Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 88: Chung cư Nam Phố





Sau khi thay đồ, Trần Mỹ Thiến xách tấm da người nguyên vẹn bước về phía nhà vệ sinh được ngăn cách bằng tấm ván gỗ
Cô ta tiện tay lấy một cái móc áo, treo tấm da lên như treo quần áo rồi tiếng nước chảy rào rào vang lên từ trong nhà vệ sinh
Dù không thể nhìn thấy rõ hành động bên trong, nhưng Lê Tri gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy
Tấm da người treo dưới vòi hoa sen, bị dòng nước rửa trôi, Trần Mỹ Thiến cẩn thận dùng xà phòng kỳ cọ, rửa sạch cả bên trong lẫn bên ngoài tấm da
Tối hôm qua, khi Lê Tri gặp Trần Mỹ Thiến ở hành lang, cô cũng nghe thấy tiếng nước chảy
Khi đó, Trần Mỹ Thiến đã nói rằng Chử Quang Ngạn đang tắm
Ừm…
Quả thật là đang tắm
Không khó hiểu khi hai tên trộm lẻn vào nhà lại bị dọa đến mức cuống cuồng chạy rồi ngã xuống cầu thang mà chết, cảnh tượng người sống lột da quả thực quá kinh khủng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy nhiên, Lê Tri đoán rằng có lẽ Tiểu Ba và Cường Tử còn chưa kịp chứng kiến toàn bộ quá trình lột da thì đã sợ hãi bỏ chạy
Dựa vào lời bà thím tóc xoăn kể, lúc đó Chử Quang Ngạn đã nhanh chóng đuổi theo
Có thể Trần Mỹ Thiến chỉ vừa mới bắt đầu lột da thì hai người kia đã hoảng loạn mà bỏ chạy nên cô ta mới kịp mặc da lại và đuổi theo
Hai người kia thấy quái vật đuổi theo nên sợ quá mà nhảy xuống
Đêm đầu tiên khi nhóm người chơi đến phó bản, cũng là đêm hồn ma của Tiểu Ba và Cường Tử quay lại, người chơi ở tầng một đã nghe thấy tiếng đổ vỡ của bàn thờ
Có lẽ khi hai hồn ma này đang ăn đồ cúng thì chạm trán với Chử Quang Ngạn - kẻ đã bị lột da - đang lang thang xuống tầng một
Vì thế mà hai hồn ma đã bị dọa đến mức làm đổ bàn thờ
Nghĩ lại, hai kẻ này thật quá đáng thương..
Lúc còn sống thì bị dọa chết, chết rồi trở về ăn đồ cúng lại bị dọa một lần nữa
Tiếng nước vẫn tiếp tục vang lên, hai người trốn trong tủ quần áo không dám nhúc nhích
Nhờ có đạo cụ khẩu trang, Trần Mỹ Thiến hoàn toàn không phát hiện ra họ
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân hối hả vang lên từ hành lang, có người chạy đến trước cửa phòng 603 và bắt đầu gõ cửa
Trần Mỹ Thiến bước ra từ nhà vệ sinh, vẻ mặt đầy cảnh giác, bên ngoài vang lên giọng nói của Mạnh Vũ Hàm:
“Chú Chử
Chú có ở đó không
Bà Khâu đang đánh nhau với bà thím tóc xoăn ở tầng này, chú mau ra giúp đi!”
Khi nghe nhắc đến bà Khâu, Trần Mỹ Thiến lập tức thay đổi sắc mặt, không chần chừ nữa mà bước đến mở cửa
Ngoài cửa, Mạnh Vũ Hàm với gương mặt đầy lo lắng, khi nhìn thấy cô ta thì khựng lại một chút rồi lập tức phô diễn kỹ thuật diễn hoàn hảo của mình: “Dì ơi, chú Chử có ở nhà không?”
Trần Mỹ Thiến đáp: “Anh ấy đang tắm
Bà Khâu sao rồi
Để dì đi cùng cháu đi xem thử.”
Cô ta nhanh chóng khóa cửa lại, tiếng bước chân trên hành lang xa dần
Lê Tri và Hạng Linh tháo khẩu trang, nhanh nhẹn bước ra khỏi tủ quần áo
Hạng Linh nhìn cô với vẻ khâm phục: “Cô đoán đúng thật, nhắc đến bà Khâu là có tác dụng ngay.”
Một người phụ nữ bị bạo hành lâu năm, sống ngay đối diện nhưng không ai nhìn thấy nỗi đau của cô ta, chỉ có những lời mỉa mai, chế giễu, như những người khác luôn tìm lý do để biện minh cho hành vi bạo lực của Chử Quang Ngạn, đổ lỗi cho cô ta vì không sinh được con nên đáng bị đánh
Cả tòa nhà, có lẽ chỉ có bà Khâu ở tầng một mới thấy được nỗi khổ của cô ta, sẵn lòng quan tâm, bênh vực
Vì vậy, dù giả dạng làm Chử Quang Ngạn, Trần Mỹ Thiến vẫn cố gắng mua bữa sáng từ bà Khâu, vì những lời mắng mỏ của bà đối với Chử Quang Ngạn là một niềm an ủi cho cô ta
Sự biết ơn chân thành đối với bà Khâu, cùng với nỗi ân hận vì vô tình gây ra cái chết của hai cháu trai bà đã khiến Trần Mỹ Thiến dễ dàng bị đánh lạc hướng
Hạng Linh tiến đến cửa, nhưng nhận ra Lê Tri không theo sau mà quay lại nhà vệ sinh
Chẳng mấy chốc, Lê Tri quay ra, trên tay cii cầm tấm da người vẫn còn ướt sũng
Hạng Linh: "…"
Cảm giác buồn nôn chợt dâng lên
Lê Tri cuộn tấm da như cuộn một chiếc bánh rồi dùng áo khoác quấn lại:
“Đi thôi.”
Hai người rời khỏi phòng 603, theo kế hoạch đã định tiến về phòng 104
Phòng 104 có đạo cụ mà Phù Hoan đã dùng trong đêm đầu tiên, tương đối an toàn
Khi đi qua tầng hai, Lê Tri liếc nhìn hành lang tối om
Lúc chạng vạng, những chiếc đèn lồng trên hành lang tầng hai chưa sáng, nhưng trong hành lang không một chút gió mà những chiếc đèn lồng đỏ lại đung đưa mạnh hơn bình thường
Như thể chúng không thể chờ đợi nổi, đang háo hức đón chờ màn đêm buông xuống vậy
Hạng Linh cũng cảm nhận được điều này, khẽ nói: “Có lẽ phải vượt qua phó bản vào tối nay thôi.”
Điều kiện tử vong đang càng ngày càng khắc nghiệt, có lẽ đêm nay những hồn ma trong các căn phòng này sẽ xông thẳng vào mà không cần gõ cửa nữa
Khi xuống đến tầng một, tiếng cãi nhau từ bên ngoài vọng vào
Trước đó, Phù Hoan đã dụ bà thím tóc xoăn xuống dưới, trong lúc cãi nhau, bà thím luôn miệng chế nhạo Trần Mỹ Thiến, bà Khâu không chịu nổi nên đã cầm cây cán bột mà lao vào cuộc chiến
Chẳng biết Phù Hoan đã làm gì, nhưng rõ ràng bên ngoài đang náo nhiệt hơn cả những gì Lê Tri dự đoán, dù sao cũng có anh trai ở đó, chắc hẳn bà Khâu sẽ không gặp nguy hiểm gì
Hai người gõ cửa phòng 104, những người chơi khác đã chờ sẵn bên trong mở cửa ra
Lê Tri ném tấm da được bọc trong áo khoác lên giường rồi bước đến cửa sổ vẫy tay với Lý Kiến Hề đang đứng ở chòi gác đối diện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ xa, cô thấy Lý Kiến Hề gật đầu, sau đó rời khỏi chòi gác và tiến về phía quầy của bà Khâu
Chẳng bao lâu, tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống
Vài phút sau, Phù Hoan và Lê Phong cũng quay lại phòng 104
Ngoại trừ Kiều Tuấn Viễn, tất cả những người chơi khác đều đã tập trung trong căn phòng nhỏ này
Vừa trải qua một trận chiến với bà thím, khuôn mặt xinh đẹp của Phù Hoan đỏ bừng, còn ánh lên vẻ phấn khích:
“Sao rồi
Các cô đã khám phá ra sự thật chưa?”
Lê Tri gật đầu: “Gần như đã rõ.”
Phù Hoan đưa tay mở gói đồ trên giường: “Cô mang gì từ phòng 603 về vậy?”
Hạng Linh khó xử: “Tôi khuyên cô nên…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Phù Hoan đã nhấc tấm da lên:
“Cái gì thế này…
Ọe—!”
Cảm giác ghê rợn trào lên khi tay cô chạm vào lớp da người mịn màng đến kỳ lạ, suýt nữa cô đã nôn ra, cô thét một cách kinh hãi rồi ném tấm da trở lại giường
Hạng Linh: “….Sờ nó.”
Khuôn mặt ửng hồng của Phù Hoan lập tức trắng bệch: “A a a a a ghê chết đi được!!!”
Những người khác cũng không khỏi sởn gai ốc, chỉ có Lê Phong bình tĩnh bước đến, nhấc tấm da lên kiểm tra kỹ, cuối cùng anh phát hiện một vết rách trên cổ: “Cô ta bắt đầu lột từ đây à?”
Lê Tri gật đầu:
“Đúng vậy, đây có lẽ là vết thương chí mạng mà Trần Mỹ Thiến đã gây ra để giết chết Chử Quang Ngạn.”
Lê Phong suy ngẫm: “Trông như vết đâm bằng vật sắc nhọn
Có thể trong một lần bị bạo hành, Trần Mỹ Thiến đã dùng vật nhọn đâm vào cổ Chử Quang Ngạn, khiến anh ta chết.”
Phù Hoan ôm chặt đôi tay đầy gai ốc: “Tôi có thể hiểu việc cô ta giết người bạo hành mình, nhưng tại sao lại lột da anh ta rồi còn mặc vào và giả làm anh ta mỗi ngày?”
Hạng Linh nói: “Cô sẽ sợ hãi nếu cô giết người, đúng không?”
Phù Hoan ngẩn ra
Là một nhân viên trong chính phủ, Hạng Linh đã thấy quá nhiều trường hợp tương tự: “Nạn nhân trở thành kẻ gây án
Với bản tính nhút nhát trước đây của Trần Mỹ Thiến, phản ứng đầu tiên của cô ta chắc chắn là sợ hãi, không muốn đối mặt với sự phán xét của xã hội, càng không muốn bị bỏ tù vì một kẻ cặn bã như vậy
Cô ta sợ bị người khác phát hiện ra mình đã giết chồng nên quyết định giả làm anh ta để che giấu sự thật.”
Trần Mỹ Thiến đã thành công
Bà Khâu nói rằng đã nhiều tháng nay bà không nghe thấy tiếng Chử Quang Ngạn đánh đập ai
Trong suốt thời gian đó, không ai phát hiện ra Chử Quang Ngạn đã chết
“Nhưng điều này có vẻ không hợp lý…”
Phù Hoan nhíu mày: “Theo cốt truyện, Trần Mỹ Thiến chỉ là một người bình thường, đúng không
Sao một người bình thường có thể lột da người khác, mặc vào và thực sự biến thành người đó được
Đây là điều mà chỉ quái vật mới làm được, nhưng cốt truyện không nói Trần Mỹ Thiến là quái vật.”
Nếu cô ta là quái vật thì đã không bị bạo hành lâu như vậy
Phó bản luôn tuân theo logic, không thể có lỗi như vậy
Chỉ có thể là…
“Vì có người giúp cô ta.” Lê Tri nhìn về phía tấm da người trên giường: “Có ai đó đã dạy cô ta cách làm này, hoặc là một loại tà thuật.”
Mọi người đồng loạt nghĩ đến một cái tên: “Cù Dung?”
Lê Tri gật đầu: “Chử Quang Ngạn bị lột da không dám lên tầng sáu, vì ở đó có người vợ đã giết và lột da anh ta
Nhưng anh ta cũng không dám đến tầng ba
Tầng ba có gì còn đáng sợ hơn cả người vợ của anh ta ư?”
Phù Hoan dần dần hiểu ra: “Vậy nên, chính vì Cù Dung đã giúp cô ta, nên Trần Mỹ Thiến - kẻ giả làm Chử Quang Ngạn - mới thân thiết với cô ta và luôn chăm sóc cô ta.”
Một người chơi khác hỏi: “Vậy Cù Dung là ai
Tại sao cô ta lại biết tà thuật này?”
Đúng vậy, Cù Dung thực sự là ai
Lê Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ giọng: “Trần Mỹ Thiến đã quay lại rồi, cô ta sẽ sớm phát hiện ra tấm da người này đã biến mất
Nếu tôi đoán không sai, cô ta sẽ đi tìm Cù Dung
Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta vượt qua phó bản.”

Đợi vài phút trong phòng tắm trên tầng ba, cuối cùng tiếng bước chân gấp gáp cũng vang lên từ trên lầu
Tiếng bước chân dồn dập đi thẳng đến phòng 304
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau vài tiếng gõ cửa, có tiếng cửa mở rồi nhanh chóng đóng lại
Lê Tri bước ra khỏi phòng tắm, điềm nhiên gõ cửa phòng 304
Bên trong im lặng một lúc, rồi giọng nói của Lê Tri vang lên, mang theo một nụ cười: “Cù Dung, tôi biết cô ở trong đó
Và cả cô Trần nữa, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện trực tiếp.”
Vài giây sau, cửa phòng từ từ mở ra, Cù Dung đứng ở ngưỡng cửa với vẻ mặt khó chịu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lê Tri: “Cô muốn gì?”
Lê Tri giơ hai tay lên: “Tôi không có ý xấu
Tôi đứng về phía các cô.” Cô nói với vẻ chân thành: “Tôi cũng nghĩ rằng Chử Quang Ngạn đáng chết.”
Cù Dung cười lạnh một tiếng: “Vậy ra cô chính là kẻ đã trộm tấm da.”
Lê Tri nhìn thẳng vào mắt cô ta bằng ánh mắt thâm tình đến mức nhìn chó cũng thâm tình của mình: “Tôi thật sự không có ý xấu
Tôi có thể trả lại tấm da, chỉ cần các cô nói cho tôi sự thật.”
Cù Dung liếc mắt nhìn cô: “Một tấm da thối của gã đàn ông bẩn thỉu mà thôi, có hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Thật sự không cần sao?” Lê Tri mỉm cười: “Vậy thì tôi sẽ bảo họ đốt nó.”
“Khoan đã!!!”
Từ phía sau tủ quần áo, Trần Mỹ Thiến không kiềm được mà thốt lên, Lê Tri nhìn qua Cù Dung thì thấy bóng dáng mảnh khảnh, yếu đuối của Trần Mỹ Thiến bước ra, đôi mắt đầy vẻ hoảng loạn chưa kịp lắng xuống, môi cô ta trắng bệch, khẩn khoản nói: “Đừng đốt nó…”
Cô ta không thể sống thiếu tấm da đó
Cô ta không muốn trở thành kẻ giết người, không muốn bị người đời đàm tiếu, không muốn vì gã đàn ông đáng chết kia mà mất đi cuộc sống bình yên hiện tại
Lê Tri rời mắt khỏi cô ta, nhìn về phía Cù Dung: “Nếu đốt đi tấm da của Chử Quang Ngạn, cô không thể cho cô ta mượn một tấm da khác sao?”
Cù Dung ngạc nhiên: “Cái gì?”
Lê Tri mỉm cười nhìn cô ta: “Như là tấm da của Tiểu Kha, hoặc của người phụ nữ trung niên mà tôi gặp sáng nay chẳng hạn.”
Cù Dung nhìn cô một lúc lâu, rồi đột nhiên nở nụ cười quái dị, như thể cô ta không muốn che giấu sự thật nữa: “Hóa ra cô đã đoán ra hết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.