Cửa hàng thực phẩm duy nhất ở đầu phố này thực sự có đủ mọi thứ Ngoài việc bán rau, hoa và trái cây, cửa hàng này còn bán cả hủ tiếu xào và cơm chiên Lê Tri gọi hai phần hủ tiếu xào, trong lúc chờ đợi, cô đi dạo một vòng quanh cửa hàng Bó hoa ly mà Chử Quang Ngạn mang về chắc cũng được mua từ đây vì Lê Tri thấy có những bó hoa giống y hệt đang được cắm trong thùng Cô cũng chọn vài cành hoa ly rồi lấy một túi nhựa treo trên tường, chọn thêm vài quả táo, mang tất cả đến quầy tính tiền Chủ quán rút một tờ báo đã được cắt sẵn ra từ dưới quầy, bọc những cành hoa lại và nhiệt tình nói với Lê Tri: “Loại hoa này dễ chăm lắm, chỉ cần thay nước thường xuyên thì hoa sẽ tươi được nhiều ngày.”
Lê Tri mỉm cười nhận hoa Khi quay trở về, còn chưa bước vào chung cư, Lý Kiến Hề đã mở cửa điện tử và bước ra, đón lấy túi đồ trong tay cô Lê Tri rút một cành hoa ly từ bó hoa đã gói sẵn, đặt vào cửa sổ nhỏ của phòng bảo vệ Ngay lập tức, hương thơm của hoa ly lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp Lý Kiến Hề khựng lại, quay đầu nhìn cô Lê Tri cười tươi: “Tặng anh hoa đấy.”
Lý Kiến Hề chăm chú nhìn đôi mắt cười của cô, dường như ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn Mãi một lúc sau, anh mới khẽ nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Ánh hoàng hôn phủ kín bầu trời, khoảnh khắc hai người trao đổi ánh nhìn khiến khán giả lại phát cuồng:
【Tặng hoa rồi Ai mà ngờ rằng một NPC như Lý Kiến Hề mà cũng có ngày được nhận hoa!】
【Lý Kiến Hề, trong khoảnh khắc này anh đang nghĩ gì zậy Có phải đã mơ về cảnh ngôi nhà và những đứa trẻ khôm?】
【Có lẽ nói như này sẽ hơi mất hứng nhưng mà tôi cảm giác Lê Tri thực ra không thích Lý Kiến Hề, có vẻ như cô ấy chỉ đang nghiên cứu anh ta như một câu đố thú vị thôi】
【Thật ra bảnh cũng nghĩ vậy, tặng hoa chẳng qua chỉ để cảm ơn Lý Kiến Hề vì đã đưa cho cô ấy chai thuốc cầm máu mà thôi Lê Tri trông rất tỉnh táo, bảnh không tin cô ấy sẽ thích một NPC】
【Mọi người cứ thoải mái chèo thuyền cho vui chứ đừng để tình cảm lấn át Cặp đôi này chắc chắn là BE rồi】
【Ai mà cưỡng lại được đôi mắt thâm tình ấy của Lê Tri được Cô ấy luôn nhìn Lý Kiến Hề như vậy, thực sự rất dễ khiến người ta đắm chìm!】
【Đừng có mà ăn nói xà lơ Tui tin CP này là ngọt ngào nhất, là sự đồng điệu đến từ cả hai phía!】
Đến giờ ăn tối, những người chơi đang tìm manh mối lại tụ tập với nhau để chia sẻ thông tin Khi Lê Tri mua hủ tiếu xào, Phù Hoan đã kể với mọi người về chuyện của Kiều Tuấn Viễn, giờ ai cũng đề phòng cậu ta Kiều Tuấn Viễn ngồi một mình ở một góc, trông có vẻ như bị cô lập Nhìn qua màn hình, trông cậu ta cực kỳ đáng thương Nhưng dù là khán giả hay người chơi, bây giờ đã không còn ai bị vẻ ngoài đó đánh lừa nữa, kẻ dám ra tay với đồng đội trong phó bản thì không thể nào là một con cừu non được Bầu trời trong phó bản tối dần rất nhanh, chỉ trong chốc lát, sau bữa cơm, ánh chiều tà đã hoàn toàn biến mất Người chơi vội vã thu dọn và trở về phòng Nhóm của Viên Thành rất vui khi có Lê Phong tham gia, còn Kiều Tuấn Viễn thì lẻ loi trở về căn phòng trên tầng ba Lê Tri ôm bó hoa và túi táo bước lên tầng hai, mấy chiếc đèn lồng ở hành lang đã sáng Ánh sáng đỏ rực chiếu lên toàn bộ hành lang, tạo nên một bầu không khí u ám và rùng rợn Lê Tri đến trước phòng 205, đèn lồng ở hai phòng bên cạnh khẽ lung lay, ánh sáng đỏ hắt lên cánh cửa phòng 205 tạo nên những bóng đen lay động Cô lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn lên và bình thản bước vào Mạnh Vũ Hàm nhìn túi táo trên bàn, có vẻ vui vẻ: “Chị Tri, đây là trái cây tráng miệng sau bữa ăn hả?”
Lê Tri cười, lấy một quả ra đưa cho cô bé: “Em ăn một quả đi, còn lại để mang đi biếu hàng xóm.”
Mạnh Vũ Hàm nghe vậy liền đặt quả táo lại vào túi: “Vậy thì em không ăn nữa Khi nào mình đi thăm hàng xóm ạ?”
Lê Tri đặt bó hoa lên giường, cầm túi táo lên: “Ngay bây giờ.”
Trời chưa tối hẳn, tính theo thời gian thì có lẽ Chử Quang Ngạn cũng đã hầm xong nồi canh rồi Hai người lại ra ngoài và đi lên tầng ba Khi đến nơi, đèn hành lang đã sáng, không còn ánh sáng đỏ quỷ dị nữa, tầng ba trông bình thường hơn nhiều Cửa phòng 304 của Cù Dung đang mở, nhưng bên trong tối đen, không có ánh sáng lọt ra Lê Tri và Mạnh Vũ Hàm tiến lại gần, dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang, họ thấy trong phòng có người đang đứng trên ghế thay bóng đèn “Xong rồi, thử bật đèn xem.”
Là giọng của Chử Quang Ngạn Ngay sau đó, Cù Dung đứng bên tường bật công tắc, bóng đèn sáng lên, chiếu sáng căn phòng đơn giản này [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lê Tri đứng ở cửa, tranh thủ cơ hội quan sát căn phòng này một cách nhanh chóng Phong cách đơn giản, gọn gàng, đúng với ấn tượng của cô về Cù Dung, có nhiều dấu vết sinh hoạt, phù hợp với tình trạng sống một mình của một phụ nữ Gần cửa sổ có một chiếc bàn học liền kệ sách, đầy ắp sách, trên bàn cũng có nhiều sách vở và hộp bút, trước bàn đặt một chiếc laptop Trên chiếc bàn tròn nhỏ giữa phòng là một tô canh sườn ngô và một phần cơm, có vẻ là do Chử Quang Ngạn mang xuống Hai bóng người đứng ngoài cửa rất rõ ràng, Lê Tri đã nhanh chóng lên tiếng với nụ cười trên môi: “Cù Dung, tôi và em gái mua ít trái cây tặng cô đây.”
“Cô khách sáo quá.” Cù Dung bước ra, xoa đầu Mạnh Vũ Hàm, nhận lấy túi táo: “Tôi đang định ăn cơm, các cô ăn chưa?”
Lê Tri cười đáp: “Chúng tôi ăn rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng nghĩ mình mới chuyển đến đây, vẫn nên lên chào hỏi hàng xóm.” Cô nhìn vào trong phòng: “Chử tiên sinh cũng ở đây à.”
Chử Quang Ngạn vừa thay xong bóng đèn, bước xuống khỏi ghế, phủi tay và mỉm cười với cô: “Ừ.”
Gương mặt anh ta không hề có vẻ gì là lo lắng hay bối rối khi bị người khác phát hiện Anh ta đi ra ngoài rồi nói với Cù Dung: “Cô cứ dùng tạm bóng đèn này, nếu lại hỏng thì có thể là do hệ thống điện, lần sau phải kiểm tra kỹ.”
Cù Dung gật đầu: “Được.”
Hai người bọn họ trông rất thân thiết, dường như đây không phải lần đầu tiên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hơn nữa, một người phụ nữ độc thân lại để một người đàn ông đã có vợ vào phòng giúp mình thay bóng đèn, quan hệ của hai người này trông không giống quan hệ hàng xóm bình thường Lê Tri mỉm cười hỏi: “Chử tiên sinh định về rồi sao?”
Chử Quang Ngạn mỉm cười đáp: “Ừ, Mỹ Thiến đang chờ tôi về ăn cơm.”
Lê Tri cười nói: “Giờ chúng ta đã là hàng xóm rồi, tôi cũng muốn đến thăm vợ của anh.”
Vẻ mặt Chử Quang Ngạn không thay đổi, nhưng giọng nói có phần áy náy: “Tính cách vợ tôi hướng nội, không thích gặp người lạ nên không cần đâu, cảm ơn cô đã quan tâm Tôi sẽ chuyển lời đến vợ tôi.”
Lê Tri khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Chử Quang Ngạn cười áy náy rồi bước đi Lê Tri quay sang nhìn Cù Dung, thấy cô ấy cầm túi táo đứng ở cửa, không có ý mời cô vào trong mà chỉ mỉm cười nói: “Tôi chuẩn bị ăn cơm rồi, cô cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Cô ấy giơ túi táo lên, vui vẻ nói: “Cảm ơn vì túi táo nhé.”
Lê Tri nhìn lần cuối vào chiếc bàn học rồi quay lại mỉm cười với cô ấy: “Không có gì, vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Cù Dung vẫy tay: “Tạm biệt.”
Lê Tri dẫn Mạnh Vũ Hàm rời khỏi, chỉ khi họ xuống đến cầu thang, cô mới nghe thấy tiếng cửa đóng phía sau Mạnh Vũ Hàm nhỏ giọng nói: “Chị Tri Tri, hai người đó thật kỳ lạ, họ chẳng có ý tứ gì cả.”
Đến cả trẻ con cũng biết tránh né những tình huống gây hiểu lầm Sự quan tâm quá mức của Chử Quang Ngạn đối với Cù Dung thực sự bất thường Trông hai người bọn họ không có vẻ gì là có quan hệ họ hàng với nhau cả, vì nếu đúng là họ hàng, Cù Dung đã giải thích, không để chuyện phát triển đến mức áo sơ mi hoa đi buôn dưa lê khắp nơi Lúc ban ngày bà Khâu cũng nói, Chử Quang Ngạn tự nhiên quan tâm quá mức, chẳng liên quan gì đến Cù Dung, chứng tỏ hai người chỉ là hàng xóm Nhưng giờ nhìn thái độ của Cù Dung, dường như cô ấy không từ chối sự quan tâm của Chử Quang Ngạn, thậm chí còn có vẻ thích thú Lê Tri suy nghĩ về những liên kết này, khi xuống đến tầng hai, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bóng nảy lên trong hành lang Bốp——
Bốp——
Tòa nhà đã tối om không có ánh sáng phát ra từ đèn Mạnh Vũ Hàm giậm chân, bật đèn cảm ứng ở lối vào hành lang Đèn lồng đỏ cùng ánh đèn mờ mờ lan tỏa khắp hành lang Cô bé lo lắng nắm chặt áo Lê Tri, đi theo cô từng bước, tiến về phía trước Hành lang tầng hai hiện ra trước mắt Giữa hành lang đỏ rực có một đứa trẻ mặc quần yếm và đi giày thể thao trắng đang đứng đó tâng bóng Sau lưng nó là một cánh cửa đang mở, căn phòng đó cũng treo đèn lồng và dán câu đối Ánh sáng đỏ từ đèn lồng hắt lên khuôn mặt xám xịt của đứa trẻ, toát ra tử khí đầy lạnh lẽo Khi quả bóng bật lên, đứa trẻ ôm chặt lấy bóng rồi ngước nhìn về phía cuối hành lang Lê Tri đứng đó, ánh mắt bình thản nhìn nó Ánh mắt của đứa trẻ lại hướng về phía Mạnh Vũ Hàm, một lúc sau, nó nở một nụ cười ranh mãnh: “Chị ơi, chơi bóng với em nhé?”
Mạnh Vũ Hàm sợ đến mức suýt nữa cũng bật khóc Lê Tri bất chợt mỉm cười: “Được thôi, em ném bóng qua đây nào.”
Đứa trẻ nghiêng đầu nhìn cô, dường như thấy bạn chơi này cũng khá thú vị rồi ném bóng qua Lê Tri cúi xuống bắt lấy bóng, xoay người ném bóng vào phòng tắm phía sau “Được rồi, đến lượt em rồi.” Cô vỗ tay, mỉm cười nhìn đứa trẻ: “Đi nhặt bóng đi nào.”