Sáng sớm hôm sau, người chơi lại bị tiếng chuông báo thức chói tai kéo dậy khỏi giấc ngủ Ánh sáng mờ ảo của buổi sớm chiếu vào ký túc xá Sau khi thức dậy, Lê Tri mở cửa nhìn ra hành lang Mặt đất sạch sẽ, không có dấu vết gì, dường như tất cả những gì họ nghe thấy về tiếng nôn mửa của Bối Huyên đêm qua chỉ là ảo giác Nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Ức Nhiên ở phòng bên cũng vội vàng mở cửa bước ra, khuôn mặt trắng bệch, như thể cả đêm không ngủ Họ sợ hãi liếc nhìn về phía phòng của Bối Huyên, rồi bước nhanh vài bước đến chỗ Lê Tri, giọng run rẩy: "Chị Tri, đêm qua chị có nghe thấy không Lê Tri đáp: "Vào trong đi Hai người bước vào phòng, đóng cửa lại Đàm Mạn Ngữ đang rửa mặt trên ban công Cả bốn người tụ tập, sắc mặt của Từ Ức Nhiên và Bội Bội mới dịu đi đôi chút "Đêm qua chúng em sợ muốn chết.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Từ Ức Nhiên nói mà như muốn khóc: "Cả đêm chúng em không ngủ được, sợ vừa nhắm mắt lại thì cô ta sẽ phá cửa xông vào Chị Tri, rốt cuộc cô ta đã bị gì vậy Có phải cô ta đã biến thành ma rồi không Đàm Mạn Ngữ rửa mặt xong bước vào: "Các cô có nghe thấy tiếng cô ta nôn đêm qua không Bội Bội gật đầu liên tục: "Có chứ Nghe kinh lắm Nghe mà suýt nữa em cũng nôn theo Đàm Mạn Ngữ phân tích: "Chắc là trong cơ thể cô ta có thứ gì đó, chính là thứ đã lây nhiễm cho họ Nghe giống như có sâu bọ đang bò lúc nhúc bên trong Cô ta kêu đau bụng, có lẽ vì đám sâu bọ đó đang gặm nhấm nội tạng của cô ta Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Bối Huyên đứng giữa hành lang nôn ra những con sâu, cả hai không hẹn mà cùng buồn nôn: "Đừng nói nữa, không thì tí nữa em chẳng ăn nổi bữa sáng mất Cả bốn người rửa mặt xong bước ra khỏi phòng, gặp ngay ba người Bối Huyên đang đi tới Từ Ức Nhiên và Bội Bội đồng loạt lùi lại một bước Có lẽ hành động tránh xa như tránh rắn rết của họ quá rõ ràng, Bối Huyên lập tức lườm họ một cái, cười lạnh: "Các cô cũng biết mình xui xẻo à Tránh xa tôi ra Đừng đến gần tôi Nói xong, cô ta ngẩng cao đầu bước đi Bốn người nhìn nhau, Từ Ức Nhiên khẽ nói: "Cô ta lại trở nên bình thường rồi, nhưng điều đó lại càng không bình thường "Biểu hiện bất thường của Bối Huyên bắt đầu nghiêm trọng hơn sau khi họ chơi trò bốn góc Cả nhóm bước xuống cầu thang, Đàm Mạn Ngữ nói nhỏ: "Lúc mới vào phó bản, tính cách cô ta còn khá điềm tĩnh, dù có không hài lòng cũng không biểu lộ ra ngoài Giờ thì khác, dường như cô ta hoàn toàn không quan tâm đến thiện cảm của khán giả nữa Lê Tri nhẹ giọng: "Vì thứ đã lây nhiễm cho họ đang phóng đại tính cách thật, làm trầm trọng thêm những mặt tối trong tính cách của họ Họ dần dần bị thứ trong cơ thể kiểm soát, lời nói và hành động đều không còn nằm trong tầm kiểm soát của ý thức nữa, nhưng bản thân họ lại hoàn toàn không nhận ra điều đó Khi đến nhà ăn, biểu hiện của nhóm Chu Kiến Chương càng chứng minh lời của Lê Tri Họ nổi giận với cô phục vụ vì đồ ăn không hợp khẩu vị, ngay cả Chu Kiến Chương, một thầy giáo thể dục luôn tỏ ra chính trực và đáng tin cậy từ đầu phó bản, cũng lộ vẻ giận dữ, ánh mắt u ám, giống như những người còn lại trong nhóm, toát lên một sự tà ác kỳ lạ Đó chính là những người mà từ đầu Lê Tri đã cảm thấy không cùng phe với mình Trong lúc ăn, họ ngồi cách nhau vài bàn, Đàm Mạn Ngữ liếc nhìn Lê Tri với ánh mắt hiểu rõ: Dưới sự điều khiển của thứ kia, họ đã lộ ra bộ mặt thật Lê Tri nhanh chóng ăn xong bữa sáng, trước khi Chu Kiến Chương rời khỏi nhà ăn, cô bước tới chào hỏi với nụ cười: "Chào thầy Chu, buổi sáng tốt lành Chu Kiến Chương, người mà đêm qua vẫn còn tỏ ra khách sáo, giờ đã lạnh lùng hơn vài phần: "Có chuyện gì Với một Chu Kiến Chương bình thường, anh ta tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy Lê Tri càng cười tươi hơn: "Đêm qua các anh đã chơi trò mời đèn tiên, có thể nói cho chúng tôi câu khẩu quyết được không Tối nay chúng tôi cũng định chơi, để sớm hoàn thành nhiệm vụ, mọi người cùng qua ải Vừa dứt lời, những người xung quanh liền ngẩng đầu lên, khó chịu nhìn cô, Chu Kiến Chương còn nhếch mép mỉa mai, giọng đầy u ám: "Câu khẩu quyết đó là do chúng tôi mạo hiểm mạng sống để có được, mà lại nói khơi khơi cho các cô, như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho các cô rồi sao Lê Tri chân thành: "Chúng ta có thể trao đổi, tôi cũng có manh mối mà các anh chưa biết "Đừng nghe cô ta nói Bối Huyên lạnh lùng nói: "Không cần những manh mối đó thì chúng ta cũng có thể qua ải Chu Kiến Chương liếc nhìn Lê Tri với ánh mắt u tối, rồi quả nhiên anh ta không thèm nói thêm Khán giả trước màn hình bị ánh mắt của anh ta làm cho hoảng sợ:
【Sao thầy Chu lại thành ra thế này Ban đầu vào phó bản, tôi rất thích anh ta đấy!】
【Lê Tri đã nói rằng thứ kia sẽ phóng đại tính cách thật của họ mà, hóa ra đây mới là con người thật của Chu Kiến Chương Anh ta chẳng chính trực như vẻ bề ngoài.】
【Những người này còn cứu được không Lê Tri, cô nói gì đi chứ!】
【Buồn cười thật, Lê Tri cũng chỉ là người chơi chứ có phải thần tiên méo đâu mà cái gì cũng đòi cô ấy lo Một câu cũng tau, hai câu cũng tau】
【Ài, giờ xem ra trong phó bản 15 người này đã mất hơn nửa rồi Sao họ không tin vào năng lực của đại lão chứ, rõ ràng Lê Tri đã cảnh báo họ rồi mà.】
【Liên Thanh Lâm nói đúng quá, không khuyên được kẻ muốn tìm đường chết, không ai có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của người khác cả.】
.. Lê Tri vốn không hy vọng có thể lấy được câu khẩu quyết mời đèn tiên từ họ, lần thử này chỉ là để khẳng định phỏng đoán của cô mà thôi Trên đường đến lớp, cô hạ giọng dặn dò: "Nếu Chu Kiến Chương đã có mục đích không trong sáng từ khi vào phó bản, thì giờ khi mặt tối trong tính cách của anh ta bị phóng đại, anh ta sẽ càng nguy hiểm hơn Mọi người đừng để mình bị tách ra, và tuyệt đối không ở một mình với Chu Kiến Chương Cả nhóm gật đầu liên tục Trong lớp học, bầu không khí vẫn căng thẳng và nghiêm trọng như thường lệ, các giáo viên vẫn đối xử lạnh lùng với họ Tuy nhiên, khi Chu Kiến Chương và nhóm của anh ta bước vào lớp, họ lại ngoan ngoãn như thường, không có dấu hiệu muốn nổi loạn Có vẻ như bất kể thứ gì đang điều khiển họ, khi vào lớp, tất cả đều phải trở thành học sinh ngoan Sau trò chơi mời đèn tiên đêm qua, điểm số của họ đã tăng lên hơn 30 điểm Đến giờ nghỉ trưa, Đàm Mạn Ngữ nghe thấy họ đang bàn bạc sẽ chơi trò gương trong ký túc xá vào buổi tối Lê Tri dọn dẹp bàn học, nói với mọi người: "Tối nay chúng ta sẽ chơi trò bốn góc trong lớp học Cả nhóm bỗng cảm thấy có chút mong đợi xen lẫn háo hức Điều đó không bình thường [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đấy là trò chơi kinh dị đó Sau bữa trưa, Lê Tri gọi Từ Ức Nhiên và Bội Bội đến: "Hai em tìm cách giữ chân quản lý ký túc xá, chị cần vào kiểm tra sổ ghi danh trong ký túc xá Cuối cùng cũng có cơ hội để thể hiện, Từ Ức Nhiên nhanh nhảu đáp: "Để bọn em lo [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ ẩn mình sau bồn hoa ngoài sân, chẳng mấy chốc, quản lý ký túc xá đã đi theo Từ Ức Nhiên và Bội Bội ra ngoài, cả ba người cùng đi về phía sau ký túc xá Từ Ức Nhiên còn lén giơ ngón tay cái ra dấu OK về phía bồn hoa Hai người Lê Tri nhanh chóng lẻn vào ký túc xá Đàm Mạn Ngữ đứng canh cửa, Lê Tri lục lọi trong tủ tài liệu ẩm mốc, rồi tìm thấy cuốn sổ ghi danh và bắt đầu tra cứu Dựa vào thông tin nhập học của lớp 11-1, cô nhanh chóng tìm thấy danh sách học sinh của lớp 10-1 năm ngoái Hướng Mẫn ở phòng 404, hiện giờ căn phòng đó đã bị dọn trống Lê Tri tìm thấy chiếc chìa khóa dán nhãn 404 trên chùm chìa khóa treo sau cửa, cô lấy nó rồi rời khỏi khu vực làm việc của quản lý ký túc xá Sau đó cô ra hiệu cho Đàm Mạn Ngữ, cả hai lặng lẽ đi lên tầng bốn Giờ nghỉ trưa, tầng bốn trống trải như tầng hai không có người ở, họ tìm thấy phòng 404, Lê Tri lấy chìa khóa ra định mở cửa thì Đàm Mạn Ngữ giữ tay cô lại: "NPC trong phó bản chết rồi sẽ hóa thành ma, liệu hồn ma của Hướng Mẫn có ở trong đó không Nếu có, việc vào đó sẽ rất nguy hiểm Lê Tri đáp: "Cảnh báo không kêu Dù hồn ma của Hướng Mẫn có ở bên trong hay không, cảnh báo không vang lên chứng tỏ nơi này không có nguy hiểm Đàm Mạn Ngữ mới buông tay: "Vậy cô mở đi Rồi cô cảm thán: "Thật ghen tị với những người có đạo cụ như các cô Lê Tri cắm chìa khóa vào ổ, mở cửa phòng 404 rồi mỉm cười: "Rồi cô cũng sẽ có thôi Khi cửa mở, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, căn phòng này không khác mấy so với phòng họ ở tầng hai, về kích thước và bố trí Phòng có bốn giường, bốn bàn học, ba trong số đó đã bị dọn trống, chỉ còn giường và bàn bên trái là vẫn giữ nguyên, để lại dấu vết của người từng sống ở đây "Hướng Mẫn là một học sinh nghèo từ vùng núi xa xôi, gia đình chỉ còn bà nội hơn tám mươi tuổi Sau khi cô ấy qua đời, không ai đến thu dọn đồ đạc cho cô ấy Lê Tri nói rồi bật công tắc trên tường, ánh sáng đèn huỳnh quang chiếu sáng căn phòng Trên giường của Hướng Mẫn, ga trải giường kẻ ca rô màu xanh gấp gọn gàng, bên cạnh chiếc gối nhỏ cũ kỹ có đặt một cuốn sách "Vây Thành" Lê Tri cầm lên xem, thấy gáy sách có dán số thứ tự, chắc hẳn đây là sách mượn từ thư viện trường Đàm Mạn Ngữ tiến đến bàn học nhìn qua, đồ đạc của Hướng Mẫn rất ít, gần như chỉ có sách giáo khoa và vở bài tập, trong một lon nước ngọt bị cắt miệng cắm đầy ruột bút đã hết mực Cô kéo ngăn kéo ra, giữa đống vở còn nguyên, cô tìm thấy một cuốn nhật ký có thiết kế đơn giản Đàm Mạn Ngữ lật qua lật lại, vui mừng reo lên: "Lê Tri Là nhật ký của Hướng Mẫn Lê Tri đóng cửa tủ quần áo lại, bước đến, cả hai cùng đọc dưới ánh đèn:
——Ngày 2 tháng 9 năm XX:
Cuối cùng mình đã thi đỗ vào trường cấp ba ở thành phố Thầy cô và các lãnh đạo nói sẽ tài trợ toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho mình trong ba năm học, thật là tuyệt vời Mình nhất định sẽ không làm nhà trường thất vọng ——Ngày 8 tháng 10 năm XX:
Kỳ thi tháng này mình đứng thứ mười trong khối, cô Lưu tặng mình một cây bút máy, vui lắm Hôm nay là lần đầu tiên mình đến phòng y tế để được tư vấn tâm lý, thầy Lý là một bác sĩ rất hiền ——Ngày 26 tháng 10 năm XX:
Mặc dù chưa kết bạn được ở đây, nhưng các bạn trong lớp đều rất thân thiện Hôm nay đến lượt mình trực nhật, Tạ Tông đã giúp mình đổ rác Hóa ra một cậu bạn nghịch ngợm như vậy cũng có lúc tốt bụng (mặt cười) Thật vui vì được là một phần của lớp 10-1 ——Ngày 20 tháng 11 năm XX:
Điểm số của mình liên tục cải thiện, cô Lưu lại khen mình Cô Lưu là một giáo viên chủ nhiệm rất tuyệt Đáng tiếc là Tạ Tông lại bị mắng nữa rồi Sao cậu ấy mãi không giỏi lên được nhỉ Nhưng khi cô Lưu mắng người trông đáng sợ lắm, mình nhất định không thể để bản thân bị mắng Không thể làm cô ấy thất vọng được ——Ngày 25 tháng 12 năm XX:
Hôm nay là Giáng Sinh, Tạ Tông tặng mình một quả táo Đây là lần đầu tiên mình đón Giáng Sinh, cũng là lần đầu biết đến ngày lễ này Mọi người còn trao đổi thiệp chúc mừng, nhưng mình không chuẩn bị gì cả (mặt khóc) Ừ thì, năm sau mình nhất định phải chuẩn bị kỹ mới được Mình cũng muốn đón Giáng Sinh cùng mọi người ——Ngày 13 tháng 1 năm XX:
Cuối tháng sẽ thi cuối kỳ, Tạ Tông lại bị mắng nữa rồi Mình rất muốn giúp cậu ấy học, nhưng cậu ấy có nhiều bạn bè lắm, chắc không cần mình giúp đâu .. Lê Tri lật sang trang tiếp theo Dòng nhật ký kế tiếp ghi ngày 14 tháng 1, viết ngay sau dòng trước, nhưng nét chữ rất lộn xộn, như thể nỗi sợ hãi của cô gái đã thấm vào từng nét bút đứt quãng:
——Ngày 14 tháng 1 năm XX:
Đó là thứ gì???? Mình đã nhìn thấy gì???? Sao lại như vậy?????!!!! ——Ngày 16 tháng 1 năm XX:
Phải làm sao đây???? Mình sợ lắm!!!! Mình rất sợ!!! Mình không thể nói!! Nếu nói ra bí mật này, mình sẽ không được học ở đây nữa! Mình không thể nói với ai cả!!! ——Ngày 17 tháng 1 năm XX:
Tạ Tông sắp bị đưa vào văn phòng hiệu trưởng rồi!! Phải làm sao đây!!!! Mình có nên nói với cậu ấy không?? Mình có nên cứu cậu ấy không???!! ——Ngày 18 tháng 1 năm XX:
Xong rồi, xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi.. Tạ Tông không tin vào những gì mình nói.. Cậu ấy trở về từ văn phòng hiệu trưởng rồi! Cậu ấy đã không còn là Tạ Tông nữa!! Cậu ấy là quái vật!!! Cả lớp này đều là quái vật!!! ——Ngày 19 tháng 1 năm XX:
Cô Lưu đã tìm mình nói chuyện, cô ấy rất hiền Cuối cùng mình đã kể cho cô nghe bí mật này, nhưng cô cũng không tin mình, cô mắng mình nói dối Đây là lần đầu tiên mình bị cô Lưu mắng, mình buồn lắm, mình phải làm sao đây? ——Ngày 25 tháng 1 năm XX:
Mọi thứ đã thay đổi.. Thật đau khổ, sống thật đau khổ.. Mình muốn kết thúc tất cả.. Nhật ký dừng lại ở đây.