua cuộc, bị đối phương dẫn xuống núi, đưa Tạ Khung đến bệnh viện nhi Sau khi khám tổng quát, tiêm phòng, làm thủ tục nhận con nuôi và đăng ký hộ khẩu cho Tạ Khung, lão Tạ cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa tiếp xúc với nhiều người đến thế Khi làm hộ khẩu cho Tạ Khung, nhân viên đăng ký khen tên ông đặt thật hay, lão Tạ còn lấy làm tự hào lắm Dù kết quả khám không có gì đáng lo ngại, nhưng dưới sự cảnh cáo nghiêm túc của bác sĩ, lão Tạ không dám cho Tạ Khung ăn bậy bạ nữa Dần dần, trong trạm bảo vệ xuất hiện nhiều đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh, các đồng nghiệp của lão Tạ cũng biết hoàn cảnh của ông và Tạ Khung nên rất quan tâm chăm sóc hai cha con Đến khi Tạ Khung được năm sáu tuổi, cậu bé đã có thể giúp lão Tạ đi tuần rừng một mình Các đồng nghiệp trong trạm bảo vệ đã nhiều lần khuyên lão Tạ rằng không nên để một đứa trẻ nhỏ như vậy sống hoang dã, nhất là trong khu rừng đầy thú dữ, quá nguy hiểm Lão Tạ chỉ rít thuốc, phẩy tay: “Chẳng có gì đâu, hồi tôi còn nhỏ, tôi trong núi thú hoang còn nhiều hơn bây giờ, tôi vẫn sống đến giờ đấy thôi?”
Cứ mỗi lần tranh cãi về việc nuôi dạy trẻ con, lão Tạ lại lôi câu “tôi sống đến giờ đấy thôi” ra làm các đồng nghiệp cạn lời Thế là, cậu bé Tạ Khung lớn lên trong môi trường như vậy, đúng như lão Tạ nói, không chết Nuôi con, chỉ cần nó không chết là được Khi những đứa trẻ khác còn đang chơi bùn, Tạ Khung đã biết trèo cây, leo núi, biết cách phòng cháy rừng, biết tránh thú dữ, cậu nhớ từng con đường trong rừng, dù nhìn qua có vẻ giống nhau, nhưng chỉ cần nhìn một lần là cậu đã biết hướng đi và vị trí Cậu bé năm tuổi nhanh nhẹn như một con khỉ nhỏ, thoắt cái đã leo lên ngọn cây cao vút Dù giờ không được săn bắn nữa, nhưng lão Tạ đã truyền lại toàn bộ kỹ năng săn bắn của mình cho cậu Tạ Khung có thể phân biệt được tình trạng sức khỏe của thú rừng chỉ bằng cách nhìn phân của chúng Suốt bốn mùa quanh năm, rừng núi hoang vu chẳng bóng người, chỉ có lão Tạ và Tạ Khung, nói là cha con, nhưng thực ra tuổi tác chênh lệch đủ để làm ông cháu Lão Tạ vắt óc nghĩ cũng không biết nên trò chuyện với Tạ Khung thế nào Vậy là, từng ngày, từng ngày một, Tạ Khung trở nên ít nói hẳn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Sau này, khi cậu lớn hơn một chút, lãnh đạo trạm bảo vệ nói: “Phải cho thằng bé đi học, ít nhất cũng phải hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc.”
Hôm ấy, lão Tạ rưng rưng tiễn Tạ Khung xuống núi Lão nhét đầy đồ vào chiếc ba lô vải xanh mà trạm bảo vệ phát cho ông năm xưa Ông phải ở lại trông rừng, không thể đi cùng Tạ Khung, nhưng lãnh đạo trạm bảo vệ đã hứa sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa Tạ Khung đi được vài trăm mét thì quay lại, lão Tạ vẫn đứng đó, phía sau ông là cánh rừng sâu thẳm, bóng dáng còng lưng của ông trông càng thêm nhỏ bé Giọng nói non nớt của cậu bé theo gió núi truyền đến tai lão Tạ: “Bố ơi, về đi, nghỉ lễ con sẽ về.”
Lão Tạ cô độc cả đời, giờ mới hiểu thế nào là nhớ nhung: “Ừ Không có tiền thì cũng đừng gọi điện cho bố Đừng để ai bắt nạt đấy!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Khung nở nụ cười: “Yên tâm, chẳng ai bắt nạt nổi con đâu.”
Hổ và gấu con còn không sợ, làm sao sợ đám nhóc đồng trang lứa được Xuống núi rồi, Tạ Khung được lãnh đạo trạm bảo vệ đưa vào trường nội trú, hầu hết các bạn học ở đây đều vì cha mẹ không có điều kiện chăm sóc mới bị đưa vào học Mọi người đều có nỗi khổ riêng, ai cũng rất nhớ bố mẹ Chỉ có Tạ Khung chưa bao giờ nói nhớ bố mẹ, cũng chẳng bao giờ khóc thầm Cậu không thích nói chuyện, cũng không thích kết bạn, ngày nào cũng đi đi về về một mình Ban đầu, giáo viên còn lo lắng nên để ý đến cậu, nhưng lớp đông học sinh quá, mà lại là trường nội trú, ngoài việc học còn phải lo sinh hoạt, giáo viên cũng không để ý hết được May mắn thay, Tạ Khung rất tự giác, độc lập hơn bất cứ đứa trẻ nào, cậu có thể tự lo liệu tất cả mọi việc của mình, quan trọng nhất là rất thông minh, bài kiểm tra lúc nào cũng đạt điểm tuyệt đối, thầy cô đều đặc biệt quý mến cậu Mỗi tuần được nghỉ, Tạ Khung bé nhỏ sẽ đeo ba lô đi xe buýt về vùng núi, xuống xe rồi đi bộ một đoạn dài mới vào rừng Dù sương mù hay mưa gió, cậu cũng chưa bao giờ bị lạc Nhiều lúc, lão Tạ sẽ cầm đèn pin ra đón, đón lấy chiếc ba lô to đùng của cậu, dù vui lắm, nhưng vẫn cằn nhằn: “Lại về à Bố bảo đừng về hàng tuần rồi cơ mà Xa thế cơ mà!”
Tạ Khung hỏi: “Bố có muốn con về không?”
Lão Tạ ngượng ngùng, xoa cái đầu trọc lóc của cậu: “Có người cha nào là không muốn con về đâu.”
Tạ Khung đáp: “Vậy con sẽ về.”
Lão Tạ cảm động vô cùng, xoa mạnh đầu cậu hai cái: “Đúng là con trai hiếu thảo của bố Đi thôi Về bố nấu thịt cho con ăn!”
Tạ Khung cứ thế vừa đi học, vừa qua lại giữa trường học và rừng núi, mỗi ngày cậu một lớn lên, học hành càng ngày càng tốt, mỗi khi hè về hoặc đông đến, cậu lại mang về rất nhiều giấy khen, dán đầy tường nhà của lão Tạ Lão Tạ tự hào lắm, cứ có đồng nghiệp đến nhà là ông lại kéo người ta đến xem tường giấy khen Năm Tạ Khung học lớp 12, lão Tạ đổ bệnh Thân thể mà ông thường khoe khoang cũng không chịu nổi sự giày vò của bệnh tật, chẳng mấy chốc ông gầy rộc đi, trạm bảo vệ đưa ông xuống núi chữa bệnh, thay người khác đến giữ rừng thay ông Sợ ảnh hưởng đến việc học của Tạ Khung, lão Tạ không báo cho cậu biết Đến khi Tạ Khung biết tin thì lão Tạ đã được đưa vào phòng cấp cứu Cậu thiếu niên lặng lẽ ngồi ngoài phòng cấp cứu suốt đêm, đến khi trời sáng, bác sĩ bước ra nói với cậu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, rất tiếc.”
Tạ Khung không nói gì, cũng không khóc, cậu chỉ đứng đó, bất động như một cái cây chết trong rừng, chỉ còn trơ lại thân vỏ sau khi bị sâu mọt đục khoét Chỉ còn vài ngày nữa là kỳ thi đại học, sợ ảnh hưởng đến cậu, các nhân viên trong trạm bảo vệ đều đến giúp cậu lo hậu sự cho lão Tạ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Sau khi lão Tạ được hỏa táng, ông được chôn cất trên ngọn đồi nhỏ phía sau trạm bảo vệ, trước mặt còn dựng lên một linh đường Trong cánh rừng quanh năm vắng vẻ chưa bao giờ lại đông đúc như vậy Các chú các dì nhìn Tạ Khung lớn lên không biết làm sao để an ủi cậu thiếu niên trầm lặng này, chỉ nói với cậu: “Đừng lo, con cứ thi tốt, sau này mọi thứ cứ để chúng ta lo.”
Tạ Khung chỉ ngồi thẫn thờ Ngày trước kỳ thi đại học, Tạ Khung quay lại trường, thầy cô biết hoàn cảnh gia đình cậu, rất lo lắng cho tâm trạng của cậu Nhưng Tạ Khung trông như không có gì buồn bã, chỉ là ít nói hơn trước Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Tạ Khung đã trở lại rừng, trở về trạm bảo vệ nơi cậu và lão Tạ từng sống Người giữ rừng mới đang quét dọn, thu dọn đồ đạc, thấy cậu trở về, ngạc nhiên hỏi: “Tạ Khung, sao cháu lại về đây?”
Tạ Khung điềm tĩnh đáp: “Từ giờ cháu sẽ giữ rừng.”
“Cháu nói gì vậy Cháu vừa thi đại học xong mà, không định học đại học à?”
Tạ Khung đáp: “Không, cháu sẽ giữ rừng.”
Người nọ thấy cậu bướng bỉnh quá, bèn chạy đi gọi điện cho lãnh đạo trạm bảo vệ Chẳng mấy chốc, các chú các dì nhìn cậu lớn lên đã kéo nhau lên núi, ai cũng hết lòng khuyên nhủ cậu, từ chiều đến sáng hôm sau, có gì cũng nói hết rồi, nhưng Tạ Khung chỉ nói: “Cháu sẽ giữ rừng.”
Mọi người nghĩ rằng thằng bé không chịu được cú sốc khi lão Tạ qua đời, nên nhất thời cố chấp Đợi khi nào điểm thi đại học có, nó nghĩ thông suốt rồi sẽ biết mình nên đi con đường nào Khi kết quả thi đại học được công bố, giáo viên chủ nhiệm của Tạ Khung gọi điện báo tin mừng Điểm của cậu rất cao, đủ để vào một trường đại học top đầu trong nước Tuy nhiên, Tạ Khung vẫn từ chối việc điền nguyện vọng Hết người này đến người khác lên núi khuyên nhủ, nhưng Tạ Khung vẫn không thay đổi ý định Cuối cùng, cậu nói: “Đây là ngọn núi của bố cháu, cháu sẽ thay bố giữ nó.”
Lãnh đạo trạm bảo vệ tức giận mắng: “Ngọn núi này không phải của bố cháu Đây là núi của quốc gia!”
Tạ Khung quay đầu đi, không nói gì nữa Lãnh đạo không biết làm gì với cậu Mọi người mềm mỏng khuyên nhủ mãi, cuối cùng Tạ Khung bỏ lỡ hạn điền nguyện vọng Cậu đã thành công trở thành người giữ rừng mới Từ nhỏ cậu đã theo lão Tạ giữ rừng, có đầy đủ kinh nghiệm, năm thứ hai làm người giữ rừng, cậu đã thành công ngăn chặn một vụ cháy rừng, được trao huy chương Cho đến khi hệ thống giáng lâm, thế giới bắt đầu thay đổi Nếu không bước ra ngoài, sau này anh không thể giữ được ngọn núi này Người giữ rừng Tạ Khung biến mất, người chơi Tạ Khung chính thức đăng nhập Và giờ đây, Tạ Khung cuối cùng đã trở thành người giữ rừng một lần nữa Nhưng lần này khác trước, trạm bảo vệ đã được sửa sang, mở rộng gấp nhiều lần, Tạ Khung cũng có thêm đồng nghiệp mới, anh còn thăng chức thành nhóm trưởng của đội này Mọi người cùng nấu ăn, cùng nấu lẩu, lúc rảnh còn cùng nhau đánh bài Trong rừng lúc nào cũng náo nhiệt, có chút giống khoảng thời gian họ từng ở biệt thự Ban đầu Tạ Khung tưởng mình sẽ không quen, nhưng thật ra anh lại thích nghi rất nhanh Chắc là do thời gian ở biệt thự đã rèn luyện cho anh Sợ mọi người sinh bệnh không được chữa trị kịp thời, cũng sợ ở lâu trong rừng bị ảnh hưởng tâm lý, trạm bảo vệ còn chu đáo sắp xếp một bác sĩ ở lại trạm Đội giữ rừng đang ngày một hoàn thiện, giờ đây anh không còn là người giữ rừng cô độc nữa Đôi khi, Tạ Khung sẽ trò chuyện với bác sĩ trực ở trạm, vì bác sĩ luôn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, nói rằng lo lắng anh gặp vấn đề tâm lý Anh giữ rừng một mình nhiều năm như vậy không gặp vấn đề gì, giờ sao lại có thể có vấn đề được Bác sĩ nói: “Không phải chuyện đó, mà là vấn đề yêu đơn phương của cậu.”
Tạ Khung: “?”
“Ài.” Bác sĩ thở dài: “Thực ra tôi là fan cp của cậu và Lê Tri.”
Tạ Khung: “??”
Bác sĩ nói tiếp: “Nhưng tôi cũng biết hai người không có khả năng, cậu làm sao thắng nổi người yêu chính thức được Nên tôi mong cậu đừng yêu đơn phương nữa, tình trạng này kéo dài dễ sinh bệnh lắm.”
Tạ Khung: “…………”
Bác sĩ nhìn anh vài giây rồi nói tiếp: “Thực ra trong tâm lý học có một khái niệm gọi là hiệu ứng cầu treo Khi một người gặp nguy hiểm, nhịp tim sẽ tăng lên, nếu lúc đó có một người khác ở bên cạnh hoặc cứu người đó, người được cứu sẽ hiểu lầm rằng nhịp tim đập nhanh là do đối phương làm trái tim họ rung động, từ đó nảy sinh tình yêu.”
“Vậy nên tôi nghĩ tình cảm của cậu với Lê Tri là do hiệu ứng cầu treo, dù sao thì cô ấy cũng từng cứu cậu rất nhiều lần.”
Bác sĩ cười, trông có vẻ như đang mong đợi được anh tán đồng: “Cậu thấy sao?”
Tạ Khung: “Tôi nghĩ mai anh có thể từ chức được rồi.”
Bác sĩ: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi… Dù sao yêu đơn phương không tốt…”
Tạ Khung: “Giờ từ chức luôn đi.”
Cuối năm, khi thời tiết mát mẻ, có một đoàn khách đến khu rừng Tạ Khung từ xa đã nghe thấy tiếng Tri Y: “Wow Không khí ở đây trong lành quá Tôi tuyên bố, từ giờ nơi này sẽ là điểm nghỉ dưỡng mới của tôi!”
Đại đầu bếp Âu Văn Đống hỏi: “Vậy sau này chị không đến khu vườn nhỏ của chị Tri nữa à?”
Tri Y đáp: “Chắc chắn vẫn đến, có thể thay đổi giữa hai nơi, chỗ của Tiểu Tạ cũng rất tuyệt mà!”
Một nhóm người lỉnh kỉnh kéo hành lý vừa cười nói vừa bước vào, đồng nghiệp từ trong nhà đi ra: “Đội trưởng, đó là bạn cậu à?”
Tạ Khung, người luôn một mình lẻ bóng, khẽ gật đầu: “Là bạn tôi.”
“Tiểu Tạ!”
“Đại ca Tạ!”
“Bọn tôi đến rồi đây!”
“Bọn tôi còn mang theo rất nhiều đồ ăn Nói xem, trên núi này có gì ngon không?”
“Cậu đúng là… còn đòi ăn thú hoang, ăn cái quái gì chứ!”
Họ vẫn ồn ào như thường lệ, Tạ Khung bước đến, nhận lấy vali trong tay Tri Y: “Lê Tri không đến à?”
Tri Y vẫy vẫy tay: “Cô ấy đang đi hưởng tuần trăng mật, bảo lần sau sẽ đến.”
Tạ Khung cũng không hỏi gì thêm Sự xuất hiện của nhóm bạn càng làm cho trạm bảo vệ trở nên náo nhiệt hơn, họ sẽ cùng Tạ Khung đi tuần rừng, bảo vệ rừng, cũng chăm chú nghe anh giảng giải về các kiến thức phòng cháy rừng Trong khoảnh khắc nào đó, Tạ Khung nhìn về phía ngọn đồi nhỏ sau trạm bảo vệ, dường như thấy lão Tạ đang đứng đó, mỉm cười hài lòng với anh Nhìn thấy anh có nhiều bạn như vậy, chắc bố Tạ vui lắm nhỉ Nhìn những cánh rừng xanh mướt, Tạ Khung lạnh lùng cũng bật cười.