Có lẽ đứa trẻ cũng không ngờ rằng chơi bóng lại có thể bị chơi như vậy Nó nhìn quả bóng của mình lăn thẳng vào phòng vệ sinh rồi biến mất trong đó, trong đôi mắt đen kịt không thấy tròng trắng của nó hiện lên một chút uất ức khó tả Ánh sáng đỏ mờ ảo chiếu lên khuôn mặt xám xịt của nó, đôi môi nó bắt đầu mím lại, trông như thể sắp khóc đến nơi Mạnh Vũ Hàm lập tức luống cuống: "Này, đừng khóc Chị cho em kẹo nhé, chịu không Cô bé vội vàng lấy ra một nắm kẹo trái cây mà bà Khâu đã tặng lúc chiều từ túi Đây là chiêu cô thường hay dùng, hồi còn nhỏ khi cô bắt nạt lũ trẻ trong khu phố, cô cũng dùng kẹo để dỗ chúng Ăn kẹo của cô thì không được mách bố mẹ đâu nhé Thấy đứa trẻ trước mặt sắp khóc, Mạnh Vũ Hàm liền sử dụng lại chiêu này theo phản xạ Lê Tri không ngăn cô lại Mạnh Vũ Hàm theo Lê Tri vào phó bản, từ đầu đến giờ cô bé không có màn thể hiện nào nổi bật, khiến điểm nhân khí của cô bé khó mà tăng lên Lê Tri lo cho sự an toàn của cô bé nên không dám để cô làm nhiệm vụ một mình Nhưng nếu Mạnh Vũ Hàm có thể tự mình xử lý con quỷ trẻ con này thì có lẽ sẽ thu hút được một đợt điểm nhân khí Dù có gặp nguy hiểm thật sự thì Lê Tri vẫn có thể ra tay kịp thời Không ngờ, chiêu dụ kẹo này không chỉ có tác dụng bên ngoài màn cũng có hiệu quả trong phó bả Đứa trẻ mặc quần yếm không khóc nữa, đôi mắt đen kịt mở to hơn một chút, thèm thuồng nhìn những viên kẹo trái cây đủ màu trong tay Mạnh Vũ Hàm Một lát sau, nó do dự rồi chậm rãi nói: “Bố mẹ không cho em ăn kẹo…”
Mạnh Vũ Hàm nhanh trí đáp lại: “Giờ bố mẹ không có ở đây, em ăn đi, họ cũng không biết đâu!”
Đứa trẻ lập tức vui vẻ, cười tươi: “Vậy hả…?”
Nó bước từng bước chậm chạp về phía họ, ánh sáng đỏ hắt xuống sàn nhà theo từng bước chân của nó Mạnh Vũ Hàm mím môi, bàn tay giơ ra trước hơi run, trong mắt cô bé lộ rõ sự sợ hãi Nhưng cô không lùi bước, ngược lại còn đứng thẳng người hơn và bước tới trước hai bước Đứa trẻ chậm rãi tiến đến trước mặt cô, vui vẻ lựa chọn từng viên kẹo trong lòng bàn tay cô Sau đó, nó ngước lên hỏi: “Chị cho em hết mấy viên này hả?”
Mạnh Vũ Hàm gật đầu: “Đúng rồi, chị cho em hết!”
Đứa trẻ cười tươi rói, mở túi nhỏ trước quần yếm ra, Mạnh Vũ Hàm đặt hết kẹo vào đó Nó vỗ nhẹ lên túi kẹo căng phồng, cười thỏa mãn: “Cảm ơn chị.”
Mạnh Vũ Hàm có chút lanh lợi, cô bé liền hỏi ngay: “Khi nào bố mẹ em về Phải ăn hết kẹo trước khi họ về nhé!”
Đứa trẻ mím môi, buồn bã nói: “Không biết nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lâu lắm rồi em không gặp bố mẹ Họ để em ở đây rồi đi luôn, chưa về lần nào cả.”
Nói xong, nó rút ra một viên kẹo vị đào, bóc vỏ rồi cho vào miệng, trông dáng vẻ của nó rất vui vẻ khi được ăn kẹo “Bố mẹ không có nhà thì không được mở cửa ra ngoài chơi đâu nhé!” Mạnh Vũ Hàm dặn dò: “Bên ngoài nguy hiểm lắm đấy!”
“Em ngủ dậy, không ai gõ cửa rủ em chơi nên em tự ra ngoài tìm bạn chơi.” Đứa trẻ nhai kẹo, hai má phồng lên, giọng nói lờ đờ nhưng vẫn toát ra chút đáng yêu, làm bớt đi phần nào vẻ đáng sợ: “Mấy cô chú trong tòa nhà này chẳng ai chơi với em cả.”
Lúc này, Lê Tri ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng như một chị gái dịu dàng nhà bên, mỉm cười hỏi nó: “Những cô chú nào không chơi với em vậy?”
Đứa trẻ quay người lại chỉ tay: “Những cô chú sống ở đó.”
Nó chỉ vào những căn phòng có treo đèn lồng Lê Tri thầm hiểu ra, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tìm lại quả bóng của em rồi về phòng cất nó đi nhé, nếu không mấy cô chú kia thấy thì có thể họ sẽ lấy mất kẹo của em đấy.”
Đứa trẻ lập tức ôm chặt túi kẹo trước quần yếm, đôi mắt đen láy mở to: “Không được!”
Lê Tri nói: “Vậy em về phòng cất nhanh đi, đừng ra ngoài nữa.”
Đứa trẻ gật đầu thật mạnh, ôm chặt túi kẹo rồi chạy vội vào phòng vệ sinh Quả bóng không lăn xa, chỉ dừng lại trên sàn nhà vệ sinh nam, nó nhặt bóng lên rồi nhanh chóng quay về, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng vào căn phòng đang mở cửa Cánh cửa đóng lại lặng lẽ, hành lang trở về vẻ yên tĩnh ban đầu Lê Tri đứng dậy, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn những chiếc đèn lồng đỏ đang lay động, nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Mạnh Vũ Hàm: “Đi, về phòng thôi.”
Trở lại phòng 205, cảm giác sợ hãi đã vơi đi nhiều Mạnh Vũ Hàm lấy bó hoa ly gói trong giấy báo ra khỏi giường và cắm vào lọ Hương thơm nồng nàn của hoa ly nhanh chóng lấn át mùi ẩm mốc trong phòng, không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào Cô bé định vò tờ báo lại để vứt vào thùng rác thì Lê Tri đột nhiên gọi lại: “Khoan đã.”
Trên tờ báo đã được cắt nhỏ, một dòng tiêu đề in đậm thu hút sự chú ý của cô Dưới tiêu đề là một bức ảnh đen trắng của một cô gái mảnh khảnh đứng bên mép sân thượng Lê Tri cầm tờ báo bước đến gần đèn, đọc rõ tiêu đề: "Cô gái tự tử vì bị bố mẹ ép cưới Nội dung bên dưới kể chi tiết về vụ việc trên, nói về một cô gái lấy tên giả là Tiểu Cầm, chỉ mới 23 tuổi, vì bị bố mẹ ép cưới suốt nhiều năm nên đã nghĩ quẩn, leo lên sân thượng nhà mình định nhảy lầu tự tử May mắn thay, cô đã được lính cứu hỏa thuyết phục và cứu sống Bài báo mô tả, Tiểu Cầm là một nhà văn, sống khá khép kín, ít giao tiếp, tính cách nội tâm, đến 23 tuổi vẫn chưa có người yêu Bố mẹ cô rất lo lắng nên liên tục thúc giục, ép cô đi xem mắt kết hôn Trong sự phản kháng, Tiểu Cầm nảy sinh ý định tự tử [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bài báo kết thúc bằng lời kêu gọi, mong rằng các bậc cha mẹ hãy quan tâm nhiều hơn đến tâm lý của con cái, và hy vọng rằng các bạn trẻ hãy bảo vệ sức khỏe tinh thần của mình, đừng vội tìm đến cái chết khi gặp khó khăn, hãy trân trọng cuộc sống Đây là một bài báo mang thông điệp tích cực [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lê Tri nhìn vào bóng dáng mảnh mai trên tờ báo, hình ảnh Tiểu Kha mà cô gặp ban ngày hiện lên trong đầu Cô gái tên Tiểu Cầm trong bài báo này rất có thể chính là Tiểu Kha Bài báo nói rằng cô ấy đã được lính cứu hỏa cứu sống, và sân thượng trong bức ảnh dường như không phải là của khu nhà Nam Phố Có lẽ sau vụ việc, cô ấy đã chuyển ra ngoài ở Sống xa bố mẹ có lẽ là cách để tránh những mâu thuẫn không cần thiết Khi Lê Tri đang trầm ngâm suy nghĩ, Mạnh Vũ Hàm cũng đã đọc qua nội dung trên tờ báo Cô bé bất ngờ hỏi: “Chị Tri Tri, sau khi được cứu, liệu bố mẹ của Tiểu Cầm có tiếp tục ép cô ấy kết hôn nữa không?”
Liệu những bậc cha mẹ từng ép con gái mình đến mức tự tử có thật sự dừng lại sau chuyện này Bài báo không đề cập đến hành động của bố mẹ Tiểu Cầm khi cô đứng trên sân thượng Lính cứu hỏa là người đã thuyết phục và cứu cô, nhưng còn bố mẹ cô thì sao Trước và sau vụ việc này, họ đã phản ứng thế nào Nhưng tờ báo nãy cũng không cung cấp thêm chi tiết gì Lê Tri gấp tờ báo lại và cất đi: “Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm hiểu.”
Hai người dọn dẹp sơ qua rồi tắt đèn nằm xuống giường Dù vậy, họ vẫn chưa muốn ngủ khi nghĩ đến con quái vật xuất hiện đêm qua Dựa trên những gì xảy ra đêm trước, có vẻ như con quái vật chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất nên chỉ cần nín thở trong thời gian nó xuất hiện là đủ Những người chơi khác cũng nghĩ như vậy, dù đã nằm xuống giường từ sớm nhưng không một ai nhắm mắt cả Đêm dần trôi qua, mọi thứ bên trong lẫn bên ngoài căn phòng đều trở nên yên ắng Trong một căn phòng nào đó trên tầng một, một người đàn ông cao gầy đeo kính lo lắng hỏi người đồng đội đã chuẩn bị kỹ càng: “Thật sự phải làm thế sao?”
“Nếu bây giờ không liều mạng, đợi đến khi phó bản kết thúc bị loại cũng phải chết!” Người nói là Tào Tuân, trước đây anh ta là một streamer bán hàng trực tuyến, sau khi phó bản mở ra, anh ta được hệ thống xác định là người chơi vì anh tacó đủ sự chú ý Lần trước, Tào Tuân đã vượt qua phó bản sát với ranh giới bị loại, nghĩ lại vẫn còn rùng mình Khi bước vào phó bản lần này, anh ta nhìn xung quanh và nhận ra ngay tình thế không tốt của bản thân Những người chơi khác đều nổi tiếng hơn, lại có ngoại hình nổi bật, nam hay nữ đều đẹp hơn anh ta nhiều Tào Tuân gần như có thể đoán trước kết cục của mình Ngay cả khi có đạo lão đứng đầu để dẫn dắt, nếu anh ta không làm gì thì cũng có thể sống sót qua phó bản, nhưng điểm nhân khí vẫn là lưỡi dao treo trên đầu anh ta Vì vậy, anh ta phải mạo hiểm Phải tăng điểm nhân khí lên Người cùng phòng với Tào Tuân là một nam diễn viên đeo kính tên Thân Trí Kiên, tuy tình hình có khá hơn một chút nhưng cũng không nổi bật, danh tiếng của anh ta thậm chí còn thấp hơn cả Tào Tuân “Chúng ta đều có đạo cụ, sợ gì chứ Hơn nữa, chúng ta đã biết cách đối phó với con quái vật đó rồi, khi thấy nó chỉ cần nín thở là được.” Tào Tuân vừa thuyết phục Thân Trí Kiên, vừa kêu gọi khán giả: “Anh em trong livestream, nhìn kỹ nhé Đêm nay tôi sẽ đối mặt trực tiếp với quái vật, cùng xem rốt cuộc đó là thứ gì!”
Thân Trí Kiên nghiến răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Được rồi Chúng ta cùng đi Chắc chắn trên người con quái vật đó có manh mối, có khi nhiệm vụ quan trọng nằm ở chỗ nó cũng không chừng!”
Cả hai chuẩn bị đạo cụ sẵn sàng, bàn bạc kế hoạch hành động rồi lén mở cửa ra ngoài Hành lang tầng một tối đen như mực Họ không dám giẫm chân mạnh để phát ra tiếng động, vì thế đèn cảm ứng cũng không bật lên Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài tòa nhà chiếu vào, đủ để nhìn lờ mờ các hình dáng trong bóng tối Hai người nhanh chóng bước đi, theo kế hoạch đã định trước, họ trốn vào khoảng trống hình tam giác sau cầu thang thoát hiểm Theo những gì mọi người thảo luận hồi sáng, con quái vật đó đi từ tầng hai xuống, nếu họ trốn ở đây thì sẽ nhìn thấy nó Trong cầu thang đầy mạng nhện và bụi bặm, không biết đã bao lâu nơi đây không được dọn dẹp, cả hai ngồi thu lu bên trong, bịt chặt miệng mũi, căng thẳng chờ đợi Thời gian chầm chậm trôi qua, tiếng tim đập thình thịch vang lên trong bóng tối Ban đêm ở khu chung cư Nam Phố yên tĩnh đến rợn người, mọi tiếng động dù nhỏ nhất cũng vang rõ mồn một Không biết đã bao lâu, trên tầng hai vang lên tiếng bước chân Tào Tuân và Thân Trí Kiên lập tức căng thẳng Nhưng tiếng bước chân chỉ vang lên đến phòng vệ sinh, sau đó họ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, như thể ai đó đang rửa tay Cầu thang phía trên họ chính là phòng vệ sinh tầng hai, tiếng nước vọng xuống nghe rõ mồn một như ngay trên đầu họ Hai người bọn họ căng thẳng đợi một lát, không nghe thấy thêm động tĩnh gì khác thì dần dần thả lỏng hơn Thân Trí Kiên nhúc nhích cái chân bị tê, nhẹ nhàng đổi tư thế Cả hai người đang ngồi trong không gian nhỏ hẹp của cầu thang, từ vị trí này không thể nhìn ra ngoài hành lang, phải di chuyển thêm vài bước thì mới thấy được Nhưng vì không nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, chỉ nghe tiếng nước chảy rào rào trên đầu nên họ cũng không đi ra ngoài kiểm tra Trong bóng tối dày đặc, Thân Trí Kiên bất chợt hít hít mũi Hình như anh ngửi thấy mùi máu Mùi máu tanh gắt càng lúc càng nồng nặc, như là nó đang tiến gần hơn, bị cơn gió đêm thổi vào hành lang, bao quanh lấy họ Thân Trí Kiên nhận ra có điều không ổn, anh đẩy Tào Tuân một cái, thì thầm: “Cậu có ngửi thấy…”
Ngay lúc đó, một cái bóng đen từ từ trườn xuống cầu thang, chặn đứng chút ánh sáng duy nhất lọt vào Nó nghiêng đầu, từ trên cao cúi xuống, mỉm cười nói: “Tìm thấy các người rồi…”