Cực Cụ Khủng Bố

Chương 187: chạy ra sinh thiên




**Chương 187: Chạy Ra Sinh Thiên**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Có thể đập trúng ba con Quỷ Vật, đây đã là kết quả tốt nhất mà Tiêu Mạch nghĩ đến, rốt cuộc kích thước của viên kính có hạn, chỉ dùng một đòn mà đập trúng tất cả Quỷ Vật thì có chút không thực tế
Ba con Quỷ Vật biến mất, vì Tiêu Mạch cùng Lý Soái tạo ra một lỗ hổng để chạy trốn
Lý Soái vốn còn muốn đi công kích con cá lọt lưới kia, nhưng Quỷ Vật lại lóe sang một bên
Thừa dịp Lý Soái vừa đánh trúng, Tiêu Mạch vội vàng chạy ra ngoài phòng, trong quá trình hắn cũng hô to nhắc nhở Lý Soái:
"Mau thừa dịp có lỗ hổng, chạy mau
Nghe được Tiêu Mạch nhắc nhở, Lý Soái cũng không hề dừng lại, nhấc gương lên, cũng chạy ra khỏi nhà
Mắt thấy vịt nấu chín bay mất, Quỷ Vật phát ra một tiếng phẫn nộ kêu, đồng dạng tăng tốc đuổi theo
Tiêu Mạch và Lý Soái lao ra hành lang, theo cầu thang liều mạng chạy xuống dưới lầu, nhưng mà Quỷ Vật truy đuổi phía sau bọn họ, tốc độ lại nhanh kinh người, chỉ vài nhịp thở đã áp sát bọn họ
Tiêu Mạch quay đầu nhìn thoáng qua, cái nhìn này tức khắc làm hắn hít ngược một hơi khí lạnh, lúc này Quỷ Vật gần như đã ở ngay sát bên cạnh
Tiêu Mạch trong lòng dâng lên tuyệt vọng, bọn họ vừa mới chạy trốn tới lầu hai, nhưng Quỷ Vật cũng đã sắp đuổi kịp, nghĩ đến không đợi bọn họ xuống đến được một nửa, liền sẽ bị Quỷ Vật phía sau đuổi theo giết chết
Trong lòng giãy giụa một chút, Tiêu Mạch ánh mắt lộ ra tàn nhẫn, quyết định bất chấp tất cả
Cảm giác được phía sau từng trận gió lạnh, Lý Soái biết rõ nếu cứ tiếp tục chạy trốn như vậy chắc chắn sẽ bị đuổi kịp, khi đó tất cả bọn họ đều sẽ bị giết chết, chi bằng chính mình chết có giá trị một chút, giúp Tiêu Mạch tranh thủ cơ hội sống sót
Ai ngờ, hắn vừa mới đổi hướng, Tiêu Mạch liền nhắc nhở hắn:
"Hướng bên kia trốn
Mắt thấy Tiêu Mạch đã chạy thoát vào trong phòng, Lý Soái dù có nhắc nhở cũng đã muộn, có chút buồn cười lắc đầu, Lý Soái cũng tiến lên theo vào
Trốn vào trong nhà, Tiêu Mạch gần như trốn vào trong phòng bếp, bởi vì ban công đã được đả thông, cho nên Tiêu Mạch vừa tiến vào phòng bếp liền dùng tay che mặt, tính toán đâm nát pha lê ban công nhảy xuống
Vì để tiếp thêm dũng khí cho chính mình, Tiêu Mạch vừa chạy hướng ban công vừa lớn tiếng gào thét, nhưng mà, ngay lúc hắn sắp chạm vào cửa sổ, một bàn tay to hữu lực đột nhiên bắt được hắn
Tiêu Mạch kinh hoảng trợn mắt, lại phát hiện Lý Soái không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, Lý Soái liền một tay ôm lấy hắn, thay hắn hung hăng đánh vào cửa kính sát đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Răng rắc ——
Cửa kính sát đất thoáng chốc bị Lý Soái đâm thành mảnh nhỏ, không có gì bất ngờ, hai người từ giữa rơi xuống
"Thông ——
Mộc Tuyết và Hân Nghiên đang men theo dây thừng mà các nàng đã tạo ra, cẩn thận bò xuống lầu, mỗi khi xuống thêm một đoạn, Mộc Tuyết đều có cảm giác kề vai sát cánh cùng tử thần
Mắt thấy các nàng đã xuống tới lầu hai, chỉ lát nữa thôi, bọn họ đã có thể xuống đến độ cao tầng một, như vậy liền có thể nhảy xuống bỏ chạy
Nhưng sự thật hiển nhiên sẽ không diễn ra theo như dự đoán của nàng, khi các nàng bắt đầu tụt xuống tầng một, từ cửa sổ tầng hai lại đột nhiên vươn ra một cánh tay trắng bệch, không thể kháng cự túm các nàng từ ngoài cửa sổ vào
Một màn đột ngột xảy đến, thậm chí không cho hai người có thời gian để kêu lên sợ hãi, đợi các nàng vết thương chằng chịt từ trên mặt đất đầy mảnh kính vỡ bò dậy, đập vào mắt lại là một con Quỷ Vật hung ác
Lúc đi lên lầu ba, Quỷ Vật chỉ có bốn con, còn con còn lại vẫn luôn ở chỗ này ôm cây đợi thỏ
Mộc Tuyết cùng Hân Nghiên bởi vì mặc rất ít, cho nên trên người phần lớn da thịt đều bị kính cắt qua, máu tươi không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, nhưng các nàng lại không hề hay biết
Bởi vì so với đau đớn, Quỷ Vật trước mặt mới là thứ khiến các nàng cảm thấy tuyệt vọng
Quỷ Vật nhìn hai người đang lâm vào nỗi kinh sợ mà cười âm trầm, phảng phất đây là một màn đáng giá thưởng thức
Mộc Tuyết biết nàng đã chắc chắn phải chết, hồi tưởng lại những trải nghiệm đau đớn đến mức muốn chết, nàng cảm thấy tử vong không phải là bất hạnh gì cả, ít nhất không cần phải chịu ác mộng tra tấn nữa, ít nhất không cần phải chịu đựng cảm giác áy náy nặng nề kia nữa
Quỷ Vật không chút hoang mang nhìn chằm chằm các nàng, Mộc Tuyết vốn định cứ như vậy chờ chết, nhưng ánh mắt nàng lại liếc thấy Hân Nghiên ở bên cạnh
"Ta chết không quan trọng, ít nhất phải để cho nàng ấy sống sót
Mộc Tuyết vốn là một người thiện tâm, khi biết rõ mình không thể thoát khỏi cái chết, trong lòng đã nảy sinh ý định muốn cứu Hân Nghiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây không phải là không có khả năng, Quỷ Vật chỉ có một con, chỉ cần nàng chống đỡ thân thể nhào về phía con Quỷ Vật kia, như vậy Hân Nghiên sẽ có cơ hội nhảy xuống từ cửa sổ, tuy nói sống chết chưa biết, nhưng ít nhất vẫn có một tia hy vọng sống sót
Nghĩ vậy, Mộc Tuyết liền cắn răng, từ trên đống kính vỡ đứng lên
Quỷ Vật có lẽ cũng đã thưởng thức đủ sự tuyệt vọng của hai người, cũng tính toán ra tay với các nàng
"Ta ngăn cản nó, ngươi mau nhảy cửa sổ chạy đi!!

Mộc Tuyết thiêu đốt tia khí lực cuối cùng trong cơ thể, gầm rú lao về phía con Quỷ Vật, chỉ là chân trước của nàng vừa mới bước ra, phía sau liền có một cỗ lực lượng bắt được nàng
Trong kinh ngạc, Mộc Tuyết quay đầu lại nhìn thì thấy người bắt lấy nàng chính là Hân Nghiên
Mộc Tuyết không biết vì sao Hân Nghiên lại muốn giữ nàng lại, vì sao không thừa dịp có khoảng trống này mà chạy trốn
Nàng vốn định hất tay Hân Nghiên ra, một lần nữa nhắc nhở Hân Nghiên nhảy cửa sổ trốn đi, ai ngờ từ cánh tay Hân Nghiên lại truyền ra một cỗ lực lượng lớn đến mức nàng không thể chống cự, trực tiếp ném nàng ra ngoài cửa sổ
"A ——
Tất cả chuyện này thật sự là xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Mộc Tuyết không kịp có thời gian phản ứng, thân mình đã hung hăng rơi trên mặt tuyết
Sau cú ngã mạnh này, thân thể của nàng gần như rã rời, gần như là không còn chút sức lực nào
Nàng suy yếu nhìn về phía lầu hai, trong ánh mắt có nghi hoặc, có tiêu sái, đồng thời còn có cả sự ấm áp
Hân Nghiên vẫn luôn lạnh như băng đã làm một việc mà chính nàng muốn, nàng ấy đã cứu mình
Chỉ là..
nàng đã không còn sức lực để chạy thoát, uổng phí tâm ý của Hân Nghiên
"Thật xin lỗi..
Cơ thể ta không thể động đậy..
Tầm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, mí mắt Mộc Tuyết nặng trĩu, cuối cùng vô lực buông xuống
Nhờ Lý Soái bảo vệ, Tiêu Mạch dù rơi từ trên cao xuống, nhưng cũng không bị tổn thương gì, rốt cuộc pha lê cửa sổ sát đất là do Lý Soái đâm vỡ, khi rơi xuống đất cũng bởi vì Lý Soái bảo vệ, cả người hắn là đè lên trên người Lý Soái
"Khụ khụ ——
Tiêu Mạch từ trong tuyết bò dậy, vừa ho khan vừa giãy giụa bò qua chỗ Lý Soái
"Lý Soái Lý Soái..

Tiêu Mạch khẽ gọi Lý Soái hai tiếng, nhưng Lý Soái vẫn hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại
Nhìn thấy Lý Soái bộ dạng bất tỉnh nhân sự, trong lòng Tiêu Mạch ấm áp, vành mắt cũng đỏ lên
Vốn dĩ với thân thủ của Lý Soái, từ lầu hai nhảy xuống tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, mà ngược lại với thân thể yếu ớt của hắn thì rất dễ bị thương
Nhưng Lý Soái lại đoạt trước, đâm nát pha lê trước hắn, cũng đảm bảo hắn không bị chấn động quá lớn, nhưng Lý Soái lại rơi vào kết cục sống chết không rõ
Cho dù thân thể Lý Soái có tốt đến đâu, chính là hắn lại nằm ngang rơi từ lầu hai xuống, sau khi rơi xuống đất còn bị chính mình đè lên..
Nghĩ đến đây, Tiêu Mạch đã không dám nghĩ tiếp, hắn vội vàng cõng Lý Soái lên, nhưng vừa động lại phát hiện dưới thân Lý Soái đầy máu, có một mảnh không biết là pha lê dài bao nhiêu đang cắm vào lưng hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy một màn như vậy, đầu Tiêu Mạch lập tức "ong" lên, hắn vừa cõng Lý Soái chạy như bay theo hướng rời xa chung cư, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu
"Alo
Bạn tôi bị thương, anh ấy bị thương rất nặng, cầu xin các người, cầu xin các người mau đến đây, chúng tôi đang ở..
Nói đến câu cuối cùng, Tiêu Mạch đã khóc không thành tiếng
Không biết qua bao lâu, Mộc Tuyết gian nan mở mắt ra một chút, đập vào mắt lại là gương mặt lấm lem nước mắt của Tiêu Mạch:
"Bác sĩ
Bác sĩ
Ở đây còn có một người, làm phiền các ngài
"Ta còn chưa chết sao"
Nghe được âm thanh của Mộc Tuyết, trên mặt Tiêu Mạch lập tức hiện lên một vẻ vui sướng kích động, liên tục gật đầu nói:
"Ngươi còn sống, chúng ta sống sót
"Hân Nghiên..
Mộc Tuyết lại nghĩ đến Hân Nghiên, nước mắt nàng nhạt nhòa, cũng lại một lần nữa lâm vào hôn mê
Nghe được Mộc Tuyết nhắc tới Hân Nghiên, Tiêu Mạch quay đầu lại nhìn một cái, thấy Hân Nghiên đang đứng trước xe cứu thương, khoác một chiếc áo gió dày, lẩm bẩm nói:
"Yên tâm đi, nàng ấy cũng còn sống
Sở dĩ Quỷ Vật sau khi mọi người rời khỏi chung cư liền từ bỏ đuổi giết, nguyên nhân là ở chỗ bọn họ đã đi đến "Ôn Hinh Chung Cư"
Bởi vì trong sự kiện này, "Ôn Hinh Chung Cư" chỉ là một cái tên, nơi nào cũng có thể là Ôn Hinh Chung Cư
Còn tòa Ôn Hinh Chung Cư kia, chẳng qua là treo đầu dê bán thịt chó, thân phận thật của nó lại là Hồ Điệp Chung Cư tràn ngập quỷ quái
Tóm lại, Tiêu Mạch mấy người đã mạo hiểm giải quyết lần sự kiện này, bọn họ đã thành công sống sót
Bên kia, Trương Thiên Nhất đang ở Khánh Dương Trung Giới cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó, ngay sau đó, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt:
"Tìm được rồi
Thứ mà hắn tìm được, chính là chìa khóa tồn tại trong sự kiện này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.