Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 78: Chung Cư Nam Phố




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Lê Phong vốn dĩ đã mang khí chất lạnh lùng nên khán giả cũng không phát hiện ra điều gì bất thường
Khi thấy anh chủ động mời Lê Tri cùng hành động, ai nấy đều vui mừng
Trông cả hai đều rất đáng tin cậy, như này cũng càng tăng thêm phần hấp dẫn khi họ khám phá phó bản
Bốn người cùng nhau lên tầng ba
Tầng này sạch sẽ hơn hai tầng dưới, có lẽ do nhiều người ở nên khu vực chung được dọn dẹp thường xuyên
Lê Phong và Kiều Tuấn Viễn ở phòng 302, là hàng xóm với Cù Dung, cô gái mà Lê Tri đã gặp sáng nay ở phòng 304
Lúc này, các phòng trên tầng ba đều khóa cửa, không rõ là mọi người đã ra ngoài đi làm hay đang ngủ nướng
Trong số đó, có một phòng cũng dán câu đối giống như ở tầng hai, nhưng thay vì treo đèn lồng, lại treo một dải lụa đỏ trên khung cửa
Trong hành lang tối tăm, màu đỏ rực rỡ ấy lại phảng phất hơi lạnh của cái chết
Trước đó, Lê Tri không để ý nội dung của những câu đối dán ở tầng hai
Giờ cô tiến lại gần hơn và đọc thấy trên câu đối ghi: “Xuân phong nhất khúc truyền quảng vũ,” và “Băng tuyết chi chí lưu nhân gian.”*
(* Xuân phong nhất khúc truyền quảng vũ (春风一曲传广宇): "Gió xuân một khúc truyền khắp cõi" – Đây là một cách nói hình tượng, diễn tả sức mạnh và ảnh hưởng của gió xuân, khiến cho không gian trở nên tươi mới và rộng lớn hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Băng tuyết chi chí lưu nhân gian (冰雪之志留人间): "Chí của băng tuyết lưu lại nhân gian" – Câu này thể hiện sự trong sáng, kiên cường, và tinh thần cao quý như băng tuyết, vẫn còn mãi trong lòng người.)
Nền đỏ chữ đen, đáng lẽ tượng trưng cho sự bình an và vui vẻ, nhưng giờ đây chỉ còn lại cảm giác âm u rợn người
Hai anh em liếc nhìn nhau, Lê Tri thấp giọng nói: “Đây không phải là câu đối thông thường.”
Lê Phong gật đầu: “Là câu đối phúng điếu.”
Mạnh Vũ Hàm sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Lê Tri: “Chẳng lẽ nhà này có người mới qua đời?”
Có người qua đời, nhưng lại không treo khăn tang mà treo lụa đỏ
Tổ chức tang lễ kiểu vui mừng như vậy, là thế nào
Lê Phong nói: “Đi xem tầng hai thế nào.”
Bốn người xuống tầng hai, nơi đây có nhiều phòng dán câu đối hơn, đèn lồng đỏ lung lay trong hành lang u ám
Đèn trong hành lang được điều khiển bằng âm thanh, Lê Phong đạp chân làm đèn sáng lên rồi chăm chú nhìn những câu đối trên cửa
Anh nhìn từng căn một, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống
“Tất cả đều là câu đối phúng điếu.”
Dù là ban ngày, Mạnh Vũ Hàm vẫn cảm thấy lạnh lẽo dưới chân, chỉ thấy cả tòa nhà này ngập tràn sự u ám
Không rõ trong những phòng này có người vừa qua đời hay toàn bộ cư dân ở đây vốn dĩ đều là người chết
Lê Tri bước lên: “Đi xem tầng trên thế nào.”
Cả nhóm leo lên tầng bốn rồi phát hiện ra ở tầng này cũng có hai căn phòng tương tự, và ở tầng năm cũng thế
Riêng tầng sáu thì không có, có lẽ vì là tầng trên cùng nên ánh sáng tự nhiên khá tốt, sáng sủa hơn các tầng khác nhiều
Lê Phong tiến tới khu vực giếng trời, nơi Tiểu Ba và Cường Tử bị ngã xuống
Kiểu kiến trúc cũ này có giếng trời rộng, không có biện pháp bảo vệ, thực sự rất nguy hiểm
Nhưng xung quanh giếng trời có lan can, Lê Phong đo chiều cao, để ngã từ đây xuống cũng không dễ dàng gì
Dường như Lê Tri cũng nghĩ vậy
Cô suy ngẫm một lúc rồi nói: “Trừ khi, hai người đó không chạy theo lối cầu thang mà định nhảy qua lan can để xuống tầng dưới nên mới ngã vào giếng trời.”
Trong tình huống nào mà người ta không chạy theo lối cầu thang, lại muốn trèo qua lan can
Theo lời của người đàn ông áo hoa, Tiểu Ba và Cường Tử là những kẻ lêu lổng, không chịu làm ăn, ngay cả ăn trộm cũng dám làm, chắc hẳn họ đã thực hiện những hành vi trộm cắp nhiều lần
Những kẻ như vậy thường có gan làm liều, cho dù có bị phát hiện khi mình đang ăn trộm, cũng không đến nỗi hoảng loạn đến mức chạy bừa như thế
“Chỉ có một khả năng.” Lê Tri trầm giọng: “Họ quá sợ hãi, trong cơn hoảng loạn cực độ mới nghĩ đến việc tìm đường tắt
Họ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt nên mới chọn cách trèo qua lan can và nhảy xuống tầng dưới.”
Đêm hôm đó, họ đã nhìn thấy gì ở tầng sáu
Tầng sáu rộng rãi và sáng sủa hơn các tầng khác, ở cuối hành lang có một khu vực chung nhỏ, trên tường có những lỗ hổng hình thoi, ánh sáng từ những lỗ đó chiếu vào, tạo thành những đốm sáng không đều trên nền nhà
Khu vực chung nhỏ này có lẽ là một bếp công cộng, dưới đất bày bừa bãi, trên một cái lò than đang đun nước
Khi cả nhóm đang quan sát, trong hành lang vang lên tiếng mở cửa
Một người phụ nữ trung niên với mái tóc uốn xoăn, mặc áo len đỏ bưng một cái chậu đi ra
Khi thấy họ đứng đó, bà liền nhanh chóng bước tới, giọng có chút khó chịu: “Này, các người tìm ai vậy
Đang làm gì ở đây?”
Lê Tri xoay người lại, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười dễ mến: “Dì ơi, bọn cháu là người mới chuyển đến, ở phòng 205, lên đây chào hỏi hàng xóm mới.”
Người phụ nữ bớt cảnh giác hơn, trong khi đổ nước sôi từ lò than vào chậu, bà vừa tò mò quan sát họ, vừa cười đầy ngụ ý: “Mấy đứa trẻ bây giờ gan dạ thật đấy, dám thuê cả chung cư này.”
Lê Tri ngây thơ chớp chớp mắt: “Sao lại không dám thuê ạ
Chung cư này có xảy ra chuyện gì sao dì?”
Người phụ nữ được dịp khoe khoang, lập tức trở nên phấn chấn, ra hiệu cho họ lại gần
Cả nhóm liền tiến lại, nghe bà hạ giọng kể đầy bí ẩn: “Tòa nhà này vừa có hai người ngã chết đấy, bên ngoài đồn là nhà ma
Đáng sợ lắm!”
“Ơ?” Lê Tri làm ra vẻ ngạc nhiên và sợ hãi: “Sao mà ngã chết vậy ạ?”
“Đấy.” Người phụ nữ chỉ tay về phía sau: “Từ đó rơi xuống mà chết
Ui chao, nội tạng văng ra ngoài hết.”
Nghe bà ta kể, mặt mày Mạnh Vũ Hàm tái mét, run rẩy ôm lấy cánh tay Lê Tri
“Hình như cháu có nghe qua chuyện này.” Lê Tri nói nhỏ: “Nhưng không rõ chi tiết thế nào
Dì ơi, khi đó dì có mặt ở hiện trường không ạ?”
“Chứ sao nữa
Dì là nhân chứng đấy!” Được mấy người trẻ hỏi han, người phụ nữ lập tức nhiệt tình kể lại: “Khi đó dì đang nấu ăn trong phòng, nghe thấy bên ngoài có người hét ‘Bắt trộm!’ Chính là tiếng của Chử tiên sinh hàng xóm đối diện đấy
Dì còn chưa kịp bỏ cái xẻng xuống đã mở cửa chạy ra rồi, vừa kịp nhìn thấy hai tên trộm từ nhà Chử tiên sinh lao ra, vừa la hét vừa chạy xuống tầng.”
Bà kể đến đoạn cao trào, nước bọt bắn ra tán loạn: “Dì và Chử tiên sinh chạy theo, rồi nhìn thấy hai tên trộm đó nhảy luôn xuống giếng trời
Ui chao!” Bà vỗ ngực, sợ hãi nhớ lại: “Lúc đó dì sợ chết khiếp
Khi dì và Chử tiên sinh chạy tới, Tiểu Ba và Cường Tử, à là hai tên trộm đó, chúng vốn dĩ ở tầng một, đã rơi xuống đất, chết ngay tại chỗ rồi.”
Nghe có vẻ giống như lời kể của người đàn ông áo hoa lúc sáng
Lê Phong đứng bên hỏi: “Ngoài những chuyện đó, dì có thấy gì khác không?”
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn anh: “Gì khác
Lúc đó ngoài dì và Chử tiên sinh, cùng hai tên trộm đó ra thì không còn gì khác cả.”
Lê Tri hỏi: “Vậy vợ của Chử tiên sinh thì sao?”
Nghe câu hỏi này, Lê Tri và Lê Phong đều rõ ràng thấy được ánh mắt khinh thường của bà ta, bà ta lười nhác đáp: “Trần Mỹ Thiến ấy à, nói là bị dọa ngất xỉu
Gặp có mấy tên trộm mà đã sợ đến ngất đi rồi, đúng là yếu đuối quá.”
Lê Tri tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Sáng nay bọn cháu ăn sáng dưới nhà thì gặp Chử tiên sinh, nghe nói abg ấy rất yêu chiều vợ, đến bữa sáng cũng không để vợ phải dậy làm
Được anh ấy cưng chiều như vậy thì yếu đuối một chút cũng là bình thường thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt khinh thường của người phụ nữ càng lộ rõ hơn, giọng nói gay gắt: “Đúng là thế, trong số phụ nữ ở đây, chẳng ai được như Trần Mỹ Thiến
Cưới được người chồng như Chử tiên sinh, ở nhà chẳng phải làm gì
Mấy đứa biết không?” Bà ta dùng tay che miệng, vừa đố kỵ vừa ngưỡng mộ: “Ngay cả khi cô ta không sinh con, Chử tiên sinh cũng cũng không hề trách móc.”
Lê Tri vờ như rất ngạc nhiên: “Thật vậy sao?”
Người phụ nữ gật đầu mạnh: “Đúng vậy
Dì ở đây bao nhiêu năm rồi, lúc Chử tiên sinh và Trần Mỹ Thiến mới chuyển đến đây, họ mới cưới nhau, lúc ấy không muốn có con thì còn chấp nhận được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đã ba năm rồi mà bụng cô ta vẫn không có động tĩnh gì
Trước đây có người hỏi, Chử tiên sinh còn nói…”
Bà ta cố làm giọng thanh nhã, bắt chước giọng Chử tiên sinh, nhẹ nhàng và điềm đạm: “Mỹ Thuyên chưa muốn có con, chúng tôi không vội.” Nói xong, bà ta bĩu môi đầy khinh thường: “Dì sống đối diện nhà họ, nghe rất rõ, Chử tiên sinh rất muốn có con, chỉ có điều là Trần Mỹ Thiến không thể sinh thôi!”
Lê Tri cười: “Đóng cửa rồi mà dì vẫn nghe thấy được chuyện nhà người ta sao?”
“Họ cãi nhau nên dì mới nghe được chứ!” Người phụ nữ lườm: “Cách âm Chung cư này kém lắm, có gì cũng nghe rõ mồn một.”
Lê Tri liếc mắt nhìn anh trai
Cô quay lại nhìn hành lang, cố tình nói: “Nghe dì kể, cháu thấy tò mò quá, chắc cháu phải lên nhà Trần Mỹ Thiến để thăm một chút.”
Người phụ nữ lười nhác đứng dậy, lấy chân đá chiếc ghế đẩu ra: “Đừng tốn công, Trần Mỹ Thiến sẽ không mở cửa đâu.”
Mạnh Vũ Hàm không nhịn được hỏi: “Sao lại thế ạ?”
“Cô ta vốn đã không thích chào hỏi hàng xóm, thấy ai cũng né tránh như bị ma đuổi vậy.” Bà ta rót đầy nước, bưng chậu lên, liếc nhìn cửa phòng 603, giọng nói đầy chua chát: “Gần đây cô ta càng ít ra ngoài, ngày nào cũng để Chử tiên sinh nấu ăn giặt giũ
Theo dì thấy, phụ nữ không nên được chiều chuộng quá
Nhìn xem, Trần Mỹ Thiến bị Chử tiên sinh chiều thành cái dạng gì rồi!”
Sau khi người phụ nữ rời đi, cả nhóm lại đi quanh tầng sáu nhưng không phát hiện thêm gì
Khi ngang qua phòng 603, Lê Tri dừng lại nhìn, nhưng tiếc là có cánh cửa ngăn lại, cô không thể thấy gì bên trong
Hẳn là người phụ nữ tên Trần Mỹ Thiến đó đang ở trong phòng, không biết cô ta có nghe thấy những gì người phụ nữ kia vừa nói không
Thông thường, nếu nghe hàng xóm nói xấu mình, người ta đã ra ngoài cãi nhau rồi
Nhưng từ bên trong phòng 603 lại không có một âm thanh nào
Lê Tri nhìn vào mắt mèo trên cửa
Đằng sau cánh cửa này, có ai đó đang đứng và lặng lẽ quan sát họ qua chiếc mắt mèo đó không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.