Bổ túc thời thơ ấu chính thức bắt đầu 2
Chủ thể cỗ máy thời gian của Lộ Dao chia thành hai phần, bộ phận một là quả cầu bạc trên bàn, mang nguồn năng lượng khổng lồ, trợ giúp bà chủ dẫn khách hàng tiến hành du hành thời không
Vật liệu chủ yếu của quả cầu nhỏ đến từ vảy của Harold, nguồn năng lượng là đá ma pháp độ thanh khiết cao và dịch năng lượng tinh hạch, sau khi dung hòa tạo ra pin thể lỏng
Qua thử nghiệm, đại khái cứ thực hiện du hành thời không mười lần thì cần phải thay pin một lần
Bộ phận hai là chìa khóa tâm linh, đây là công cụ quan trọng của mở khóa tuổi thơ
Muốn quay về tọa độ thời không được chỉ định đặc biệt, cần phải có tư liệu tọa độ phong phú mà chính xác
Thời gian đã trôi qua mất, có thể tìm về thế nào đây
Điều này cần phải có máy ghi thời gian
Bổ túc thời thơ ấu chỉ cần về đến quá khứ của khách hàng, nên cần tuyến trưởng thành của khách
Tuyến trưởng thành, cũng có thể gọi là tuyến sinh mệnh
Nó ghi lại mọi chuyện lớn nhỏ từ khi sinh vật ra đời đến lúc chết đi, giống như mấy dấu chấm nhỏ ghi lại lịch sử được xâu chuỗi lại với nhau trên mốc thời gian
Mùa màng luân chuyển, cỏ cây sinh sôi rồi lại hóa thành bùn nát
Thời gian chưa từng dừng bước
Có thứ gì luôn ghi lại mọi thông tin của con người từ khi chào đời đến khi già nua chết đi
Đây là vật trung gian quan trọng nhất để chế tạo chìa khóa tâm linh
Lộ Dao từng thử rất nhiều vật liệu như tóc, da, móng tay, răng
Tiếc thay những thứ này cũng sẽ trưởng thành theo độ tuổi, đã thay hết lứa này đến lứa khác
Dù có ghi lại, thì cũng chỉ là một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi
Tiêu Trạch hơi trừng to mắt, bắt đầu từ cỗ máy thời gian mà bà chủ giải thích, tất cả đều đang điên cuồng hướng về mạch truyện tiểu thuyết giả tưởng
Quá hoang đường rồi, thậm chí Tiêu Trạch còn chẳng thể cho ra phản ứng khoa trương hơn, hờ hững hỏi: “Ý cô muốn nói là cần một khúc xương ngón tay của tôi để làm chìa khóa?”
Lộ Dao gật đầu: “Xương, giống như vòng năm của cây vậy, ghi lại tất cả tình hình sinh trưởng của sinh vật từ lúc sinh ra đến lúc bấy giờ.”
Tiêu Trạch giơ tay ra: “Phải lấy thế nào đây
Lấy đi một khúc xương ngón tay, tôi coi như nửa tàn phế rồi.”
Lộ Dao từ dưới bàn cầm ra một hộp rút xương, đeo bao tay lên: “Yên tâm, thứ chúng tôi cần là thông tin ghi lại trên xương
Lấy đi khúc xương ngón tay này, sẽ lần nữa lấp lại một cái y hệt, khác biệt chỉ nằm ở việc trên xương lấp về không có thông tin trưởng thành lúc trước của cậu.”
Lúc này sự tiện lợi của ma pháp phục chế được thể hiện ra
Lúc nói chuyện, Lộ Dao đã dùng dụng cụ lấy ra một khúc xương nhỏ ở đầu ngón út bàn tay trái của Tiêu Trạch: “Xong rồi, chờ ba mươi giây.”
Tiêu Trạch: “...”
Vậy là lấy xong rồi
Quá nhanh rồi nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa còn không đau chút nào, không nghĩ ra nguyên lý
Lộ Dao bỏ xương ngón tay đã lấy ra vào hộp lấy xương, ba mươi giây sau lấy ra hai khúc xương y hệt
Cô lấy xương phục chế rồi lắp lại vào đầu ngón tay cho Tiêu Trạch, đứng dậy cầm xương mới lấy đi vào một căn phòng mới mở ở một bên tường: “Chờ năm phút nữa.”
Xương ghi lại tuyến sinh mệnh của khách hàng kết hợp với vảy của bé rồng đen, công cụ chế ra là chìa khóa tâm linh thuộc về chính vị khách ấy
Bề ngoài của chìa khóa tâm linh tương tự như chìa khóa thời không, chỉ là đường viền dùng để phác họa hình dáng của chìa khóa là màu đen, chuỗi hạt châu tròn trên viền là màu trắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà chìa khóa tâm linh nhỏ hơn chìa khóa thời không không chỉ một vòng, nhỏ nhắn xinh xắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu Trạch lấy chìa khóa độc lạ trắng đen xen kẽ từ trong tay Lộ Dao, không thể tin đây là thứ dùng xương của mình làm ra, nhíu chặt mày lại: “Đây là đồ chơi nhỉ
Tôi vẫn cảm thấy cô đang trêu chọc tôi, vì vậy còn làm thiết lập công cụ to lớn, còn làm ra mô hình công cụ, y như viết tiểu thuyết.”
Lộ Dao ngồi xuống, cầm lấy quả cầu bạc nổi lên, để lộ ra cái lỗ nhỏ bên dưới: “Đâm vào thử xem.”
Tiêu Trạch không ngờ quả cầu bạc còn có cấu tạo này, lúc này hoàn toàn xem là bà chủ đang diễn kịch với anh ấy, trực tiếp đâm chìa khóa vào
“Lạch cạch!”
Quả cầu nhỏ màu bạc vỡ ra thành từng mảnh, ánh sáng chói mắt ập đến, Tiêu Trạch và bà chủ đều bị che phủ
Tiêu Trạch mở mắt ra, vậy mà đã không còn ở Trung tâm bổ túc trẻ em nữa, cảnh tượng trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc
Trung tâm chăm sóc giáo dục cộng đồng thành phố Đồi Mồi
Trước năm sáu tuổi, phần lớn thời gian của anh ấy đều ở nơi này
Ký ức tuổi thơ thuở ban sơ của Tiêu Trạch bắt đầu từ hàng rào bên sân vận động của Trung tâm chăm sóc giáo dục
Trước năm tuổi, anh ấy thích nhất là ngồi trên bậc thang dưới hàng rào dây thường xuân ven bên sân vận động, chờ mẹ đón cậu ấy về nhà
Ký ức anh ấy viết trên bảng trắc nghiệm tuổi thơ kia chính là nơi này
“Đây chính là chỗ cậu sống lúc nhỏ à?” Lộ Dao từ sau bồn hoa đi ra, đánh giá xung quanh
Tiêu Trạch ngạc nhiên: “Bà chủ.”
Lộ Dao nghe thấy tiếng bước chân, kéo Tiêu Trạch trốn ra phía sau bồn hoa, lại lén thò đầu ra ngoài