Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 89: Chung cư Nam Phố





Lê Tri cười nhạt: “Cũng không khó đoán lắm mà.”
Cù Dung: “…………”
Khán giả: “…………”
Có cảm giác như bị coi thường
Cù Dung nhìn cô một lúc, không thấy ác ý trong đôi mắt chân thành ấy, cuối cùng cô ta cũng nhường đường: “Được, vào nói chuyện đi.”
Cù Dung đóng cửa lại, đây là lần đầu Lê Tri bước vào căn phòng đơn này
Trên bàn ăn phủ khăn họa tiết hoa nhỏ, trong lọ hoa thủy tinh cắm một cành hoa ly, vẫn nở rất đẹp
Chiếc khăn trải bàn này giống hệt với cái ở nhà Trần Mỹ Thiến, chắc là do Trần Mỹ Thiến mua tặng
Cô ấy đã mua hoa cho Cù Dung, tặng cô ta cùng một chiếc khăn trải bàn, giúp cô ta thay bóng đèn, bằng cách riêng của mình, cô ấy bày tỏ lòng biết ơn với người đã kéo mình ra khỏi vực thẳm
Dù biết rằng có thể cô ta không phải con người
Nhưng thế thì sao chứ
Những kẻ đã tổn thương cô ấy luôn là con người, còn kẻ đã cứu rỗi cô ấy khi tuyệt vọng lại là quái vật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi thấy Lê Tri bước vào, dù Trần Mỹ Thiến có vẻ lo lắng nhưng vẫn đứng chắn trước Cù Dung, cắn răng nói: “Chử Quang Ngạn là do tôi giết, không liên quan gì đến cô ấy.”
Lê Tri nhìn cô ta: “Có phải cô đã dùng kéo đâm vào cổ anh ta không?”
Trần Mỹ Thiến khựng lại: “Sao cô biết…” Rồi cô ấy cười chua xót: “Phải, lúc đó tôi đang bị anh ta đè xuống ghế sô pha mà đánh đập
Trước khi anh ta về, tôi đang khâu nút áo, hộp kim chỉ vẫn để trên ghế.”
Nắm đấm của anh ta cứng như đá giáng xuống, gương mặt vốn lịch sự, nhã nhặn ở bên ngoài, khi về đến nhà liền biến thành hung tợn
“Cô lại nói gì với họ đúng không
Hôm nay cô có ra ngoài không?” Anh ta bóp cổ cô ấy, đè cô ấy xuống ghế, đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ: “Tôi vừa lên lầu, những bà tám kia lại hỏi chuyện con cái, cô đã nói gì với họ?”
Cô ấy khóc nức nở, lắc đầu yếu ớt: “Không… em không nói gì cả…”
“Cô muốn có con đến vậy sao
Thế thì đi mà sinh với những gã ngoài kia
Chắc gì cô đã không làm vậy rồi!” Anh ta nói, ánh mắt đầy ác ý nhìn xuống bụng cô ấy, rồi thúc đầu gối thật mạnh vào đó, như thể thực sự có một đứa trẻ trong bụng cô ấy nên anh ta muốn đá văng đứa con hoang đó ra
Cô ấy đau đớn, khóc lóc cầu xin, giải thích hết lần này đến lần khác, nhưng vô ích
Đau quá
Rõ ràng cô ấy không làm gì sai
Vấn đề là ở anh ta, chính anh ta không thể có con, cuối cùng lại bắt cô ấy gánh chịu nỗi nhục cho lòng tự tôn đàn ông của anh ta
Trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, tay cô ấy chạm vào chiếc kéo
Khi cô nhận ra thì lưỡi kéo đã cắm vào cổ Chử Quang Ngạn rồi
Máu nóng phun ra, bắn lên gương mặt hoảng sợ của cô ấy
Chử Quang Ngạn mở to mắt trong sự ngỡ ngàng, tay anh ta ôm lấy cổ rồi gục xuống người cô ấy
Cô đã giết người
Bỗng dưng một tràng cười vang lên từ phía cửa: “Thật không ngờ cô lại phản kháng.”
Trần Mỹ Thiến hốt hoảng đẩy cái xác đè lên mình ra, run rẩy ngước lên nhìn về phía cửa
Nữ phóng viên tên Cù Dung ở tầng ba đang đứng dựa vào cửa, tay khoanh trước ngực, nhìn cảnh tượng này như thể đang xem một vở kịch hay
Trần Mỹ Thiến rụng rời, ngã ngồi xuống ghế, khóc nức nở trong nỗi sợ hãi
Cô đã giết người
Cô đã trở thành tội phạm giết người
Cù Dung chậc lưỡi, bước nhẹ nhàng về phía cô ấy
Khi đến trước mặt, Cù Dung cúi xuống, ngón tay lướt qua vết máu trên mặt Trần Mỹ Thiến, cười nói: “Thú vị thật, tôi cứ nghĩ cô sẽ tự tử chứ, tôi đã ngửi thấy mùi rồi.”
Trần Mỹ Thiến ngẩng đầu lên, mái tóc rũ rượi, khuôn mặt đầy nước mắt và máu, nhìn Cù Dung trong cơn hoảng loạn
Cù Dung nghiêng đầu suy nghĩ trong giây lát, rồi bất ngờ hứng thú: “Hay để tôi dạy cô một cách, từ giờ cô có thể mặc những bộ đồ mới cùng tôi, được không?”
Khoảnh khắc đó, ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt tuyệt vọng của Trần Mỹ Thiến

“Kể từ đó là như vậy.” Khi kể lại mọi chuyện, Trần Mỹ Thiến vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên quyết: “Chính tôi đã giết anh ta và lột da anh ta, cô ấy chỉ dạy tôi cách làm thôi.”
Một là người vợ đã tự tay giết chồng và lột da chồng, một là Cù Dung – người đã hướng dẫn cách lột da đứng bên cạnh mỉm cười, không khó hiểu vì sao Chử Quang Ngạn không dám đến tầng sáu hay tầng ba
Trong mắt anh ta, người phụ nữ đã dạy vợ cách lột da còn đáng sợ hơn cả người vợ của mình
Lê Tri nhìn về phía “Cù Dung”: “Cù Dung còn sống không?”
“Cù Dung” mỉm cười, giang hai tay và xoay một vòng như đang khoe: “Còn sống như thế này thì sao gọi là không sống được?”
Lê Tri hỏi: “Cô đã lột da cô ấy?”
“Cù Dung” nhướn mày: “Chúng tôi giao dịch trên tính chất tự nguyện, dù sao cô ấy cũng không muốn sống nữa
Thay vì chết đi một cách vô ích, chi bằng cho tôi tấm da, tôi có thể giúp cô ấy hoàn thành những điều cô ấy không làm được, chẳng hạn như khôi phục đoạn video bị hỏng về vụ quấy rối tình dục, đưa tên sếp kia ra ánh sáng pháp luật.”
Tự tử có tác dụng không
Không
Nhất là khi Cù Dung bị cứu sống, những lời mắng chửi, nhục mạ chỉ càng tăng thêm
“Dùng việc tự tử để lấy lòng thương hại sao
Nếu đã thật sự muốn chết thì tại sao vẫn sống?”
“Còn trẻ thế mà đã lên được vị trí này, lại còn xinh đẹp, không tin cô ta không dùng chiêu trò gì.”
“Tên sếp kia không tốt đẹp gì, nhưng cô ta cũng chẳng sạch sẽ đâu, cứ xử phạt cả hai cho công bằng!”

Những lời đó sắc như dao, mỗi câu như một nhát cắt vào da thịt cô ấy
Các bác sĩ có thể cứu được mạng sống của Cù Dung, nhưng không thể cứu được trái tim đã chết của cô ấy
Khi Cù Dung kéo ống truyền dịch và bước lên sân thượng của bệnh viện lần nữa thì nó xuất hiện
Nó xuất hiện bên cạnh mọi người phụ nữ đang tuyệt vọng muốn tự tử, và trao đổi với họ một giao kèo
Chết đi mà không làm gì thì quá phí phạm
Hãy đưa tôi tấm da của cô, tôi sẽ giúp cô sống tiếp và hoàn thành tâm nguyện của mình
Thế là nó có được vô số tấm da người
Nó không có linh hồn, cũng không có hình dáng, nó được tạo thành từ vô số tấm da người
Lột một tấm, còn một tấm khác, không bao giờ hết
Bởi vì trên thế giới này, phụ nữ sẽ luôn phải chịu đựng những nỗi đau cùng cực
“Vậy còn Tiểu Kha?” Lê Tri hỏi
“Cù Dung” cười nhẹ, đột nhiên giơ tay lên, bắt đầu lột ra một tấm da người từ vết thương nơi cổ tay
Cù Dung biến mất, trước mặt Lê Tri xuất hiện Tiểu Kha – cô gái nhút nhát, hiền lành kia
Cô ta bước tới, đặt một ngón tay lên trán Lê Tri
Ý thức của Lê Tri lập tức chìm vào một ảo giác
Trong ảo giác, cô như biến thành Tiểu Kha, ngồi trong căn phòng làm việc chật chội, tối tăm, đối diện với chiếc máy tính và gõ từng con chữ
Cô cảm nhận được sự nặng nề như tảng đá đè lên ngực, nặng đến mức cô khó mà thở nổi
Mỗi lần viết một dòng chữ, cô phải cố gắng hít thở sâu, như thể nếu không làm vậy, cô sẽ không thể thở được
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh ra, Lê Tri giật mình run rẩy, nỗi sợ hãi và kháng cự từ sâu thẳm trong linh hồn khiến cô choáng váng
“Viết, viết, viết
Cả ngày chỉ biết trốn trong phòng mà viết
Chẳng có chút giao tiếp xã hội nào
Tôi thấy cô cũng hỏng rồi!”
“Cô nhìn xung quanh xem có ai giống cô không, 23 tuổi mà chưa có bạn trai
Con của con gái nhà hàng xóm đã đầy tháng rồi đấy, tôi chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác
Nuôi cô ăn học đến nơi đến chốn mà học thành đồ bỏ thế này sao?”
“Cô đã làm mất mặt tôi và bố cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn dám tự tử nữa
Cô có biết người ngoài kia đang nói gì về tôi và bố cô không
Họ đang nói gì về gia đình mình không
Lần sau cô muốn chết thì đi chết ở đâu xa xa cho khuất mắt vào!”
“Cô đã 23 tuổi rồi
Không kết hôn bây giờ, mấy năm nữa liệu còn có ai thèm không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phụ nữ như một đóa hoa chỉ nở trong thời gian ngắn, không như đàn ông, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi
Những cậu trai mà mẹ giới thiệu không phải rất tốt sao
Sống được là được, kén chọn gì, càng chọn thì cuối cùng chỉ còn lại chính mình!”
“Bố mẹ đã nuôi nấng cô cực khổ đến thế, cô có xứng đáng với bố mẹ không
Tôi thấy cô chỉ muốn chúng tôi chết thì mới hài lòng
Cô còn dám tự tử nữa, sao cô không biết xấu hổ như thế chứ
Sao tôi lại sinh ra đứa con bất hiếu như cô!”

Cảm giác ngạt thở như sắp chết đuối ập tới, Lê Tri cố gắng há to miệng nhưng vẫn không thở nổi
Cảnh vật thay đổi, cô thấy mình đang đứng bên bờ sông yên tĩnh
Nước sông lạnh lẽo đã ngập đến eo cô, và cô nghe thấy tiếng nói thầm thì: “Chết ở xa thì không ai phát hiện ra.”
Phía sau cô vang lên tiếng cười đùa: “Nhưng tôi đã phát hiện ra.”
Lê Tri quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trung niên đứng trên bờ sông, mỉm cười với cô: “Dù sao cô cũng muốn chết rồi, làm một giao dịch với tôi thì sao?”
“Được thôi.”
Tiểu Kha mỉm cười, không chút do dự
“Tâm nguyện của cô là gì?”
“Tôi không có tâm nguyện gì
Nếu nói đến hối tiếc… thì có lẽ là cuốn tiểu thuyết đó tôi vẫn chưa hoàn thành
Đó là tác phẩm tôi hài lòng nhất.”
“Được thôi.” Nó cười đảm bảo: “Tôi có thể giúp cô hoàn thành nó.”
Ngón tay cô ta rời khỏi trán Lê Tri, cô thoát ra khỏi không gian ngột ngạt đó
Trước mặt cô, “Tiểu Kha” đang mỉm cười nhìn cô
Lê Tri cũng cười nhẹ: “Cô đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết đó chưa?”
“Tiểu Kha” thở dài: “Chưa, khó quá.” Cô ta quan sát Lê Tri, ánh mắt lóe lên sự hứng thú: “Da của những người đã giao dịch với tôi không thể cho người khác mặc, chỉ có da họ tự lột mới mặc được.”
“Lấy đâu ra một tấm da để lột nữa đây?” Cô ta cười toe toét: “Tôi thấy da của cô khá ổn, sao không đưa cho cô ấy mặc nhỉ?”
Lê Tri bình tĩnh trả lời: “Tôi nghĩ là không được.”
“Tiểu Kha” bĩu môi: “Tại sao không?”
Lê Tri: “Cô không thắng được tôi
Trước khi cô kịp lột da tôi, tôi sẽ lột da cô trước.”
“Tiểu Kha”: “…………”
Lê Tri mỉm cười: “Thực ra tôi có một cách đôi bên cùng có lợi, không cần phải lột da ai, mà cô Trần vẫn có thể sống đường hoàng dưới ánh mặt trời.”
Trần Mỹ Thiến buột miệng hỏi: “Cách gì?”
Lê Tri chỉ vào “Tiểu Kha”: “Để cô ta mặc da của Chử Quang Ngạn và dẫn cô rời khỏi đây.”
Trần Mỹ Thiến ngẩn ra
Lê Tri quay sang “Tiểu Kha”: “Thế nào
Cách của tôi không tệ đúng không?”
“Tiểu Kha” nhăn nhó: “Da đàn ông hôi lắm, tôi không muốn mặc…” Cô ta nhìn Trần Mỹ Thiến, sau đó than phiền: “Nhưng vì cô, tôi đành mặc tạm vậy, dù sao cô cũng là người bạn đầu tiên của tôi.”
Nước mắt trào ra trong mắt Trần Mỹ Thiến
“Tiểu Kha” nhìn Lê Tri vài lần, đột nhiên tiến lại gần ngửi vào cổ cô
Cô ta cười khúc khích: “Cô cũng từng mang trong mình nỗi tuyệt vọng
Nếu sau này cô cần làm một giao dịch với tôi, tôi nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc
Tôi rất thích da của cô.”
Lê Tri mỉm cười từ chối: “Cảm ơn, sẽ không có ngày đó đâu.”
Cô ta bĩu môi, rồi lại khoác lên mình tấm da của Cù Dung và ngồi phịch xuống giường: “Được rồi, mang da của Chử Quang Ngạn đến đây đi, sáng mai chúng ta sẽ dọn đi.”
Trả lại tấm da này, chắc là sẽ vượt qua được phó bản này
Lê Tri gật đầu, mở cửa và đi xuống tầng dưới
Da của Chử Quang Ngạn vẫn đang được những người chơi khác canh giữ ở phòng 104
Lúc này trời đã tối, đèn lồng ở tầng hai đã sáng, cô tăng tốc bước đi
Khi vừa xuống đến tầng hai, cô nhìn thấy Kiều Tuấn Viễn đang đứng ở lối đi, mỉm cười với cô
Ánh sáng đỏ từ chiếc đèn lồng chiếu lên gương mặt non nớt của cậu ta, trông vô cùng quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.