“Trân Trân nói rằng cô ấy rất lo lắng vì không có mình ở đây, mùa thu hoạch này bà và em gái sẽ rất vất vả.” Lê Tri tiến lại gần, nhìn rõ tia sáng dao động trong đôi mắt của bà lão: "Bà ơi, có việc gì cần bọn cháu giúp không?”
Bà lão tỏ vẻ u ám: “Các cô đã gặp Trân Trinh rồi sao?” Bà không đợi Lê Tri trả lời mà đã thốt lên với giọng cay nghiệt: “Các cô sẽ chỉ mang lại rắc rối cho nó thôi Tôi không cần các cô giúp đỡ, nếu các cô thật sự muốn giúp tôi thì đừng đến tìm nó nữa!”
Một người chơi phía sau không kìm được liền nói lớn: “Bà ơi Đó là cháu gái ruột của bà đấy Bà thực sự nhẫn tâm nhìn cô ấy đi vào chỗ chết sao?”
Da mặt nhăn nheo của bà lão khẽ run rẩy, rồi bà đột ngột cầm cây chổi góc tường lên và quật mạnh về phía họ: “Đi Mau đi đi Đừng có đến tìm chúng tôi nữa Chuyện của Trân Trinh không phải việc của các cô, các cô cũng không quản nổi Không muốn chết thì đi thật xa cho ta!”
Cây chổi khuấy lên lớp bụi trên mặt đất, khiến người chơi phải che mặt lùi lại Bà lão thẳng tay đóng sầm cửa lại, từ trong sân vọng ra tiếng khóc của cô bé và giọng quát mắng của bà lão Bị từ chối thẳng thừng, ai nấy đều cảm thấy bất lực Nếu tâm nguyện của Trân Trinh thật sự liên quan đến bà lão cổ hủ này thì việc hoàn thành nó quả thật là khó khăn Lê Tri nói: “Thôi, đi đến từ đường Liệt Nữ xem sao.”
Từ đường Liệt Nữ là địa điểm nổi tiếng nhất của làng Liệt Nữ, nằm ở ngọn đồi phía đông làng Qua khỏi làng, trên đường đến từ đường có một đoạn bậc thang, dài khoảng năm sáu mươi bậc Trên đỉnh bậc thang có một cái cổng vòm Cổng vòm được xây bằng gạch xanh, kiểu dáng bốn trụ ba gian, trên đỉnh mỗi trụ là một con sư tử đá Cổng vòm này được xây dựng rất bề thế, chân trụ trước sau đều có đá tạc hình trống chầu, và những bức chạm khắc trên cổng rất tinh xảo Ngay giữa cổng có khắc hai chữ “Trinh Tiết”, phía trái khắc dọc niên đại, còn bên phải là tên người Trải qua nhiều năm tháng, những chữ khắc trên cổng này đã mờ nhòe, phía phải cổng chỉ còn có thể lờ mờ thấy chữ “Chi thê Trinh Nương lập.”
Lê Tri nhớ lại đêm đầu tiên đến đây, trưởng làng đã nói rằng triều đình từng ban tặng cổng vòm trinh tiết cho Trinh Nương, chắc hẳn là cổng này Chỉ với một công trình xây bằng đá như vậy, nhưng trong dòng chảy lịch sử, nó như một ngọn núi lớn không thể gỡ bỏ, đè nặng lên tự do và sinh mạng của biết bao thế hệ phụ nữ Đi qua cổng trinh tiết, phía trước là từ đường Liệt Nữ được xây dựng hết sức trang nghiêm và lộng lẫy Cổng từ đường có hai người đàn ông lực lưỡng cầm vũ khí đứng canh Thấy nhóm người chơi tiến lại gần, họ liền tỏ vẻ cảnh giác: “Các người làm gì ở đây?”
Lê Tri cúi chào hai người, giọng nói chân thành: “Hai vị đại ca, bọn em nghe danh từ đường Liệt Nữ của làng đã lâu, muốn vào trong thắp hương cúng bái.”
Hai người kia có vẻ dịu lại, nhưng vẫn nghiêm nghị nhắc nhở: “Được cúng bái, nhưng từ đường là nơi linh thiêng, hành động và lời nói phải cẩn trọng, thắp hương xong thì ra ngay, không được đi lung tung.”
Mọi người đồng thanh dạ vâng rồi đi theo một trong hai người kia vào từ đường Liệt Nữ Bên trong không khác gì các từ đường khác, trên bàn thờ có vô số bài vị của những người phụ nữ, được xếp ngay ngắn, yên lặng nhìn xuống người đến thắp hương, nhang khói nghi ngút chiếu sáng những tên được khắc trên bài vị Không, đó không phải là tên Khả Hồng chi thê, Lý thị; Trương Tuấn Tài chi thê Đỗ thị; Lư Hưng Đằng chi thê, Lưu thị…
Hàng loạt bài vị đều khắc như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Họ hy sinh theo chồng, và sau khi chết, trên bài vị cũng không được khắc tên mình, dù sống hay chết, họ đều chỉ là một thứ phụ thuộc vào chồng mình. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ngày sinh và ngày mất trên bài vị có cả trẻ lẫn già, trẻ nhất chỉ mới mười bảy tuổi Trên bàn thờ cao nhất, có một bài vị khác biệt với các bài vị còn lại, tên trên đó khớp với dòng chữ khắc ngoài cổng trinh tiết Lê Tri cuối cùng cũng nhìn rõ hàng chữ: “Chu Thiệu Nguyên chi thê, Trinh Nương.”
Lê Tri tính toán năm sinh và năm mất trên bài vị của Trinh Nương, nếu tính theo niên đại hiện tại của làng Liệt Nữ thì đã qua hơn một trăm năm Trong suốt hơn một thế kỷ qua, từ đường Liệt Nữ đã liên tục có thêm bài vị, đến giờ vẫn chưa ngừng Các nữ người chơi trong nhóm đều không giấu được vẻ phẫn nộ Tri Y nhân lúc người canh gác không để ý, len lén nhổ nước bọt Mọi người chỉ thắp hương cúng bái qua loa rồi rời đi Vừa xuống bậc thang, Tri Y đã không kìm được mà chửi mắng: “Cái gì mà từ đường Liệt Nữ Đúng ra phải gọi là từ đường sát nhân mới đúng Một lũ quỷ đoản mệnh chết rồi mà cũng không yên, còn kéo vợ mình chết theo, còn không bằng heo chó!”
Ôn Thiên Tuyết bên cạnh gật đầu mạnh: “Mắng bọn chúng là heo chó cũng là vũ nhục heo chó rồi Lợn thì ngon, chó thì đáng yêu đến thế cơ mà!”
Tóc Hồng hoảng sợ: “Hai chị ơi, các chị nói nhỏ một chút được không Nếu bị dân làng nghe thấy thì ngủm cả đám đấy!”
Tri Y trừng mắt nhìn cậu ta: “Đừng nói chuyện với tôi lúc này Tôi đang có ác cảm với tất cả đàn ông các cậu đấy!”
Tóc Hồng ấm ức: “Sao lại đánh đồng hết thế Em cũng thấy bọn họ đáng ghét mà!”
Trong từ đường Liệt Nữ không có manh mối gì, chỉ có thể thấy dân làng rất coi trọng nơi này, đến nỗi còn cử người canh gác Phải biết rằng trong thời đại này, đàn ông khỏe mạnh đều là lực lượng lao động quan trọng, không dễ gì điều động được Hôm nay trời rất đẹp, không ít dân làng đã bắt đầu thu hoạch lúa mì Lê Tri đứng bên vệ đường nhìn về phía cánh đồng, rồi nói với mọi người: “Chúng ta đi mượn vài cái liềm để giúp bà của Trân Trinh gặt lúa đi.”
Một người chơi khác tỏ vẻ không vui: “Bà ấy chẳng nói gì với chúng ta cả, đến giúp cũng chỉ tốn công vô ích thôi.”
“Duỗi tay không đánh gương mặt đang cười.” Lê Tri đã quyết định: “Chúng ta không hỏi gì cả, bà ấy có đuổi cũng không đi, cứ cúi đầu làm việc là được.”
Có thể nuôi dạy ra một người tốt bụng như Trân Trinh, Lê Tri nghĩ rằng bà lão này không phải là người vô tình như vẻ bề ngoài Trong nhóm có ba người không muốn tham gia, họ quyết định tự đi điều tra manh mối trong làng, năm người còn lại đồng ý theo Lê Tri giúp bà của Trân Trinh gặt lúa Họ mượn liềm từ nhà dân, men theo con đường nhỏ trước cây quế đi tới cánh đồng, chẳng bao lâu đã thấy bà của Trân Trinh đang đội nón lá, còng lưng làm việc trên đồng Bà đã già, tay chân không còn linh hoạt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Với tốc độ của bà, có lẽ đến khi hạt lúa rụng hết thì bà cũng chưa gặt xong, nỗi lo của Trân Trinh không phải là không có cơ sở Lê Tri ra hiệu bằng tay, bảo mọi người làm theo kế hoạch Cả năm người đồng loạt gật đầu, không ai nói gì, nhảy xuống đồng và bắt đầu gặt lúa Bà của Trân Trinh giật mình khi thấy một đám người, nhìn kỹ thì nhận ra ai, bà lập tức mắng lớn: “Các người lại đến làm gì Mau đi đi Tôi không cần các người giúp!”
Nhưng không ai thèm để ý Mọi người cắm cúi làm việc, coi những lời mắng chửi của bà lão như gió thoảng qua tai Bà lão mắng một hồi, thấy không ai đáp lại, cả đám người như bị điếc, biểu cảm của bà thay đổi rõ rệt Một lúc sau, bà có vẻ mệt, chống nạnh nhìn họ một hồi rồi cầm lấy liềm tiếp tục công việc của mình, chẳng thèm quan tâm đến họ nữa Cả cánh đồng chỉ còn lại tiếng lúa bị cắt xoẹt xoẹt Gần trưa, bà lão ném liềm đi rồi thẳng lưng bỏ đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khi bà đi xa, Tóc Hồng mới xoa xoa cái lưng đau nhức mà đứng thẳng lên: “Chị Tri ơi, bà ấy đi rồi, chúng ta còn làm nữa không?”
Lê Tri đáp: “Làm chứ, biết đâu bà ấy về nấu cơm cho chúng ta đấy.”
Ngủ mơ cũng đẹp lắm, ai gảnh mà nấu cơm cho chị chứ Tóc Hồng nghĩ thầm nhưng không dám nói ra Dù sao, cậu tự nhận mình là “đàn em” của Lê Tri, mà đã là “đàn em” thì không được nghi ngờ lời của “đại ca.”
Nhưng không ngờ “đại ca” của cậu lại không hề nghĩ sai Một giờ sau, bà lão thực sự mang cơm ra Bà vẫn cau có, đặt giỏ tre lên bờ ruộng rồi lạnh lùng nói: “Lại đây ăn cơm.”
Lê Tri vui vẻ tiến đến, cầm lấy bát nước uống một ngụm: “Cảm ơn bà, bà thật tốt.”
Bà lão hừ lạnh một tiếng Lúc này cũng không có mâm cỗ linh đình gì để đãi, nhưng từ hạt cơm trắng có thể thấy bà lão thực sự biết ơn họ Ăn trưa xong, mọi người lại tiếp tục làm việc, quyết tâm gặt hết đám lúa này trước khi mặt trời lặn Trong lúc đó, em gái của Trân Trinh cũng mang nước ra hai lần Cô bé ngồi xổm trên bờ ruộng, tò mò nhìn nhóm người xa lạ này, cuối cùng không kiềm chế được mà hỏi Lê Tri khi cô cố tình tiếp cận: “Chị thật sự là bạn của chị gái em sao?”
Lê Tri cười tít mắt: “Tất nhiên rồi, chị gái em thích đọc sách đúng không?”
Cô bé gật đầu mạnh: “Đúng vậy Chị ấy rất thích đọc sách viết chữ, nhưng không vào được lớp học Trước đây, chị ấy còn dẫn em đi nghe lén ở bên ngoài lớp đấy, nhưng sau đó lại bị thầy giáo phát hiện, hai chị em em còn bị đánh một trận.”
Lê Tri lấy từ trong ngực ra viên đường phèn mà cô đã chuẩn bị từ sáng sớm, đưa cho cô bé: “Chị gái em còn thích gì nữa?”
Cô bé vui vẻ nhai viên kẹo ngọt rồi nói thêm: “Chị ấy thích làm việc nhà, việc gì cũng giành làm Chị ấy còn thích theo mọi người lên núi, chị ấy nói đứng trên đỉnh núi cao nhất là có thể nhìn thấy bên ngoài ngôi làng, chị ấy còn bảo nhất định sau này chị sẽ ra ngoài làng mà xem.”
Cô bé chớp đôi mắt trong veo, hỏi Lê Tri: “Chị ơi, chị từ bên ngoài đến, bên ngoài làng có gì khác không?”
Lê Tri xoa đầu cô bé: “Bên ngoài rất khác nơi đây, đợi khi em lớn, em có thể tự ra ngoài mà xem.”
Trong mắt cô bé lóe lên chút hy vọng về thế giới bên ngoài, nhưng ngay sau đó lại chùng xuống: “Đáng tiếc là chị gái em không được thấy rồi.” Cô bé mím môi, giọng nhỏ xíu: “Chị ơi, chị có thể giúp chị gái em được không Em không muốn chị ấy chết.”
Lê Tri chống tay lên đầu gối, cúi xuống nhìn cô bé: “Được, chị hứa với em, nhất định sẽ cứu chị gái em.”
Cô bé rất vui: “Thật sao Chị không nói dối chứ?”
Lê Tri cười, đưa ngón út ra: “Chúng ta móc ngoéo nhé.”
Cô bé mạnh mẽ móc ngoéo với cô Bà lão đứng gần đó, chứng kiến toàn bộ sự việc, đôi mắt mờ đục bất chợt đỏ lên, giọng bà khàn đặc, lẫn với chút nghẹn ngào của người đã chấp nhận số phận: “Cháu đừng lừa con bé, làm nó mừng hụt thì tội nghiệp nó lắm.”
Lê Tri đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhìn bà lão: “Cháu không lừa em ấy.”
Bà lão thấy sự kiên định trong ánh mắt của Lê Tri, bỗng trở nên bối rối: “Cháu gái à, bà thay Trân Trinh cảm ơn lòng tốt của cháu, nhưng thật sự không cần đâu, cháu không thể làm gì được Cháu không cứu nổi nó đâu Dù cho…”
Bà cắn môi, hạ thấp giọng khàn khàn, như thể sợ hãi điều gì đó: “Dù cho các cháu có đưa nó rời khỏi đây, đến lúc đó, nó cũng sẽ chết thôi.”
Lê Tri không thay đổi sắc mặt, cũng hạ giọng hỏi: “Ý bà là gì?”
Ánh mắt của bà lão lóe lên sự sợ hãi, môi bà mấp máy, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám thốt ra, cuối cùng chỉ ám chỉ: “Cô gái trong đoàn hát tự tử, cháu không thấy cái chết của cô ta rất đáng ngờ sao?”
Tất nhiên là đáng ngờ Không tự tử sớm hơn hay muộn hơn, lại chọn đúng đêm đầu tiên đến làng Liệt Nữ mà tự tử trên sân khấu Treo cổ chưa đầy hai phút đã chết, sau khi chết còn vất vưởng không siêu thoát, lảng vảng quanh đây hại người Bà lão nhắm mắt, giọng khàn khàn run rẩy: “Ở làng Liệt Nữ này, phụ nữ mất chồng, dù cố nguyện ý hay không thì cũng khó mà thoát khỏi cái chết.”