Lê Tri bắt chước động tác của nam sinh, ghé sát vào với vẻ hứng thú: “Trò gì vậy?”
Thấy cô quan tâm, nam sinh càng phấn khích: “Gọi đèn tiên!”
“Gọi đèn tiên?” Lê Tri nhướng mày: “Chưa nghe bao giờ, mình chỉ biết gọi bút tiên* thôi.”
(*Trò chơi "bút tiên" là một trò chơi tâm linh phổ biến ở nhiều nước châu Á Số người chơi: Thường là 2 người, nhưng cũng có thể nhiều hơn Dụng cụ: Một tờ giấy và một cây bút (thường là bút chì hoặc bút bi) Trên tờ giấy, vẽ một bảng gồm các chữ cái từ A đến Z, các con số từ 0 đến 9, và các từ "Có" và "Không" ở hai góc đối diện Hai người chơi sẽ cùng nắm nhẹ cây bút, chỉ dùng ngón trỏ để giữ đầu bút.Hai người chơi sẽ cùng nắm nhẹ cây bút, chỉ dùng ngón trỏ để giữ đầu bút.Khi "bút tiên" được cho là đã xuất hiện (thường được cảm nhận khi cây bút bắt đầu di chuyển mà không có ai điều khiển), người chơi có thể đặt câu hỏi Câu hỏi có thể là bất cứ điều gì từ tương lai, hiện tại, hoặc những điều không thể giải đáp.Cây bút sẽ di chuyển trên tờ giấy để trả lời câu hỏi, bằng cách chỉ vào các chữ cái để ghép thành từ, hoặc chọn "Có" hoặc "Không".Sau khi đã hoàn thành các câu hỏi, người chơi phải "tiễn" bút tiên đi bằng cách đọc một câu kết thúc, cảm ơn "bút tiên" và đặt cây bút xuống.)
Nam sinh xoay xoay chiếc bút: “Ồ, trò đó tụi mình chơi rồi, lần này tụi mình muốn thử cái gì đó kích thích hơn Thế nào, cậu có tham gia không?”
Lê Tri lắc đầu: “Thôi, mình nhát gan lắm.”
Khán giả: “…………”
Bình luận:
【ô thử nói mình nhát gan trước con quái vật sáp nến trong ngôi miếu ấy xem nào】
【Cô nói mình nhát gan trước khi chui vào tháp trẻ sơ sinh lần nữa xem nào】
【Cô thử nói lại mình nhát gan trước cái xác mà cô đã trói thành đòn bánh tét ấy xem nào】
……
Dù sao, chơi trò gọi hồn trong phó bản kinh dị thì đúng là hành động dại dột Nhưng qua lời nam sinh, có vẻ nhóm học sinh này thường xuyên chơi các trò kinh dị như vậy, thế mà chưa từng gặp chuyện gì đáng sợ sao? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Đàm Mạn Ngữ tò mò ghé lại gần: “Khi các cậu chơi gọi bút tiên, có thực sự gọi được bút tiên không?”
“Tất nhiên rồi Bút tiên còn trả lời câu hỏi của bọn mình nữa!” Nam sinh nở nụ cười đầy vẻ tò mò: “Bọn mình còn biết được ai là người mà lớp trưởng thầm mến, bút tiên đã khoanh tròn tên người đó, và lớp trưởng cũng không phủ nhận.”
Đàm Mạn Ngữ cố ý hỏi: “Thế cuối cùng các cậu có tiễn bút tiên đi không Mình nghe nói bút tiên khó mời mà cũng khó tiễn, nếu không tiễn đi thì sẽ gặp rắc rối đấy.”
Nam sinh nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Có chứ, đã mời rồi thì sao lại không tiễn được Bọn mình thường xuyên chơi mấy trò này mà chưa bao giờ gặp chuyện gì cả.” Nói rồi, cậu ta đứng lên với vẻ chán nản: “Các cậu không chơi thì thôi, dù sao bọn mình đủ người rồi.”
Học sinh lần lượt rời khỏi lớp, nhóm người chơi bàn bạc một lúc rồi quyết định quay về ký túc xá Họ cùng nhau rời khỏi tòa nhà dạy học, hướng về phía ký túc xá đã sáng đèn Hai tòa ký túc xá nằm sát nhau, một bên cho nam, một bên cho nữ, do đó nhóm người chơi nam và nữ phải tách ra Tóc Hồng nhìn theo đại lão của mình bước vào ký túc xá nữ, mặt lộ vẻ buồn rầu, đành miễn cưỡng theo Liên Thanh Lâm Lần này có bảy người chơi nữ, ngoài “streamer ca hát trên Douyin” Đàm Mạn Ngữ ra, năm người còn lại đều là những người chơi cũ đã vượt qua nhiều phó bản Trong số đó, Bối Huyên, một diễn viên, là người chơi nổi tiếng nhất sau Lê Tri Khi Chu Kiến Chương dẫn nhóm nam rời đi, Bối Huyên lập tức đề nghị: “Chúng ta cũng nên chọn một đội trưởng bên phía nữ đi, tốt nhất là mọi người phối hợp chặt chẽ, nghe theo chỉ huy để tránh khi gặp nguy hiểm rồi trở nên rối loạn.”
Đàm Mạn Ngữ liếc nhìn Lê Tri, thấy cô dường như không nghe thấy lời của Bối Huyên mà chỉ đang quan sát môi trường xung quanh ký túc xá, hiểu rằng cô không có ý định tranh chức đội trưởng nên Đàm Mạn Ngữ cũng im lặng Quả nhiên, Bối Huyên tự nhiên trở thành đội trưởng: “Trước hết, chúng ta đi báo cáo với cô quản lý ký túc xá đã, xem phòng ở được phân thế nào.”
Cả nhóm cầm thẻ học sinh từ ngăn bàn đến gặp cô quản lý ký túc xá Cô ta liếc qua họ một cái rồi thờ ơ nói: “Các học sinh ở tầng hai trước đây đã chuyển sang cơ sở mới, giờ nơi đấy đang trống, các cô cứ chọn phòng mà ở, chẳng mấy chốc nữa là phải chuyển đi cả thôi Chìa khóa có sẵn trên cửa.”
Ký túc xá cũng yên tĩnh như tòa nhà dạy học trước đó, những học sinh quay về ký túc xá sau giờ học cứ như quân nhân, về phòng rồi thì không thấy có động tĩnh gì nữa Bối Huyên đi đầu với vai trò đội trưởng, cầu thang ký túc xá cũ kỹ treo những chiếc bóng đèn vàng, nhiều con bướm đêm bay quanh bóng đèn, bóng chúng chiếu xuống những bậc thang trông như một khối xám xịt không đồng đều đang lổm chổm Không khí ẩm ướt, trong hơi thở có thể ngửi thấy rõ mùi ẩm mốc Ký túc xá này thật sự đã rất cũ Khi họ lên đến tầng hai, một hành lang dài hiện ra trước mắt họ Phần lớn bóng đèn trên trần hành lang đã hỏng, một số không sáng, một số thì nhấp nháy liên tục, phát ra âm thanh xì xì của dòng điện Ánh sáng vàng vọt chiếu xuống những viên gạch đỏ xanh trên sàn, rọi lên những cánh cửa gỗ màu vàng nhạt hai bên hành lang, tạo cảm giác tối tăm, dài dằng dặc Vừa rồi Bối Huyên còn rất hăng hái, giờ đã vô thức lùi lại một bước Cả tầng không có một học sinh nào, không nghe thấy tiếng động nào từ trên hay dưới Cứ như những học sinh kia đã biến mất khi vào phòng ký túc xá rồi vậy Người đứng đầu nhóm sững lại không dám bước tiếp, những người sau cũng bị chặn đường Lê Tri đứng trên bậc thang, nhẹ nhàng hỏi: “Sao không đi tiếp?”
Phía trước truyền đến tiếng nuốt nước bọt: “...Tầng này trông đáng sợ quá.”
“Vậy hãy chia nhóm đi.” Lê Tri suy nghĩ rồi nói: “Dù sao tối nay chúng ta cũng sẽ phải ở lại đây, chia nhóm chọn phòng ngủ sớm để nghỉ ngơi.”
Nhiều khi, ngủ sớm cho xong một đêm lại là an toàn nhất Thông thường, phòng ký túc xá có bốn giường, nhưng để tránh bị quét sạch cả nhóm, mỗi phòng không nên có quá ba người Như vậy, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể giảm thiểu thương vong Ở chung bốn người trong một phòng thì rủi ro quá cao, cuối cùng họ quyết định chia nhóm như trước, theo nhóm hai - hai - ba Một cô gái gầy gò trong nhóm liền hỏi Lê Tri: “Em có thể ở chung phòng với chị không?”
Người hay bám dính Lê Tri là Tri Y không có ở đây, cuối cùng cũng không có ai bá chiếm đại lão nữa rồi Không ngờ Lê Tri lại lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, tôi đã đồng ý ở cùng phòng với bạn cùng bàn của tôi rồi.”
Đàm Mạn Ngữ kịp thời liếc nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn, cô gái kia đành thất vọng bỏ đi Phân nhóm xong, Lê Tri đi dọc hành lang kiểm tra từng phòng Cô xoay khóa trên cửa từng phòng và mở ra kiểm tra, nhưng không thấy có gì khác biệt, bên trong các phòng ký túc xá hầu như đều giống nhau Ít nhất về bề ngoài không có gì đáng ngờ Quan trọng nhất là, chiếc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm mà cô mang theo không hề phát ra tín hiệu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mấy người còn lại bị hành động của cô làm cho căng thẳng, không ai dám thở mạnh, ai nấy đều sợ rằng khi cô mở cửa thì sẽ có con quái vật nào đó lao ra Sau khi kiểm tra xong tất cả các phòng ký túc, Lê Tri mới quay lại và nói: “Cố gắng chọn ba phòng gần nhau, nếu có chuyện gì xảy ra cũng dễ hỗ trợ lẫn nhau.”
Bối Huyên đã lấy lại bình tĩnh sau cơn hoảng loạn ban đầu, nhưng có vẻ không hài lòng khi thấy Lê Tri vượt lên nắm quyền chỉ huy Cô ta nói lớn hơn: “Nếu thật sự có chuyện xảy ra, ở gần nhau có khi còn không kịp phản ứng đã bị tiêu diệt hết cả rồi, tôi nghĩ tốt hơn là nên cách xa nhau một chút, ít nhất sẽ có thời gian để chuẩn bị.”
Mấy người khác nhìn nhau, Đàm Mạn Ngữ tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng đội trưởng, lúc nãy ở dưới lầu cô nói chúng ta nên đoàn kết lại, bây giờ lại muốn cách xa nhau Đã tách ra thì làm sao mà đoàn kết lại được?”
Bối Huyên: “…………”
Cái cô nàng Đàm Mạn Ngữ này, có phải cố tình phá đám cô ta không Cô ta hừ lạnh một tiếng, cố ý nói: “Cô là người mới, không có đạo cụ, ở cùng với đại lão thì phải cẩn thận đấy Đại lão thường thích mạo hiểm lắm đấy, cô không có đạo cụ sẽ rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn cô, nhưng tôi không sợ.” Đàm Mạn Ngữ cười bẽn lẽn: “Lê Tri đã nói sẽ bảo vệ tôi rồi.”
Bối Huyên: “…………”
Lê Tri tùy tiện mở cánh cửa gần cầu thang nhất: “Tôi sẽ ở đây, mọi người chọn phòng đi.”
Nói xong, cô bước vào phòng, Đàm Mạn Ngữ cũng vội vã đi theo Hai người đóng cửa lại, những người khác nhìn nhau, cô gái lúc nãy muốn ở cùng phòng với Lê Tri liền nhanh chóng đến căn phòng kế bên: “Tôi vẫn muốn ở gần đại lão hơn, Bội Bội, chúng ta ở phòng này nhé?”
Bạn của cô ấy cũng đồng ý: “Được thôi.”
Còn lại Bối Huyên và hai cô gái kia chọn một phòng khác, cô ta đi thẳng về phía trước, cách bốn phòng thì mới dừng lại: “Chúng ta sẽ ở đây.”
Phòng ký túc xá có bốn giường Lê Tri bật công tắc đèn trên tường, đèn trần trong phòng tỏa ra ánh sáng lờ mờ sau khi nhấp nháy vài lần Có lẽ vì đã lâu không có người ở, phòng bám đầy bụi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong tủ còn chất vài cái chăn, Đàm Mạn Ngữ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Chúng ta ngủ giường nào đây?”
Lê Tri nhìn quanh phòng: “Nên chọn giường dưới, nếu có chuyện gì thì dễ chạy ra ngoài hơn.”
Đàm Mạn Ngữ gật đầu đồng ý, cô ấy đi ra ban công lấy nước rồi trở lại dọn dẹp đơn giản Lê Tri bắt đầu trải chăn Vừa xong xuôi, Đàm Mạn Ngữ đột nhiên gọi nhỏ: “Lê Tri, cô lại đây mau!”
Lê Tri bước nhanh ra ban công Ban công nhỏ của ký túc xá nhìn thẳng ra sân thể dục, chính là nơi họ đã được truyền tống đến hồi chiều Đêm đã khuya, ở giữa sân thể dục, nơi ánh đèn đường không chiếu tới, có một nhóm người đang cầm những cây nến trắng, xếp thành một vòng tròn Nhìn từ chỗ họ đang đứng, không thể thấy rõ mặt những người đó, nhưng có thể nhận ra họ đều là học sinh, vì tất cả đều mặc đồng phục xanh trắng của trường Lê Tri đếm sơ qua, khoảng chừng mười mấy người Họ cầm nến xếp thành một vòng tròn nhỏ, bắt đầu di chuyển theo chiều kim đồng hồ Sau khi đi ba vòng, họ đổi sang ngược chiều kim đồng hồ, tiếng gió thoảng qua mang theo những câu khẩu quyết mà họ đang lẩm nhẩm Đàm Mạn Ngữ không nhịn được nói: “Như đang thực hiện nghi lễ tà giáo gì đó.”
Cô ấy là người của chính phủ, nhìn thấy cảnh này lập tức liên tưởng đến các nghi lễ tà giáo Lê Tri bỗng nói: “Có phải họ đang chơi trò gọi đèn tiên không?”
Cái trò chơi kinh dị đó Đàm Mạn Ngữ nhíu mày nhìn kỹ, nhận ra rằng những học sinh đó đã ngồi thành vòng tròn trên mặt đất Họ ôm những cây nến trắng trong tay, như đang tĩnh tọa, cũng giống như đang chờ đợi điều gì đó Ánh sáng yếu ớt của ngọn nến chiếu lên những khuôn mặt non nớt, toát ra một sự phấn khích kỳ lạ Bỗng nhiên, một cây nến tắt ngấm Khoảng cách quá xa nên Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ không thấy rõ cây nến đó tắt như thế nào, chỉ thấy một khoảng trống hiện ra giữa vòng nến, rồi ngay lập tức, học sinh cầm cây nến vừa tắt đã đứng lên Chiếc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm mà Lê Tri mang theo bất ngờ vang lên inh ỏi Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy nó phát ra âm thanh kể từ khi sở hữu, âm thanh này tương tự như tiếng báo động ngoài đời thực, nhưng cao vút và sắc bén hơn nhiều Đàm Mạn Ngữ dường như không nghe thấy tiếng báo động chói tai này, vẫn đang tập trung nhìn xuống sân thể dục Lê Tri lập tức nắm lấy cổ tay cô ấy, kéo vào phòng, đóng cửa ban công và tắt đèn trong phòng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Máy báo động kêu rồi.” Không đợi Đàm Mạn Ngữ hỏi, Lê Tri đã giải thích: “Nó sẽ cảnh báo trước ba mươi giây Trò chơi kia có vấn đề, nếu tiếp tục quan sát, có thể chúng ta sẽ bị phát hiện Ngủ thôi, ngày mai lên lớp hỏi nam sinh đó, chúng ta sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.”
Đàm Mạn Ngữ khẽ đáp lời, cả hai không nhìn ra ngoài ban công nữa mà nằm xuống giường ngủ Lê Tri đếm ngược trong đầu ba mươi giây Khi hết thời gian, xung quanh vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì nguy hiểm đến gần Rõ ràng, máy báo động đã phản ứng với trò chơi kinh dị kia Nếu họ tiếp tục theo dõi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra Đây là lần đầu tiên Đàm Mạn Ngữ vào phó bản, dù đã được huấn luyện, nhưng cô ấy vẫn chỉ là một người bình thường, lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được Ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào, cô ấy nhìn thấy Lê Tri dường như cũng chưa ngủ, đang cầm một vật gì đó trên tay “Lê Tri.” Cô khẽ hỏi: “Cô đang xem gì vậy?”
Lê Tri nằm ngửa trên giường, tay cầm một chiếc mặt dây chuyền hình hoa hướng dương làm bằng ngọc Giọng cô có chút khác thường, ẩn chứa ý cười: “Xem món quà mà một người bạn tặng tôi.”
Trong phó bản trước, cô chưa từng lấy mặt dây chuyền này ra Phải chăng vì lý do này mà Lý Kiến Hề không tìm thấy cô Vậy lần này thì sao Liệu anh có cảm nhận được tín hiệu của cô không Lê Tri nắm chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, xoay người: “Ngủ đi, sáng mai chúng ta còn phải đi học sớm.”
Đàm Mạn Ngữ khẽ thở dài Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, tất cả đã bị tiếng chuông báo thức vang lên từ khắp nơi đánh thức Ký túc xá vốn yên tĩnh một cách bất thường, nay như bừng tỉnh sau tiếng chuông, trên dưới đều vang lên những tiếng bước chân hối hả của học sinh Lê Tri ra ban công rửa mặt: “Chúng ta cũng nên nhanh chóng đến lớp thôi.”
Học sinh gương mẫu thì không nên đi trễ Ký túc xá nằm cạnh nhà ăn, các người chơi dùng thẻ học sinh để mua bữa sáng, sau đó vội vã đến lớp 11-1 Khi bước vào lớp, Lê Tri nhìn thấy nam sinh đã mời họ tham gia trò chơi kinh dị tối qua đang ngồi ở bàn, chăm chỉ học thuộc từ vựng tiếng Anh Từ vẻ mặt đến hành động của cậu ta đều rất bình thường, hoàn toàn không giống như đã trải qua chuyện gì kỳ lạ.