Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 56: Trường Trung Học Dục Tài





Sau bữa trưa, người chơi có một giờ nghỉ trưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Họ quyết định tìm kiếm manh mối
Đàm Mạn Ngữ có nhiệm vụ đặc biệt, sau khi cùng Lê Tri rời khỏi nhà ăn, cô giả vờ thì thầm vài câu với Lê Tri rồi rời đi một mình
Lê Tri quan sát xung quanh rồi bước về phía khu vực cô chưa từng đặt chân đến
Con đường dưới tòa nhà giảng dạy được bao bọc bởi những mảng cây xanh, băng qua đó là dãy nhà nhỏ, đầu đường có một bảng chỉ đường, chỉ về các hướng của phòng đọc sách, phòng y tế, và phòng thiết bị thể thao
Trường trung học thường không có thư viện, và trường Trung học Dục Tài cũng không ngoại lệ
Phòng đọc sách có diện tích tương tự một lớp học, cửa bị khóa, những kệ sách lẻ loi nghiêng ngả với những cuốn sách bám bụi
Lê Tri đứng ngoài cửa sổ quan sát một lúc, không phát hiện được manh mối gì, liền xoay người tiến về phía phòng y tế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cánh cửa gỗ màu xanh dương khép hờ, Lê Tri nhìn qua cửa sổ thấy bóng dáng một người mặc áo blouse trắng đang sắp xếp tủ thuốc
Cô gõ cửa, đẩy nhẹ bước vào: “Thầy ơi, em thấy hơi đau bụng.”
Người mặc áo blouse trắng bước ra từ sau rèm y tế, ánh mắt họ chạm nhau, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt Lê Tri biến mất, thay vào đó là một nụ cười thật sự
Cô không nói gì, chỉ cười tươi, đôi mắt cong cong nhìn anh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Kiến Hề bị nụ cười của cô làm cho bối rối, nhìn đi chỗ khác, cố tỏ ra bình thản: “Chỗ nào không thoải mái?”
Người hâm mộ ngoài màn hình thấy cảnh này thì mừng rỡ:
【Chính là anh ấy
Anh ấy đã tìm thấy cô ấy rồi
Lần này cuối cùng anh ấy cũng đã tìm thấy vợ mình trước thời hạn!】
【Cặp đôi mà mị chèo cuối cùng cũng tái hợp zồi!】
【Ánh mắt Lý Kiến Hề nhìn Lê Tri chắc chắn không trong sạch chút nào
Anh ấy nhớ rõ về Lê Tri!】
【NPC này tồn tại có mục đích gì?】
【Nhanh lên, Lê Tri
Hãy tận dụng cơ hội này để tăng thiện cảm với anh ấy và lấy được đạo cụ đuy!】
..
Lê Tri cho tay vào túi, chạm vào chiếc mặt dây chuyền hoa hướng dương
Hóa ra thật sự có tác dụng
Cô ngồi xuống giường khám bệnh, nhớ lại đoạn video chỉnh sửa trên diễn đàn trước khi vào phó bản, không nhịn được mà mỉm cười
Cô vô thức liếc nhìn chân anh, ừ, vẫn chưa bị chạy đến gãy chân. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lý Kiến Hề cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ đó, ngập ngừng hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Lê Tri nói: “Chân của thầy khá dài.”
Lý Kiến Hề: “...”
Lê Tri cười tít mắt: “Thầy Lý, lâu rồi không gặp.”
Lý Kiến Hề cúi đầu: “Bụng em đau chỗ nào?”
Thôi được, một phó bản một thân phận, cũng rất chuyên nghiệp đấy, Lê Tri thở dài: “Em ăn nhiều quá, thấy hơi đầy bụng.”
“Đầy bụng thì không cần phải uống thuốc.” Lý Kiến Hề lấy một vỉ thuốc tiêu hóa từ tủ thuốc đưa cho cô: “Đi lại nhiều sẽ giúp tiêu hóa tốt hơn.”
Lê Tri nhận lấy, bẻ hai viên bỏ vào miệng nhai
Thấy vậy, Lý Kiến Hề quay lại rót một cốc nước cho cô, Lê Tri cầm lấy cốc nước giấy hỏi: “Thầy Lý, thầy làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Lý Kiến Hề đáp: “Hai năm.”
Lê Tri lại hỏi: “Trường này luôn có tỷ lệ đỗ cao chứ ạ?”
Lý Kiến Hề suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tỷ lệ đỗ đại học của Trung học Dục Tài mới chỉ tăng lên trong hai năm gần đây, từ khi hiệu trưởng mới lên nhậm chức và tiến hành cải cách giáo dục.”
Lê Tri tò mò: “Cải cách thế nào?”
Lý Kiến Hề lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ là một nhân viên y tế thôi.”
Có vẻ lần này, do thân phận bị giới hạn, anh ấy cũng không biết nhiều
Cũng đúng, nếu có thể lấy hết manh mối từ anh ấy thì phó bản này chẳng còn gì thú vị nữa
Dù anh ấy là NPC đồng minh, có lẽ chỉ có thể hỗ trợ trong phạm vi giới hạn của quy tắc
Lê Tri nhìn NPC đẹp trai trước mặt, anh ấy xuất hiện làm cô có nhiều điều muốn xác nhận, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ trong phó bản này
Cô uống hết nước trong cốc giấy, nhảy xuống khỏi giường khám bệnh, vẫy tay chào anh: “Thầy Lý, em cảm thấy tốt hơn rồi
Cảm ơn thầy, hẹn gặp lại.”
Lý Kiến Hề khẽ gật đầu
Rời khỏi phòng y tế, Lê Tri tiếp tục đến phòng thiết bị thể thao
Nơi này cũng bị khóa, nhìn qua cửa sổ thì chỉ thấy bên trong chất đầy các thiết bị lộn xộn
Cô đi vòng quanh một lần nhưng không tìm thấy manh mối hữu ích, liền quay về tòa nhà giảng dạy
Giờ nghỉ trưa, tòa nhà giảng dạy rất vắng vẻ, chỉ có vài học sinh chăm chỉ ngồi lẻ tẻ trong các lớp học
Khi đi qua một góc khuất, Lê Tri nghe thấy giọng đọc bài "Khổng Tước Đông Nam Phi" từ phía hành lang
Buổi sáng, sau tiết Ngữ văn, Vương Chí Viễn đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng và chỉ trở lại sau khi tiết học thứ hai bắt đầu
Lúc đó, Lê Tri quan sát thấy cậu ta không có dấu hiệu bị phạt
Bây giờ nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô bước về phía nơi phát ra âm thanh
Quả nhiên, Vương Chí Viễn đang ngồi ở cầu thang, trên đùi mở một cuốn sách Ngữ văn, vừa đọc vừa nhẩm bài, trông cậu ta rất lo lắng
“Vương Chí Viễn.” Lê Tri gọi, bước đến bên cậu: “Sao cậu lại ngồi đây học bài?”
Vương Chí Viễn ngẩng lên nhìn cô, giọng u ám: “Trong lớp có các bạn khác đang ôn bài, mình sợ làm phiền họ.”
Nói xong, cậu ta lại cúi đầu học bài
Lê Tri ngồi xuống cạnh, lắng nghe một lúc, thấy cậu ta vẫn vấp váp, liền nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng lo lắng quá, càng căng thẳng sẽ càng khó thuộc bài đấy.”
Vương Chí Viễn gần như sụp đổ, ôm đầu: “Không còn thời gian nữa
Cô giáo Lưu nói chiều nay sẽ kiểm tra mình sau giờ học
Nếu mình không thuộc bài, sẽ bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng!”
Lê Tri bình thản hỏi: “Bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng thì sẽ ra sao?”
“Không biết, nhưng chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt!” Vương Chí Viễn thoáng hiện lên vẻ sợ hãi: "Ngay cả những người cứng đầu như Tạ Tông sau khi vào đó cũng trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn
Chắc chắn họ đã xử lý cậu ta rất nghiêm khắc
Mình nghe nói hiệu trưởng có một cây côn điện, mình không muốn bị đánh đâu!”
Nói xong, cậu ta lấy tay bịt tai và tiếp tục đọc bài điên cuồng, Lê Tri không làm phiền thêm, đứng dậy rời đi
Giờ nghỉ trưa nhanh chóng kết thúc, trước khi vào lớp buổi chiều, các người chơi tập trung lại trong lớp, Chu Kiến Chương gọi mọi người lại để chia sẻ thông tin
Bối Huyên mở lời trước: “Chúng tôi đã kiểm tra hết khu ký túc xá nữ.” Có vẻ như muốn lấy lại thể diện sau vụ sợ hãi tối qua, cô ta liếc nhìn Lê Tri rồi tiếp tục: “Học sinh lớp 12 đã chuyển đến cơ sở mới, nhiều tầng ở đây trống không
Nghe nói học sinh lớp 12 đều chuyển đến cơ sở mới để có điều kiện tốt hơn, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.”
Sau đó, một người chơi khác nói thêm: “Chúng tôi đã đi đến khu hành chính, nhưng hầu hết các văn phòng đều bị khóa, không tìm thấy manh mối gì hữu ích.”
Lê Tri nhìn người chơi đó hỏi: “Có thấy văn phòng hiệu trưởng không?”
Người chơi đó suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có, ở tầng cao nhất, cũng bị khóa.”
Lê Tri liền chia sẻ manh mối mà cô vừa thu thập được từ Vương Chí Viễn: “Văn phòng hiệu trưởng có thể là một nơi quan trọng
Học sinh học kém hoặc không vâng lời sẽ bị đưa vào đó để nhận hình phạt
Chúng ta có thể hỏi Tạ Tông xem cậu ta đã trải qua những gì trong đó.”
“Tạ Tông?!” Liên Thanh Lâm liền giơ tay nói: “Tôi cũng vừa nghe thấy tên cậu ta
Nghe nói có một nữ sinh đã tự tử vì cậu ta.”
Mọi người quay lại nhìn Liên Thanh Lâm, cậu ta tiếp tục: “Nghe nói có một cô gái tỏ tình với cậu ta nhưng bị từ chối, cô ấy buồn bã một thời gian rồi nhảy lầu tự tử không lâu sau đó.” Cậu ta chỉ về phía cửa sổ bên cạnh: “Nghe nói cô ấy nhảy từ chỗ này.”
Người chơi ngồi gần cửa sổ lập tức cảm thấy rợn tóc gáy, vội vàng dịch ra xa một chút
Lê Tri nhíu mày hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Liên Thanh Lâm nghĩ ngợi: “Khoảng nửa năm trước, chắc là học kỳ trước.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, các học sinh đã lần lượt quay lại lớp học
Người chơi cũng chia sẻ xong thông tin và trở về chỗ ngồi
Lê Tri nhìn Đàm Mạn Ngữ, cô ấy khẽ lắc đầu
Nhiệm vụ của cô ấy còn khó khăn hơn việc vượt qua phó bản này, không có manh mối cũng là điều dễ hiểu
Lê Tri nhìn thấy Liêu Trạch đang ngồi cách một lối đi, cô ngả người về phía cậu ta, nói nhỏ: “Bạn Liêu Trạch, mình vừa nghe một tin đồn.”
Liêu Trạch ngay lập tức tỏ ra hứng thú, rướn người về phía trước: “Tin gì vậy?”
Lê Tri hạ giọng: “Mình nghe nói trong lớp mình từng có một nữ sinh tự tử vì tình.”
Liêu Trạch liếc cô một cái: “Tin này có gì mà phải đồn
Cả lớp ai cũng biết mà.”
Lê Tri ngạc nhiên: “Thật sự có chuyện đó à?”
Liêu Trạch đáp: “Tất nhiên, mình tận mắt thấy cô ấy nhảy mà.” Cậu ta chỉ về phía cửa sổ mà Liên Thanh Lâm đã chỉ trước đó: “Nhảy từ chỗ đó, vào một buổi tối tự học.”
Lê Tri nhìn cậu: “Nghe nói là vì một nam sinh tên Tạ Tông?”
“Cậu là học sinh mới mà biết nhiều phết đấy.” Liêu Trạch liếc nhìn cô, xoay bút rồi nói: “Cô ấy cứ nghĩ rằng Tạ Tông có tình cảm với mình chỉ vì cậu ta giúp cô ấy lau bảng mấy lần, đổ rác vài lần.”
Lê Tri hỏi: “Rồi sao nữa?”
Liêu Trạch đáp: “Sau đó là chuyện mà cậu đã biết đấy, cô ấy tỏ tình thất bại, rồi nhảy lầu tự tử
Nhưng tốt nhất là đừng nhắc lại chuyện này, cô giáo Lưu coi đó là nỗi nhục trong sự nghiệp dạy học của mình, không cho ai nhắc đến đâu.”
Lê Tri gật đầu, nhìn qua đám học sinh trong lớp: “Tạ Tông là ai?”
Liêu Trạch ngả người ra sau, có chút thờ ơ: “Ngồi giữa lớp, cái cậu đẹp trai nhất đó.”
Lê Tri nhìn quanh một lúc, cuối cùng cũng tìm ra cậu học sinh có ngũ quan hài hòa nhất giữa một đám học sinh trung học
Tranh thủ khi tiếng chuông chưa vang lên, cô nhanh chóng bước đến bàn học của cậu ta, nhìn vào bảng tên để xác nhận danh tính
Tạ Tông
Cậu học sinh cao ráo, điển trai đang làm bài toán, cảm nhận được có người đến gần, cậu ngẩng lên nhìn, nhã nhặn hỏi: “Bạn học, cậu cần gì à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.