Bốn người đi xuống từ tầng sáu, đến tầng ba thì gặp một cô gái trẻ lạ mặt bước ra từ thang máy Chiếc thang máy này trông rất cũ kỹ, cửa dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ Sáng nay, những người chơi đã bấm thang máy ở tầng một để kiểm tra, bên trong thang được đóng kín bằng những tấm ván gỗ, ánh sáng lờ mờ, các kẽ hở đầy rác rưởi bốc lên mùi khó chịu Khi hoạt động, thang máy rung lắc mạnh, khiến ai nấy đều có cảm giác như nó có thể hỏng bất cứ lúc nào Hơn nữa, thang máy thường là nơi xảy ra những cảnh kinh hoàng trong phim kinh dị nên không ai trong số họ muốn dùng thang máy này mà thà đi bộ lên tầng Tuy nhiên, cư dân của chung cư Nam Phố dường như đã quen với chiếc thang máy này Cô gái mảnh mai, thanh tú vừa bước ra thấy vài người lạ mặt đứng trong hành lang thì ngay lập tức cúi đầu ngại ngùng, kéo chặt túi xách đeo chéo rồi vội vàng bước nhanh qua họ Lê Tri vốn định bắt chuyện với cô ấy, nhưng thấy cô gái có vẻ rụt rè nên không gọi lại Bốn người tiếp tục đi xuống Khi đến tầng hai, Kiều Tuấn Viễn luôn đi cạnh Lê Phong một cách lặng lẽ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hành lang Cậu nhóc và Mạnh Vũ Hàm đều trạc tuổi nhau, dù lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, trầm tĩnh, nhưng đôi mắt đen láy ấy lại khiến cậu nhóc trông thiếu đi vẻ ngây thơ, năng động của lứa tuổi này Lê Tri chú ý đến hành động của cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy Em phát hiện ra gì à?”
Nhưng Kiều Tuấn Viễn chỉ lắc đầu Anh em Lê Tri nhìn nhau, không hỏi thêm gì nữa Cả bốn người bước ra khỏi chung cư thì tình cờ gặp những người chơi khác vừa đi thăm dò bên ngoài trở về, ai nấy đều có vẻ mặt không mấy vui vẻ Họ tiến đến gần và nói khẽ: “Bên ngoài chẳng có gì cả, ngoài một cửa hàng thực phẩm ở góc đường, những chỗ khác đều bị bao phủ bởi lớp sương mù trắng, không thể tiến lại gần.”
Lê Tri hiểu ra và gật đầu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có vẻ như lần này họ chỉ có thể hoạt động trong tòa chung cư này, giống như ở phó bản trường học lần trước, không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài Vì vậy, tất cả manh mối cũng chỉ có thể tìm thấy trong chung cư này Phù Hoan và Hạng Linh vẫn đang làm việc ở quầy của bà Khâu, giúp bà rửa bát, lau dọn bàn ghế Sau bữa sáng, bà Khâu không dọn hàng mà bắt đầu chuẩn bị các suất cơm hộp cho bữa trưa Lê Tri đến gần quan sát một lúc, nhìn cách bà cầm dao một cách thuần thục, cô nhớ lại bàn ăn thịnh soạn đặt ở hành lang tầng một đêm qua, chắc hẳn cũng do bà nấu Bên cạnh quầy có một tủ lạnh nhỏ để nước giải khát, Lê Tri mua một chai nước, mỉm cười nói: “Bà Khâu ơi, bọn cháu mượn ghế ngồi một lát được không ạ?”
Bà Khâu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng không đuổi họ đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mấy người chơi ngồi xuống quanh quầy, Lê Tri uống vài ngụm nước rồi kể về những gì vừa thăm dò được ở tầng sáu: “...Chử tiên sinh rất yêu chiều vợ, không chỉ đi làm, mà việc nhà từ giặt giũ đến nấu ăn đều do anh ấy làm Vợ anh ta chỉ việc ở nhà, không phải đụng tay vào việc gì, cưới được một người chồng như thế đúng là có phúc.”
Cô cố ý nói lớn tiếng, và khi đưa mắt ra hiệu cho những người chơi khác, họ nhanh chóng hiểu ý và hưởng ứng: “Đúng vậy Tìm đâu ra người đàn ông tốt như vậy chứ Vợ anh ta đúng là may mắn!”
Quả nhiên, khi nghe mọi người tấm tắc khen ngợi, bà Khâu đang băm cà rốt bỗng dừng dao và đập mạnh hai nhát xuống thớt, lạnh lùng nói: “Đến khi bị đánh rồi mới biết có phúc hay không!”
Phù Hoan và Hạng Linh làm cả buổi sáng mà không thể khiến bà mở lời, vậy mà Lê Tri chỉ nói vài câu đã khiến bà tiết lộ thêm manh mối rồi Lê Tri quay lại, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bị đánh ạ Bị đánh là sao ạ?”
Bà Khâu ngẩng đầu lên, tay cầm con dao vẫn còn dính vài sợi cà rốt, lạnh lùng đáp: “Cả tòa nhà này ai chẳng biết Chử Quang Ngạn bạo hành vợ mình, khen thằng đó là người tốt thì đúng là lòng dạ thối nát!”
“Bạo hành gia đình?!” Phù Hoan không thể tin nổi: “Chử tiên sinh nhìn không giống loại người đó chút nào Bà ơi, có phải có hiểu lầm gì không ạ?”
Bà Khâu cười lạnh: “Loại cầm thú khoác da người, nhìn bề ngoài thì nhã nhặn, nhưng về nhà lại đánh vợ không khác gì quỷ dữ Tôi ở tận tầng một mà còn nghe thấy tiếng khóc của Trần Mỹ Thiến Đúng là đen đủi tám đời mới phải lấy loại đàn ông như vậy!”
Mọi người nhớ lại Chử tiên sinh mà họ đã gặp sáng nay, quả thật chẳng ai ngờ anh ta lại có thể là kẻ bạo hành gia đình Lê Tri tỏ vẻ giận dữ, giọng nói đầy phẫn nộ: “Không ngờ tên họ Chử kia lại là loại người như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bà ơi, bà có từng gặp Trần Mỹ Thiến chưa Cô ấy có bị đánh đến thê thảm không ạ?”
“Gặp vài lần rồi.” Bà Khâu cúi đầu tiếp tục cắt rau, giọng lạnh tanh: “Cô gái ấy nhút nhát lắm, chẳng thích giao tiếp với hàng xóm, lần nào ra vào cũng cúi gằm mặt bước đi vội vàng Có lần...”
Bà dừng tay, mắt nheo lại nhớ lại: “Hôm đó cô ta mua một túi cam, khi về đến bậc thềm chung cư thì túi bị rách, cam lăn ra khắp nơi Cô ta ngồi xuống nhặt, và hai đứa...”
Giọng bà trở nên nghẹn ngào, nhưng rất nhanh đã kìm nén lại: “Hai đứa cháu vô dụng của tôi chạy đến giúp cô ta nhặt cam, kết quả là cô ta bỏ lại cả túi cam, chỉ ôm mấy quả còn lại rồi cắm đầu chạy lên lầu.”
Bà thở dài, vừa giận vừa xót xa: “Chử Quang Ngạn đã đánh đến mức làm cô ta mất hết can đảm rồi!”
“Chắc chắn là Chử Quang Ngạn không cho cô ấy nói chuyện với đàn ông khác!” Phù Hoan bực bội nói: “Không cho phép cô ấy nói chuyện với người lạ, nói một câu thôi cũng bị đánh Tên họ Chử này đúng là biến thái Kiểu người có dục vọng kiểm soát và chiếm hữu cực đoan!”
“Cháu nghe nói, mấy tháng nay Trần Mỹ Thiến không ra ngoài lần nào.” Lê Tri tiến gần hơn, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi: “Bà ơi, mấy tháng nay bà có thấy Trần Mỹ Thiến không Cô ấy có khi nào đã bị Chử Quang Ngạn giết rồi không?”
Bà Khâu lắc đầu: “Chuyện đó thì không có, tối qua tôi còn gặp cô ấy.” Bà cúi đầu nói: “Hôm qua tôi chuẩn bị cơm cúng cho Tiểu Ba và Cường Tử, cô ấy còn đến giúp tôi.”
Mặc dù bà Khâu căm ghét Chử Quang Ngạn, nhưng bà lại không nỡ giận Trần Mỹ Thiến, cô gái đáng thương ấy chỉ biết tỏ lòng hối lỗi bằng cách giúp bà làm việc “Tuy nhiên, mấy tháng gần đây đúng là tôi không nghe thấy tiếng thằng đó đánh cô ấy nữa.” Bà Khâu nghĩ ngợi: “Tối qua khi gặp cô ấy, tôi thấy cô ấy có vẻ cởi mở hơn trước, không còn e dè như trước kia.”
Không bị bạo hành nữa thì chắc chắn tâm trạng sẽ tốt hơn Nhưng điều gì đã khiến Chử Quang Ngạn thay đổi Một khi đã bạo hành lần đầu, sẽ có lần thứ hai, nhất là với người đã bị bạo hành trong nhiều năm như Trần Mỹ Thiến Liệu có phải Chử Quang Ngạn ngừng bạo hành vì Trần Mỹ Thiến đã mang thai, như những gì bà hàng xóm tầng sáu đã nói Dù sao, lời của bà Khâu cũng chứng tỏ Trần Mỹ Thiến vẫn còn sống, nên giả thuyết Chử Quang Ngạn giết vợ giấu xác của Lê Tri tạm thời bị loại bỏ Nhưng cũng không chắc chắn Dù sao đây cũng là thế giới trong phó bản, ai nói người sống thì không thể là quỷ được Tốt nhất là phải tìm cách gặp mặt Trần Mỹ Thiến để xác nhận Cuộc điều tra kéo dài đến trưa, và cũng đúng lúc bà Khâu vừa chuẩn bị xong các suất cơm hộp Người chơi tập trung lại Vào giờ ăn, số người dưới sân chung cư đông hẳn lên, không ít người đến mua cơm hộp của bà Khâu Người chơi tranh thủ quan sát cư dân trong tòa nhà Ngoài những người đã gặp sáng nay như người đàn ông mặc áo hoa, còn có cô gái mảnh mai mà Lê Tri gặp ở tầng ba Lê Tri nghe người đàn ông áo hoa chào hỏi cô ấy: “Tiểu Kha, lại mua cơm hộp à?”
Tiểu Kha ngượng ngùng gật đầu, xách hộp cơm lên rồi nhanh chóng rời đi Người đàn ông áo hoa thoải mái ngồi xuống quầy, Lê Tri mua cho anh ta một chai nước: “Đại ca, cô gái đó cũng ở tầng ba à?”
Người đàn ông áo hoa gật đầu: “Cô nói Tiểu Kha Đúng vậy.” Anh ta vặn nắp chai, vừa nói vừa cười hô hố: “Nghe nói là một nhà văn, suốt ngày nhốt mình trong phòng viết sách, bảo cô ấy đưa tác phẩm cho bọn anh đọc mà cô ấy ngại lắm.”
Lê Tri cười tươi, chống cằm: “Tầng ba của các anh đúng là nơi ngọa hổ tàng long, sáng nay em gặp Cù Dung, trông cô ấy cũng không phải người bình thường.”
“Tất nhiên Cù đại phóng viên không phải người tầm thường rồi, cô ấy là nhà báo mà.” Người đàn ông mặc áo hoa nói kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý thường thấy khi đàn ông nói về chuyện đời tư của người khác, nháy mắt: “Nhà báo mà ở trong cái chung cư tồi tàn này, cô đoán xem là vì sao?”
Lê Tri cười khúc khích: “Vì sao vậy?”
Người đàn ông bẻ đôi chiếc đũa dùng một lần, giọng nói đầy ẩn ý: “Đương nhiên là để tiện qua lại với tình nhân rồi.”
“Cái mồm này còn hơn cả mấy bà tám nữa!” Bà Khâu cầm chổi quét nhà xông tới, cau mày mắng: “Người ta là cô gái đàng hoàng, anh bày đặt đồn thổi chuyện người ta làm gì!”
Người đàn ông áo hoa cầm hộp cơm nhảy tránh sang một bên, thấy bụi quét nhà bay vào thức ăn, anh ta hơi bực bội: “Tôi nói gì đâu Tôi chỉ nói sự thật thôi Cô ta với Chử Quang Ngạn…”
“Cút về phòng mà ăn đi!” Bà Khâu không đợi anh ta nói hết đã dùng chổi đuổi anh ta đi Người đàn ông áo hoa càu nhàu rồi bỏ đi Bà Khâu quay lại, thấy mấy người chơi đều ngước nhìn mình, bà ngập ngừng rồi tức giận giải thích: “Là Chử Quang Ngạn cứ suốt ngày lượn lờ bên Tiểu Cù Tiểu Cù không phải loại người đó!”
Giờ ăn trưa, Lý Kiến Hề cũng khóa cửa phòng bảo vệ rồi đi tới Mặc dù chỉ là một bộ đồng phục bảo vệ bình thường, nhưng khi anh mặc vào lại khiến người ta liên tưởng đến một nhân vật bước ra từ truyện tranh với vai rộng, eo thon, chân dài, khiến bộ đồng phục bảo vệ trông giống như một bộ trang phục thời thượng Lê Tri từ xa đã cười tít mắt, vẫy tay chào anh Lý Kiến Hề nhanh chóng đi tới, mua một suất cơm hộp của bà Khâu rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Tri Phù Hoan ngồi đối diện với Lê Tri, vừa gặm đũa vừa nhìn hai người, ánh mắt lấp lánh vì kích động khi được gặm cp Trên diễn đàn, cô đã theo dõi rất nhiều bài viết về cp Tri Hề, giờ đây khi được nhìn thấy họ ngoài đời, cô không thể không phấn khích Ngay từ lúc nhìn thấy Lê Tri vào phó bản này tối qua, cô đã mong chờ khoảnh khắc này Trước đây, với cô, Lý Kiến Hề chỉ như một nhân vật hư cấu, dù thích nhưng không cảm thấy thực tế, nhưng giờ đây khi anh ta ngồi ngay trước mặt, Phù Hoan cảm thấy như mình đang sống trong giấc mơ Cô còn chưa kịp ăn cơm chó thì đột nhiên một hộp cơm hộp bị ném xuống cái ghế trống bên cạnh Lý Kiến Hề Lê Phong không có biểu cảm gì, ngồi xuống với một dáng vẻ không dễ tiếp cận Lý Kiến Hề: “…………”
Phù Hoan: “???”
Không phải chứ, gì vậy trời Sao lại trông dáng vẻ anh ta như thể rau cải nhà mình bị heo gặm thế này Lê Tri bất lực nhìn anh trai mình, cô hiểu rõ lý do tại sao anh không vui Cô suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu về phía Lý Kiến Hề Lý Kiến Hề lập tức nghiêng người lại gần, nghe cô thì thầm: “Bật đồ chặn tiếng đi.”
Lê Phong nhìn hai người đang thản nhiên thân mật trước mặt mình, anh không khỏi siết chặt nắm tay Không kìm được nữa, anh định lên tiếng thì thấy Lý Kiến Hề gật đầu, sau đó Lê Tri quay sang nhìn anh, bất lực nói: “Anh à, anh ấy là bạn của em.”
Lê Phong vô thức nhíu mày, nhìn quanh một lượt Lê Tri nói: “Không sao đâu, anh ấy đã bật đồ chặn tiếng rồi, khán giả không nghe được gì đâu.”
Lý Kiến Hề bổ sung thêm: “Những người xung quanh cũng không nghe được.”
Quả nhiên, ngoài chiếc bàn nhỏ của họ, những người xung quanh vẫn tiếp tục ăn uống, dường như không để ý đến những gì đang diễn ra ở đây Có vẻ như Lý Kiến Hề có không ít đạo cụ thật Phù Hoan ngồi bên cạnh giật mình: “Anh Anh ấy là anh trai của cô sao?”
Lê Tri gật đầu, sau đó cô quay sang Lý Kiến Hề giới thiệu: “Đây là anh trai tôi, Lê Phong Anh ấy không có ác ý với anh đâu.”
Lê Phong: “……”
Sai rồi, anh có ác ý rất lớn đấy!