Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 92: Quý trọng sự sống





Lê Tri nhìn vào viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay mình
Thật khó tin rằng căn bệnh suy tim mà y học hiện đại đã kết luận là vô phương cứu chữa lại có thể được chữa lành chỉ bằng một viên thuốc nhỏ như vậy
Nhưng đó là sự thật không thể chối cãi, nếu như những vết thương đứt lìa còn có thể tái sinh thì bệnh tim có là gì chứ
Chỉ dựa vào điều này, có thể thấy hệ thống [Quỷ Quái] mạnh mẽ đến mức nào
Liệu họ thực sự có khả năng đuổi được thế lực hùng mạnh như vậy ra khỏi thế giới này hay không
Lê Tri liếc nhìn Lê Phong
Anh cũng đang nhìn vào viên thuốc, gương mặt hiện rõ vẻ nặng nề, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như mọi khi
Dù là Ngu Công dời núi hay Tinh vệ lấp biển, họ đều dùng sức mạnh nhỏ bé của mình để chống lại những thứ vĩ đại hơn bản thân đấy
Người xưa dám làm, người nay sao phải sợ
Khi phòng an toàn chưa đóng lại, Lê Tri kéo Lê Phong sang một bên: “Anh hai, anh lấy được những đạo cụ nào?”
Lê Phong không có gì phải giấu giếm em gái, anh nói: “Một cái Máy Chắn Phát Sóng Trực Tiếp, có thể sử dụng không giới hạn
Một chiếc Gối Ác Mộng, có thể dùng cả trong phó bản và thế giới thực, và một con Búp Bê Tây Dương có thể ngăn chặn một đòn tấn công chí mạng, nhưng chỉ dùng được trong phó bản.”
Nhìn con búp bê nhỏ xinh mặc váy xòe, Lê Tri không khỏi bật cười
Con búp bê trông rất đáng yêu này có vẻ không hợp với hình tượng cao lớn, mạnh mẽ của anh trai cô
Biết rằng nếu đưa trực tiếp, anh trai sẽ không nhận, Lê Tri lấy ra chiếc Lư Hương Bằng Đồng Xanh mà cô đã mua sau khi vượt qua phó bản trước: “Anh hai, đổi cái Gối Ác Mộng của anh với cái này của em đi.”
Lê Phong biết rằng chiếc lư hương này có thể triệu hồi một con quỷ đồng minh, đó là một đạo cụ rất mạnh
Việc em gái nói là đổi nhưng thực ra là cho anh
Chiếc Gối Ác Mộng gần như vô dụng trong phó bản
Lê Phong định từ chối, nhưng Lê Tri đã nhanh chóng nhét chiếc lư hương vào tay anh: “Em cảm thấy em sẽ dùng được cái gối ác mộng này, cho em đi!”
Lê Phong hiểu rõ các quy tắc của đạo cụ
Nếu không phải là trao đổi tự nguyện, người nhận sẽ bị phản tác dụng
Sợ em gái bị phản tác dụng, anh đành phải nhận chiếc lư hương: “Được, trao đổi.”
Nếu lần tới anh vào phó bản và lấy được đạo cụ hữu ích hơn, anh sẽ lại đổi với em gái
Một chiếc lư hương có thể tấn công, một con búp bê bảo vệ giúp tránh khỏi tổn thương và một màn chắn giúp anh thám thính trong phó bản mà không bị khán giả phát hiện
Ba đạo cụ này khá toàn diện, Lê Tri cũng yên tâm phần nào
Phòng an toàn bắt đầu đếm ngược để đóng lại, hai anh em nhìn nhau lần cuối trước khi bị truyền tống đi
Khi Lê Tri về đến nhà, cô vẫn ngồi tại bàn ăn như lúc trước khi bị truyền tống vào phó bản
Thượng Cẩm Như và Lê Sương đã canh chừng từng giây để đợi cô về
Lê Tri vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ và em gái ngồi bên cạnh
“Chị ơi~!” Lê Sương reo lên rồi nhảy bổ vào cô, vừa mừng vừa phấn khích: “Chị thật sự đã gặp anh hai rồi
Em và mẹ đều sững sờ khi nhìn thấy hai người gặp nhau!”
Việc Lê Phong bị triệu hồi về từ đơn vị, gia đình đã đoán trước có ngày sẽ gặp anh trong phó bản, nhưng không ngờ hai anh em lại có thể gặp nhau ngay trong cùng một phó bản, những lo lắng trước đó cũng tan biến đi quá nửa khi thấy họ hội ngộ
Thượng Cẩm Như rót cho con gái một cốc nước: “Anh con có nói khi nào về không?”
“Anh nói vẫn chưa chắc, phải chờ xem sắp xếp thế nào.” Lê Tri nhận cốc nước, an ủi mẹ: “Sau lần này, anh hai đã có ba đạo cụ rồi, vừa có thể tự vệ vừa có thể tấn công
Với năng lực của anh hai cùng với những đạo cụ này, dù lần tới có phải vào phó bản một mình cũng không sao đâu.”
Thượng Cẩm Như thở dài, gật đầu
Ba mẹ con đang trò chuyện thì có tiếng gõ cửa, Lê Tri đoán ngay là ai: “Chắc là Hàm Hàm.”
Vừa mở cửa ra, quả nhiên là Mạnh Vũ Hàm dẫn theo bà La lên nhà
Mắt cô bé sáng rực, vừa mong chờ vừa lo lắng, sau khi vào nhà liền lấy ra viên thuốc màu trắng: “Chị Tri Tri, lần đầu em sử dụng đạo cụ, có chút sợ…”
Dù sao cũng là thuốc cho người lớn tuổi uống, đến lúc này cô bé vẫn không khỏi lo lắng, chỉ đành lên nhờ vả chị Tri Tri toàn năng
Lê Tri nhận viên thuốc, hỏi: “Lúc nhận được, hướng dẫn sử dụng nói gì?”
Mạnh Vũ Hàm trả lời: “Chỉ nói là chữa được bệnh suy tim, chỉ cần uống với nước là có hiệu quả.”
Lê Tri rót một ly nước đưa cho bà La đang lo lắng: “Vậy thì cứ uống thôi ạ.”
Mắt bà La đỏ hoe, cầm lấy cốc nước, nhìn đứa cháu gái đang có dáng vẻ đầy mong chờ và vẻ mặt dịu dàng của Lê Tri, sau đó uống viên thuốc vào
Mọi người đều thấp thỏm nhìn bà, một lúc sau, bà La sờ ngực mình, chần chừ nói: “Hình như là… đỡ hơn rồi.”
Lê Tri nói: “Ngày mai nên đi bệnh viện kiểm tra lại.”
Bà La gật đầu rồi nhìn Lê Tri đầy cảm kích: “Tri Tri, lần này thật sự không biết phải cảm ơn con thế nào
Nếu không có con, Hàm Hàm của bà…” Bà không kìm được mà rơi nước mắt: "Thật sự quá cảm ơn con, con là ân nhân cứu mạng của gia đình bà.”
“Hàm Hàm rất thông minh, con bé cũng giúp con rất nhiều.” Lê Tri cười đáp: “Bà cũng thấy rồi đó, con bé là một cô bé rất tài giỏi.”
Mạnh Vũ Hàm ngẩng đầu đầy tự hào
Lê Tri nhìn cô bé: “Lần tới có muốn đi phó bản cùng chị không?”
Mạnh Vũ Hàm hơi ngạc nhiên, trên mặt bà La lộ ra niềm vui, định thay cháu gái đồng ý, nhưng không ngờ Mạnh Vũ Hàm lại từ chối: “Chị Tri Tri, lần tới em muốn tự mình đi.”
Niềm vui của bà La lập tức biến thành lo lắng, nhưng ngay sau đó, cháu gái nắm lấy bàn tay run rẩy của bà, nghiêm túc nói: “Bà ơi, cháu không thể cứ mãi dựa dẫm vào chị Tri Tri được
Bây giờ cháu còn quá yếu, đi bên cạnh chị Tri Tri, chẳng ai chú ý đến cháu cả
Hơn nữa, chị Tri Tri phải luôn lo lắng cho sự an toàn của cháu, không dám để cháu làm nhiệm vụ một mình, vì nếu cháu có chuyện gì, chị không biết phải giải thích với bà thế nào.”
Bà La nhìn cháu gái mình, sau một lần đi phó bản, dường như cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều
Không còn là cô cháu gái nghịch ngợm, hay khiến người khác lo lắng nữa
Mạnh Vũ Hàm nhìn bà và Lê Tri, ánh mắt và giọng nói đều kiên định: “Lần này cháu cũng có đạo cụ rồi, cháu có thể tự vào phó bản được.”
Bà La mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi
Đúng vậy, nếu cứ để Lê Tri dẫn cháu gái vào phó bản, lỡ cháu gái có chuyện gì trong phó bản, bà có thể không oán trách Lê Tri không
Bà không phải là thánh nhân, bà không thể làm vậy được
Người ta đã dẫn giúp một lần đã là hết lòng rồi
Sau một lúc im lặng, Lê Tri cười, xoa đầu Mạnh Vũ Hàm: “Được, vậy từ giờ em lên đây tập luyện cùng chị và Sương Sương mỗi ngày nhé?”
Mạnh Vũ Hàm vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ!”
Tiễn bà La và Mạnh Vũ Hàm ra về, Lê Tri đi tắm rồi về phòng ngủ bù
Khi tỉnh dậy, cô nhìn điện thoại thì thấy ba cuộc gọi nhỡ từ Tri Y
Trong WeChat cũng đầy tin nhắn thoại của cô ấy, Lê Tri nheo mắt rồi gọi lại, đầu dây bên kia nhấc máy ngay lập tức, giọng nói ngọt ngào vang lên như mọi khi: “Tri Tri, cậu dậy rồi à?”
Lê Tri bật loa ngoài, lười biếng trở mình: “Vừa dậy, có chuyện gì à?”
“Thấy phòng phát sóng của cậu đóng là mình biết cậu ra rồi.” Tri Y nói: “Mình với Liên Thanh Lâm cũng vừa ra khỏi phó bản, sớm hơn cậu nửa ngày
Mình thấy anh trai cậu cũng vào phó bản à
Hai người là đi chung sao?”
Lê Tri trả lời: “Không phải, anh ấy tự vào, bọn tớ tình cờ gặp nhau thôi.”
Tri Y kinh ngạc: “Trời ơi, vận may của hai anh em cậu tốt thật đó!” Hai người nói chuyện thêm vài câu, giọng Tri Y trầm xuống: “Tri Tri, cậu có biết thầy Chúc không ra được phó bản lần trước không?”
Lê Tri hơi sững lại, ngồi bật dậy: “Bị loại à?”
Tri Y đáp: “Không phải, anh ấy kích hoạt điều kiện tử vong, không tránh được.”
Cả hai im lặng một lúc
Tri Y thở dài: “Bảy người trong phó bản tân binh, giờ chỉ còn lại ba đứa mình.” Dường như cô ấy không muốn nhắc đến chuyện buồn nữa, giọng điệu thay đổi trở nên hào hứng hơn: “Mình vừa mới bàn với Liên Thanh Lâm, sao bọn mình không tụ tập ăn lẩu để ăn mừng lần này cả ba chúng ta đều vượt qua phó bản an toàn nhỉ?”
Lê Tri cười: “Được đấy, tự nấu ở nhà à?”
Tri Y nói: “Tất nhiên rồi, ngoài quán đóng cửa hết rồi còn đâu
Hay bọn mình qua nhà cậu nhé
Tay nghề của mẹ cậu thật sự rất tuyệt, mình vẫn thèm món gà xào cay hôm trước bà làm!”
Hai người bàn bạc xong, Lê Tri thay đồ rồi ra khỏi phòng, nói với Thượng Cẩm Như rằng ngày mai bạn bè sẽ đến nhà nấu lẩu, Thượng Cẩm Như cũng vui vẻ: “Được thôi
Lâu lắm rồi nhà mình chưa đông vui thế này!”
Sáng hôm sau, Liên Thanh Lâm và Tri Y đã mang theo đồ ăn đến nhà Lê Tri
Hai người mang theo đủ cả đồ nhúng lẩu, còn có cả quà cho Lê Sương và Thượng Cẩm Như
Thượng Cẩm Như tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Tri, Tiểu Liên, vào nhà đi
Hai đứa chỉ đến ăn cơm thôi, sao còn mang nhiều đồ thế này?”
Tri Y cười ngoan ngoãn: “Cô ơi, tụi con làm phiền cô rồi.”
“Không phiền, không phiền đâu
Cô mong hai đứa đến chơi lắm
Cứ ngồi tự nhiên nhé, trên bàn có trái cây và bánh ngọt cho mấy đứa đấy.”
Lâu rồi nhà cửa không đông vui thế này
Sau khi Lê Phong đi, Lê Tri lại liên tục vào phó bản, trong nhà chỉ còn bà và Lê Sương, nhiều khi Thượng Cẩm Như không còn cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình
Hôm nay, trong nhà đông người, bà mới thấy cuộc sống vẫn đang tiếp diễn
Lê Tri gọi điện cho Mạnh Vũ Hàm lên nhà chơi, cô bé vừa bước vào cửa đã thấy Liên Thanh Lâm đang ngồi ăn táo trên sofa, suýt chút nữa cô bé cũng hét lên vì phấn khích
Lúc này Lê Tri mới biết Mạnh Vũ Hàm cũng là fan của Liên Thanh Lâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đến đây chụp một bức rồi ký tên nhé.” Tri Y cầm máy ảnh chụp lấy liền, liên tục chụp Liên Thanh Lâm đang cười tươi với dấu hiệu chiến thắng, và Mạnh Vũ Hàm đang rụt rè và ngượng ngùng
Ảnh vừa ra, Liên Thanh Lâm ký tên ngay ngắn rồi trao cho fan của mình, bỗng cậu nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Hàm Hàm, trong phó bản lần trước, em bầu chọn cho ai?”
Mạnh Vũ Hàm đang hạnh phúc ngắm chữ ký: “…………”
Trên mặt cô bé thoáng hiện vẻ ngại ngùng, ánh mắt bắt đầu né tránh
Rõ ràng là phiếu của cô bé không dành cho thần tượng của mình
Liên Thanh Lâm: “…………?”
Tri Y không nhịn được cười khúc khích
Liên Thanh Lâm tức giận: “Em hay lắm
Em không bầu cho anh mà còn bảo là fan của anh, còn lừa anh để lấy chữ ký nữa!”
Mạnh Vũ Hàm vội giấu bức ảnh vào trong áo rồi chạy ra phía sau Lê Tri, thò đầu ra lí nhí: “Anh không xuất sắc bằng chị Tri Tri mà…”
Fan này còn rất công tâm
Liên Thanh Lâm tức đến phát điên
Với sự giúp sức của mấy người trẻ, bữa cơm được chuẩn bị rất nhanh, mùi thơm của nồi lẩu nhanh chóng lan tỏa khắp nhà
Bàn ăn hình chữ nhật được kéo rộng ra thành bàn tròn, chỉ những dịp đặc biệt như Tết mới cần đến bàn này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài lẩu, Thượng Cẩm Như còn làm thêm mỗi người một món họ thích, trên bàn ăn đầy ắp thức ăn, vô cùng thịnh soạn
Tri Y vừa ăn vừa cảm thán: “Lâu lắm rồi mới được ăn bữa cơm đông đủ thế này.”
Đúng vậy
Kể từ khi phát sóng trực tiếp xuất hiện, lòng người luôn nặng trĩu, khó mà vui vẻ như trước được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Liên Thanh Lâm nâng ly: “Đừng nghĩ nhiều nữa
Nào, mừng vì chúng ta vẫn còn sống!”
Mọi người cười nâng ly nước ngọt chạm cốc với cậu: “Mừng vì chúng ta vẫn còn sống.”
Chỉ cần còn sống, chắc chắn sẽ có ngày chúng ta thấy thế giới trở lại bình yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.