Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 64: Trường Trung Học Dục Tài





Lật thêm vài trang, không còn ghi chép nào mới nữa
Nhật ký của Hướng Mẫn dừng lại ở trang này, cũng như cuộc đời cô ấy đã dừng lại vào ngày hôm đó
Đàm Mạn Ngữ cảm thấy ngực như bị đè nén bởi một cơn u uất: “Không phải Hướng Mẫn tự sát vì tình mà là vì cô ấy đã phát hiện ra bí mật trong văn phòng hiệu trưởng và bị ép đến mức phải tự kết liễu đời mình.”
Những lời "mọi thứ đã thay đổi" trong nhật ký ám chỉ điều gì
Những giáo viên hiền lành, những bạn học thân thiện mà cô ấy từng biết, họ đã làm gì với cô ấy sau khi cô ấy phát hiện ra bí mật này
Lê Tri từ từ quan sát xung quanh căn phòng ký túc xá
Căn phòng trống trải, lạnh lẽo, tỏa ra mùi ẩm mốc, với những tấm mạng nhện giăng khắp các góc tường, bụi phủ khắp sàn nhà cùng những chiếc lá đã mục nát bay vào từ ban công
Mặc dù nơi này trông cũ kỹ và bẩn thỉu, nhưng lạ lùng thay, không có chút âm khí hay sự u ám nào đáng sợ
Chiếc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm trong túi cô không hề vang lên, chứng tỏ hồn ma của Hướng Mẫn không ở đây
Đúng như Đàm Mạn Ngữ đã nói, hệ thống sẽ không bỏ qua bất kỳ NPC nào có thể biến thành lệ quỷ, bởi đó là những thử thách mà nó đặt ra cho người chơi để ngăn cản họ vượt qua phó bản
Là một NPC quan trọng trong phó bản này, lẽ ra cái chết của Hướng Mẫn phải trở thành một phần rùng rợn trong hành trình của người chơi mới đúng
Lê Tri đóng quyển nhật ký lại, đặt nó trở về ngăn kéo: "Đi thôi
Đàm Mạn Ngữ theo cô rời khỏi ký túc xá với tâm trạng nặng nề
Giờ nghỉ trưa kết thúc, mọi người trở lại lớp học, Lê Tri nhìn qua vài dãy bàn về phía Tạ Tông, người đang ngồi ngay ngắn với vẻ mặt điềm tĩnh
Trong cuốn nhật ký của Hướng Mẫn, Tạ Tông từng là một cậu học sinh nghịch ngợm, là một “học sinh hư” trong mắt giáo viên, nhưng lại là một người bạn tốt bụng trong mắt Hướng Mẫn
Cậu ấy từng giúp cô đổ rác, lau bảng khi cô trực nhật, và tặng cô một quả táo vào dịp Giáng Sinh
Những tình cảm ngây thơ và trong sáng của thời học sinh thường bắt đầu từ những hành động nhỏ nhặt như vậy
Hướng Mẫn có thích Tạ Tông không
Có lẽ là có
Cái tên Tạ Tông xuất hiện rất nhiều trong cuốn nhật ký của cô ấy
Cô lo lắng khi cậu bị phạt, phân vân không biết có nên chủ động giúp cậu học bài hay không, và thậm chí còn tiết lộ bí mật đã dẫn đến cái chết của mình để cứu cậu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng Hướng Mẫn cũng rất tự ti
Tạ Tông là một chàng trai thành thị, có nhiều bạn bè, và cô nghĩ rằng cậu không cần đến mình
Ngay cả trong nhật ký, cô cũng không thể hiện rõ ràng tình cảm của mình
Vì vậy, khi thấy người mình thầm thích trở thành một con quái vật xa lạ, cô đã sụp đổ hoàn toàn
Còn Tạ Tông thì sao
Cậu ấy đã từng thích Hướng Mẫn chăng
Cậu ấy có còn nhớ đến cô gái đã mất mạng vì cậu hay không
Khi tan học buổi chiều, Lê Tri cầm cây bút mượn từ Tạ Tông đến gặp cậu: "Tạ Tông
Cậu thiếu niên cao ráo, đẹp trai quay lại, nở nụ cười lịch sự, giọng nói ấm áp: "Bạn học Lê Tri, có chuyện gì sao
Giờ đây cậu ta đã bị biến thành một cái vỏ hoàn hảo không tì vết
Nếu Hướng Mẫn nhìn thấy cậu ta bây giờ, chắc hẳn cô ấy sẽ rất đau lòng
Lê Tri đưa cây bút cho cậu ta: "Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn bút
Tạ Tông nhận lại bút, nụ cười vẫn không thay đổi: "Không có gì, giúp đỡ bạn học là điều nên làm mà
"Cậu nói đúng
Lê Tri mỉm cười: "Giống như cậu từng giúp Hướng Mẫn vậy
"Hướng Mẫn..
Tạ Tông nhắc lại cái tên này, khóe miệng đang nở nụ cười hoàn hảo bỗng giật nhẹ, gương mặt điềm tĩnh như mặt nạ của cậu nứt ra một khe nhỏ, để lộ một tia hoang mang
Nhưng chỉ trong giây lát, khe nứt đó đã biến mất, cậu ta nhanh chóng đảo mắt hai vòng rồi nụ cười lại trở nên hoàn hảo như không có chuyện gì xảy ra
"Đúng vậy, giống như khi tôi từng giúp Hướng Mẫn
Cậu ta đáp
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, nhóm của Chu Kiến Chương vội vàng rời khỏi lớp học
Họ chuẩn bị trở về ký túc xá để chơi trò gương
Từ chỗ ngồi cách đó một lối đi, Liêu Trạch lại mời Lê Tri chơi trò mời đèn tiên cùng mình: "Nghe nói sáng nay cô đã hỏi họ câu khẩu quyết mời đèn tiên, nếu cô muốn chơi thì tôi sẽ dẫn cô
Khi nói điều này, ánh mắt của cậu ta ánh lên vẻ mời gọi đầy quái dị
Lê Tri mỉm cười từ chối
Khi tất cả học sinh đã rời khỏi lớp học, hành lang trở nên tĩnh lặng trở lại
Nhìn nhau, cả nhóm đều thấy sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt của nhau
Ét o ét
Sao họ lại mong chờ chơi một trò chơi kinh dị chứ
Thật sự ở gần đại lão lâu ngày, con người cũng trở nên can đảm hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dưới sự chỉ đạo của Lê Tri, mọi người dọn hết bàn ghế trong lớp vào sát tường, để trống một khoảng giữa lớp, sau đó sử dụng bảy chiếc bàn của mình để tạo thành một không gian chơi trò bảy góc
Chưa từng có ai chơi qua trò chơi này nhưng Lê Tri đã mô phỏng lại cách chơi từ những gì nghe được từ Từ Cảnh Thắng hôm đó, cô giải thích lại cho mọi người: “Vị trí xuất phát là ở cửa, đánh dấu là số 1, theo chiều kim đồng hồ, số 1 là Đàm Mạn Ngữ, số 2 là Nhóc Hồng, số 3 là Nhóc Trắng, số 4 là Ức Nhiên, số 5 là Bội Bội, số 6 là Liên Thanh Lâm, số 7 là tôi
“Mọi người sẽ đi theo số thứ tự đến chỗ người tiếp theo
Khi số 7, tức là tôi, đi đến vị trí xuất phát thì vị trí số 1 sẽ trống
Tôi sẽ ho một tiếng, rồi tiếp tục đi đến vị trí số 2, lúc này ở vị trí số 2 là Đàm Mạn Ngữ, cô ấy sẽ tiếp tục đi theo thứ tự
Khi kết thúc lượt này, vị trí số 7 là Liên Thanh Lâm sẽ đi đến vị trí xuất phát, tức là số 1
Lê Tri nhìn Liên Thanh Lâm: “Lúc này không cần đi tiếp nữa, cậu đứng ở vị trí số 1 và nói một câu 'trò chơi kết thúc' là được.”
Liên Thanh Lâm hào hứng gật đầu
Lê Tri nghiêm giọng dặn dò: “Trong lúc chơi, bất kể nghe thấy âm thanh gì cũng không được quay đầu lại, và khi di chuyển, cho dù nhìn thấy gì cũng không được chạy loạn, chỉ cần đi đến chỗ người tiếp theo theo đúng luật là được
Không được làm rối, phải tuân thủ quy tắc trò chơi.”
Mọi người cùng đồng thanh: "Biết rồi
Mọi người đứng vào vị trí của mình, Đàm Mạn Ngữ đi đến cửa, tắt đèn trong lớp, giọng nói có chút trang trọng: "Bắt đầu nào
Bóng tối bao trùm, lớp học lại trở nên mờ mờ, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt đủ để nhìn thấy những đường nét mờ nhạt
Bảy người đứng quay lưng lại với nhau ở giữa lớp, tất cả đều nín thở, nghe thấy tiếng Đàm Mạn Ngữ từ vị trí số 1 bước đến vị trí số 2
Vị trí số 2 là Tóc Hồng, cậu ta nghe thấy tiếng bước chân đến gần, tay không ngừng đổ mồ hôi
Chẳng mấy chốc, có người chạm nhẹ vào vai cậu
Theo lý thuyết, người chạm vào vai cậu chắc chắn là Đàm Mạn Ngữ
Nhưng lúc này Tóc Hồng chỉ nghĩ đến những bộ phim kinh dị mà cậu đã xem, hoàn toàn không dám quay đầu lại, đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng đi đến vị trí số 3
Vị trí số 3 là bạn thân của cậu, Tóc Trắng, trong ánh sáng mờ ảo, Tóc Hồng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mờ mờ của cậu ấy
Lúc này, cậu ta không còn chắc chắn rằng hình dáng đó có phải là của Tóc Trắng hay không, chỉ cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực
Sau khi run rẩy chạm vào vai cậu ta, người ở vị trí số 3 cũng nhanh chóng bước đến vị trí số 4, còn Tóc Hồng đứng ở vị trí số 3 thở phào nhẹ nhõm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từng người một di chuyển theo đúng trình tự, không có gì xảy ra, cuối cùng, Liên Thanh Lâm ở vị trí số 6 đi đến sau lưng Lê Tri ở vị trí số 7
Cậu ta chạm vào vai Lê Tri rồi đứng yên ở vị trí số 7, nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của Lê Tri đi về phía vị trí số 1, cậu ta âm thầm thở phào
Vị trí số 1 lúc này trống, Lê Tri đi đến vị trí số 1 và ho một tiếng
Đó là dấu hiệu cho thấy vòng chơi đầu tiên đã kết thúc
Chỉ cần lặp lại cách này một lần nữa là trò chơi sẽ kết thúc
Mọi người bắt đầu cảm thấy hơi phấn khích
Sau khi ho xong, Lê Tri tiếp tục bước đến vị trí số 2 của Đàm Mạn Ngữ
Nhưng vừa đi được hai bước, cô bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng truyền tới
Sau lưng cô chính là vị trí số 1…
Cô không quay đầu lại, bước nhanh đến vị trí số 2, chạm nhẹ vào vai Đàm Mạn Ngữ
Vòng chơi mới lại bắt đầu
Chẳng mấy chốc, Bội Bội ở vị trí số 6 đi đến phía sau Liên Thanh Lâm ở vị trí số 7
Liên Thanh Lâm nghe thấy tiếng răng va vào nhau lộp cộp, đó là tiếng của người đang cực kỳ sợ hãi
Cậu cảm nhận được Bội Bội run rẩy khi chạm vào vai mình
Vị trí số 7 và số 1 rất gần nhau, Bội Bội từ vị trí số 6 đến có lẽ cô ấy đã thấy thứ gì đó nên nó mới khiến cô ấy sợ hãi đến vậy
Liên Thanh Lâm nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu nắm chặt đạo cụ trong túi
Cậu quay người lại, từ từ bước đến vị trí số 1
Chỉ cần cậu đến vị trí số 1 thì trò chơi sẽ kết thúc
Mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân của cậu đang rất gần đến vạch đích, và trong đầu họ đã tưởng tượng đến cảnh vui vẻ khi điểm số tăng lên sau khi trò chơi kết thúc
Bất ngờ, tiếng bước chân dừng lại
Ngay sau đó, trong sự tĩnh lặng của lớp học, tiếng nói run rẩy của Liên Thanh Lâm vang lên: “Chị Tri..
Có người ở vị trí số 1...”
Tất cả mọi người đều nín thở trong giây lát, những sợi lông tơ trên người dựng đứng lên
Liên Thanh Lâm chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng nhớ lại lời Lê Tri dặn, cậu ta đành phải đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cái bóng chỉ cách mình vài bước
Cái bóng ấy đứng quay lưng lại, giống như các người chơi khác, đứng im lặng ở đó, tựa như nó cũng là một người chơi trong trò này
Liên Thanh Lâm thật chỉ muốn hỏi một câu, mi con mẹ nó đứng đó thì ta đứng đâu đây?”
Rồi cậu nghe thấy Lê Tri hỏi: “Nó trông thế nào?”
“Hả?”
“Con ma ở vị trí số 1, nó trông như thế nào?”
Liên Thanh Lâm đành nuốt cơn sợ hãi vào trong, căng thẳng miêu tả cái bóng ở vị trí số 1, “...Nó cao, mảnh, trông chẳng giống người chút nào.”
Thật ra, Lê Tri đã đoán trước điều này sẽ xảy ra, nhưng cô không chắc ma sẽ xuất hiện ở vòng đầu hay vòng thứ hai nên cô đã xếp mình và Liên Thanh Lâm là những người có kinh nghiệm vào hai vị trí đầu và cuối
Có vẻ như cô đã may mắn hơn Liên Thanh Lâm một chút
Liên Thanh Lâm đột nhiên hít sâu một hơi lạnh: “Chị Tri, mau lên
Nó quay đầu nhìn em rồi
Trời ạ, nó chỉ quay mỗi cái đầu thôi!”
Lê Tri: “Vậy cậu còn đứng đó làm gì?” Cô nghiêm túc nói: “Đó là vị trí của cậu
Đuổi nó đi!”
Liên Thanh Lâm: “?”
Lê Tri nhanh chóng nói: “Không thể phá luật chơi, bây giờ chỉ có cậu là có thể hành động.”
Cái bóng ở vị trí số 1 đã hoàn toàn quay đầu lại, khuôn mặt hướng về phía sau, lặng lẽ nhìn cậu ta
Ánh sáng quá mờ nên Liên Thanh Lâm không thể nhìn rõ mặt nó, cậu chỉ thấy nó chuẩn bị bước về phía Lê Tri ở vị trí số 2
Cậu ta không do dự nữa, lao nhanh đến và vung mạnh đạo cụ trong tay vào mặt cái bóng
Bột thu nhỏ
Đạo cụ mà cậu đã đổi bằng 799 điểm từ phó bản trước
Cái bóng cao, mảnh khảnh đột nhiên cứng đờ, ngay lập tức, toàn thân nó bắt đầu co lại nhanh chóng
Liên Thanh Lâm nhìn nó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng rơi xuống đất chỉ bằng hạt đậu, cậu liền giẫm mạnh lên nó, còn nghiến chân vài lần
Không biết có giẫm chết nó được không nữa
Sau đó, cậu ta nhanh chóng bước đến vị trí số 1 và nói: “Trò chơi kết thúc!”
Lê Tri lập tức cúi xuống nhìn vào chiếc bảng điểm đã được cô đặt sẵn ở vị trí số 2
Tên của cô đã từ 20 điểm tăng lên thành 40 điểm
“Điểm số đã tăng.”
Điểm số tăng lên đồng nghĩa với việc trò chơi đã kết thúc
Bội Bội ngồi sụp xuống sàn, không còn chút sức lực, Liên Thanh Lâm vội chạy đến bật đèn lên
Ánh sáng huỳnh quang bừng lên, chói lóa, mọi người đều vô thức nhắm mắt lại, rồi khi mở mắt, Liên Thanh Lâm đã cúi xuống tìm kiếm cái bóng bị cậu ta giẫm chết
Nghe cậu ta kể lại, Tóc Hồng đầy ngưỡng mộ: “Cậu có đạo cụ xịn như vậy à
Nếu tôi có đạo cụ đó, tôi cũng dám đối mặt với ma quỷ!”
“Thôi đi!” Liên Thanh Lâm không tìm thấy cái bóng, có thể nó đã biến mất khi trò chơi kết thúc, hoặc có thể thật sự bị cậu giẫm thành tro rồi, “Với cái gan của chú, chú thấy ma chắc cũng tè ra quần thôi!”
Lê Tri bước đến hỏi cậu: “Cậu có nhìn ra được cái bóng là nam hay nữ không?”
Liên Thanh Lâm suy nghĩ một lúc: “Không phân biệt được, nó thậm chí còn chẳng có hình người, làm sao mà em biết nó là nam hay nữ được
Cảm giác như nó là một loại quỷ quái được kết tụ từ oán khí, không có ý thức.”
Lê Tri nhìn ra cửa sổ nơi Hướng Mẫn đã nhảy xuống
Cô ấy đã tự sát trong lớp học này, theo lý thuyết, khi họ chơi trò gọi hồn trong lớp học này, người xuất hiện lẽ ra phải là hồn ma của Hướng Mẫn
Đàm Mạn Ngữ cũng tiến lại gần: “Cô đang tìm Hướng Mẫn sao?”
Lê Tri từ từ gật đầu: “Mọi người không thấy lạ sao
Không có hồn ma nào ở ký túc xá, cũng không có trong lớp học, Hướng Mẫn đã đi đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.