Đây là một dòng tuyến mới 7
Dường như Vũ Đế bị chân tướng đả kích không nhẹ, lúc này vẫn đang ngẩn người, lúc này trông giống như một ông lão vô dụng
Lộ Dao tưởng tượng quãng đời còn lại của mình sẽ phải sống cùng Vũ Đế trong thời không này, hơn nữa cô vẫn còn hơn bảy mươi nghìn năm thời gian..
Hít thở không thông
Thật sự quá ngột ngạt
Lộ Dao đã cố gắng sử dụng ma pháp, loại ma pháp có thể vượt qua thời không, toàn bộ Đại lục Alexandria chỉ có Harold có
Cô lại bắt đầu lục lọi trong túi, tự hỏi liệu mình có thể tìm thấy thứ gì hữu ích không
Đột nhiên dừng lại, Lộ Dao cúi đầu cảm nhận, rồi rút tay về
Tại sao thứ này lại ở trong túi áo của co
Thứ nằm trong lòng bàn tay Lộ Dao chính là bông tai hình hoa sen nhỏ do A tặng, cô cảm thấy đây không phải trùng hợp
Lộ Dao nhớ là trước đó đôi bông tai này được đặt trong kho cùng với các đạo cụ khác
Nhưng thứ này sử dụng thế nào
Lộ Dao bóp nó trong tay quan sát, cố gắng tìm một nút tương tự như cơ chế kích hoạt, nhưng cô rà đi rà lại nhiều lần, bông tai cũng trở nên nóng lên, nhưng cô vẫn không tìm ra bí quyết nào
Vũ Đế không biết tỉnh lại từ lúc nào, cau mày nhìn Lộ Dao một hồi, sau đó thuận miệng nói: “Nếu đã là bông tai, tại sao không thử đeo?”
Lộ Dao giật mình, do dự nói: “Phải đeo sao?”
Vũ Đế: “Ngươi còn có biện pháp khác sao?”
Lộ Dao thở dài, giơ tay nhéo nhéo vành tai mình
Cô quả thật có xỏ lỗ tai, hơn nữa vừa vặn là một cái bên trái
Lộ Dao cố gắng đeo bông sen nhỏ vào, một sợi chỉ vàng từ trên trời bay xuống
Lộ Dao đưa tay ra chộp lấy nó, nháy mắt liền quay trở lại phòng chiếu phim ba chiều
Diệp Tiêu dựa vào cửa, cầm đầu kia của sợi chỉ vàng trong tay
Lộ Dao mặc kệ những thứ khác, đi về phía hắn: “Anh...”
Diệp Tiêu tựa hồ đang nhìn cô, hơi cong môi, trầm giọng nói: “Rất hợp với nàng.”
Lộ Dao dừng một chút: “???”
Diệp Tiêu khẽ nâng cằm, chỉ vào lỗ tai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lộ Dao giơ tay, chạm vào bông sen nhỏ, mím môi
Có chút vi diệu, cảm giác lúc này nói cái gì cũng không thích hợp
Diệp Tiêu nói tiếp: “Cái này, tốt nhất không nên tháo ra.”
Lộ Dao: “Ồ.”
Diệp Tiêu: “Ta không có thời gian.”
Lộ Dao: “Vậy..
lần sau gặp lại.”
Kể từ đêm đó, Diệp Tiêu biến mất
Hắn để lại một lá thư cho mọi người trong Lăng Tiêu Các, chỉ nói rằng hắn sẽ ra ngoài một chuyến
Chỉ có Lộ Dao biết rằng hắn sẽ không quay lại rạp chiếu phim nữa
Lần này Vũ Đế vượt thời không, Đức Nghi, Bát hoàng tử và lời tiên tri diệt quốc dường như khiến ông mệt mỏi
Khi rời đi, Vũ Đế hỏi: “Cảm tạ ngươi, Lộ Dao, ngươi có muốn thứ gì không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tất cả những gì ta có.”
Lộ Dao buột miệng nói: “Vậy xin bệ hạ ban cho rạp chiếu phim một bảng hiệu do người viết.”
-
Ngày thứ hai sau khi xuyên thời không, Lộ Dao phát hiện trong kho chứa của mình có thêm hai bộ xương cốt: “Ngươi tìm được cái này khi nào?”
Hệ thống ậm ừ: “Tối hôm qua thời điểm cô cùng Vũ Đế trở về, trên người của cô thừa ra hai bộ xương cốt.”
Lộ Dao kinh ngạc: “Nói cách khác, lần này chúng ta đi tới thế giới kia có cất giấu hài cốt
Nhiệm vụ thì sao
Hoàn thành như thế nào?”
Hệ thống: [Vẫn chưa hoàn thành.]
Lộ Dao cảm thấy kỳ quái: “Tôi còn tưởng rằng lần này Vũ Đế du hành thời không đã có thể thông rồi, tại sao lại còn phiền phức như vậy?”
Hệ thống cũng không biết
Chiều nay, rạp chiếu phim nhận được một bảng hiệu từ hoàng cung
Trường Vinh dẫn hai đội thị vệ, một đường khua chiêng gõ trống đến rạp chiếu phim, thu hút dân chúng trên phố
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên bảng hiệu có viết bốn chữ lớn bằng ngự bút: “Nhìn xa mới biết.”
Khi Lộ Dao vén tấm lụa đỏ che bảng hiệu lên, một chiếc xương đột nhiên rơi ra
[Nhiệm vụ giải quyết ưu phiền cho Hoàng đế đã hoàn thành
Xin chúc mừng chủ quán, cô đã được sự tín nhiệm của Hoàng đế triều Đại Vũ, cô có thể đến thế giới tiếp theo ngay lập tức!]
Lộ Dso thậm chí không kịp phản ứng gì: !!
Lộ Dao gọi Khốc Bát và Ôn Giản cùng treo bảng hiệu ở chính giữa đại sảnh, thứ này chính là vũ khí thần kỳ để thu hút khách hàng
Để cho nhân viên cửa hàng và khách hàng xem náo nhiệt, Lộ Dao quay trở lại phòng nghỉ trước
Vừa ngồi xuống, cô cảm thấy trong túi hơi nóng lên, đưa tay sờ thử
Mảnh giấy manh mối đã lâu không thấy, trên đó chỉ có hai chữ: tuổi thơ