Cùng Nữ Thần Ở Chung Sau, Ta Kích Hoạt Lên Ban Thưởng Hệ Thống

Chương 91: Tập độc đội trắng trợn đào chân tường cướp Chu Chính




Chương 91: Tập Độc đội trắng trợn đào chân tường cướp Chu Chính Trong lúc tại khu chữa trị Khí Tử Đức
Sau khi Hác Ái Quốc rời đi, Chu Chính và những người khác cũng chuẩn bị thu dọn để trở về sở cảnh sát
Lúc này, tên trộm xe Trần Dương mới hay biết, hóa ra chủ nhân của chiếc xe mà hắn ta đã trộm là một tên buôn ma túy
“Kia, cảnh sát, chuyện này xem như ta lập công được không?” Trần Dương đứng một bên ngập ngừng hỏi
Nói thật, nếu không phải Trần Dương trộm xe của Lưu Vinh Tăng, hắn ta cũng sẽ không báo nguy, cuối cùng cũng không để lộ chính mình, thế nên nhìn nhận lại thì Trần Dương ít nhiều cũng có dính dáng đến việc lập công
Bất quá, hành vi trộm cắp xe ban đầu của hắn là vi phạm pháp luật, Lưu Kiến Quân trong một chốc vẫn không biết nên giới định ra sao
“Ngươi đang nghĩ gì thế
Trộm xe là hành vi phạm tội của ngươi, dù cho là mời thầy Trương Tam tới cũng sẽ nhận định ngươi làm trái pháp luật.” “Trước tiên hãy cùng chúng ta trở về sở cảnh sát, hành vi phạm pháp của ngươi sau đó chúng ta sẽ xét suy nghĩ.” “Vậy thì cảm ơn cảnh sát thúc thúc.” “Ai u ~ ai u ~ ” “Ta không xong rồi, đau muốn chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

.” Lưu Vinh Tăng vẫn đang kêu la thảm thiết, chân của hắn bị đứt lìa vô cùng đau đớn, cổ họng cũng đã khản đặc
Lưu Kiến Quân nhìn vết thương ở chân của Lưu Vinh Tăng, nhíu mày
“Tiểu Chu, chân tên tiểu tử này trông có vẻ bị thương rất nặng, chi bằng trước tiên đưa hắn đi bệnh viện đi.” Chu Chính gật đầu đồng ý
Dù cho tên buôn ma túy là kẻ tội ác tày trời, nhưng dựa trên nguyên tắc nhân đạo, cũng không thể để mặc vết thương của hắn mà không hỏi han
Các cảnh viên còn lại mang theo Trần Dương và chủ quán sửa xe trở về sở cảnh sát để tiếp nhận thẩm vấn
Chu Chính và Lưu Kiến Quân thì áp giải Lưu Vinh Tăng đi đến bệnh viện số Một Giang Bắc để điều trị
Tại khoa Chỉnh Hình, sau khi chụp phim kiểm tra, chân Lưu Vinh Tăng bị gãy xương, may mắn là gãy xương ổn định nên không cần phải phẫu thuật, bác sĩ đã sử dụng thủ pháp nắn chỉnh lại và bó thạch cao để điều trị bảo thủ
Trong lúc đó, Hác Ái Quốc gọi điện thoại tới, nói đã báo cáo xong công việc với Mã cục, hỏi bọn hắn đang ở đâu
Chu Chính nói đang ở bệnh viện số Một Giang Bắc, để điều trị vết thương ở chân cho Lưu Vinh Tăng
“Tiểu Chu, lát nữa lão Vạn bên đội chống ma túy sẽ tìm các ngươi để giao người, đây là ý của Mã cục, các ngươi giao tiếp xong thì trở về sở Kiều Bắc đi.” “Rõ thưa Sở trưởng.” Hắn cũng không muốn thẩm vấn Lưu Vinh Tăng, những chuyện này vẫn nên giao cho đội chống ma túy làm đi, dù sao đó là chuyên môn của người ta, còn hắn thì chỉ cần bắt người xấu lập công là đủ
“Tiểu Chu, chuyện thăng cấp cho ngươi ta đã trình bày với Mã cục, Mã cục cũng đồng ý xin lên cấp trên một lần, nếu chuyện này thành công thì ngươi chính là cảnh ty cấp hai trẻ tuổi nhất của thành phố Giang Bắc chúng ta.” “Cảm ơn Sở trưởng!” Chu Chính nghe được lời nói của Hác Ái Quốc trong lòng cũng vui vẻ, không phải vì hắn quá nôn nóng công danh lợi lộc, mà là vì trong lòng có một mục tiêu thăng cấp cảnh giám trong ba năm
Việc thăng cấp cảnh ty cần sự đồng ý của cấp cao tỉnh sảnh, còn việc thăng cấp cảnh đốc, cảnh giám thì cần Bộ lão đại đích thân ký duyệt thăng cấp
Nếu không lập được thành tích phi thường, làm sao có thể nói đến việc tăng tốc, làm sao có thể trong vòng ba năm thăng cấp đến bậc bạch y đại lão
Bây giờ, bước thứ hai của vạn lý trường chinh, bước đầu tiên đã dùng khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày, thuận lợi từ cảnh sát tập sự thăng lên cảnh ty cấp ba, bước thứ hai này cũng nhất định phải đi cho tốt
“Tiểu Chu à ~ ” Hác Ái Quốc đối với chuyện này còn sốt sắng hơn Chu Chính
“Đến lúc đó, không chỉ ngươi được vinh dự mà sở Kiều Bắc của ta cũng sẽ vang danh xa gần, thậm chí cha mẹ ngươi cũng sẽ vì ngươi mà kiêu ngạo.” Chu Chính nghe được hai chữ ‘cha mẹ’ bỗng nhiên lại có chút buồn thương
Cha mẹ ta là ai
Vì sao ta không có chút ấn tượng nào
Bọn hắn sống hay chết
Nếu còn sống thì rốt cuộc ở đâu
Có chuyện vui mừng tự nhiên sẽ muốn chia sẻ với cha mẹ, thế nhưng đây đối với Chu Chính mà nói là một hy vọng xa vời
Có lẽ, trong chiếc rương mà gia gia để lại sẽ có manh mối về cha mẹ, nhưng chiếc rương đó có mật mã, hắn không biết mật mã mà lại không muốn làm hỏng rương
Gia gia khi còn sống đã dặn dò Chu Chính, đợi sau khi hắn và Sở Uẩn Dao thành hôn, sẽ đem tro cốt gia gia chôn ở quê nhà và đặt chiếc rương cùng nhau hạ táng, đến lúc đó có phải là có thể mở được chiếc rương ra không
Bây giờ, Sở Uẩn Dao tuy đã nhận giấy đăng ký kết hôn cùng hắn, hai người vẫn còn có ước hẹn ba năm cũng chưa phải là phu thê chân chính, đợi trong vòng ba năm Sở Uẩn Dao và hắn chân chính kết thành phu thê, đến lúc đó mang tro cốt gia gia về quê nhà hạ táng, có lẽ hắn sẽ biết được thân thế của mình
Chu Chính trong nhất thời thất thần, Hác Ái Quốc cúp điện thoại lúc nào hắn cũng không biết
“Ai ~ Tiểu Chu, vừa rồi Sở trưởng nói gì với ngươi
Còn đang đợi gì thế?” Lưu Kiến Quân dùng cùi chỏ huých Chu Chính
Chu Chính lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh
“Úc ~ Sở trưởng nói để chúng ta giao Lưu Vinh Tăng cho đội chống ma túy, bọn hắn lát nữa sẽ tới nhận người.” Vừa dứt lời, điện thoại của Lưu Kiến Quân vang lên, lấy ra nhìn màn hình
“Lão Vạn đội chống ma túy à
Điện thoại tới nhanh thật!” “Alo ~ đội Vạn, đúng, Lưu Vinh Tăng đang ở trên tay chúng ta, chúng ta ở bệnh viện số Một Giang Bắc đây.” “Tiểu tử này chân bị Tiểu Chu của chúng ta làm phế rồi, những nơi khác không bị thương không làm chậm trễ việc thẩm vấn của các ngươi đâu.” “Cái gì, các ngươi cũng ở bệnh viện số Một Giang Bắc, vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đang ở khoa Chỉnh Hình, ngươi tới nhận người đi.” Vạn Lý Sơn cúp điện thoại, mang theo hai đội viên đội chống ma túy vội vã chạy về khoa Chỉnh Hình
Đây là lần thứ hai đến sở cảnh sát Kiều Bắc để nhận tên buôn ma túy, cảnh sát chống ma túy đến sở cảnh sát đòi người, nói ra cũng có chút mất mặt
Rất nhanh, Vạn Lý Sơn đi đến hành lang khoa Chỉnh Hình và nhìn thấy Chu Chính cùng Lưu Kiến Quân
Lưu Kiến Quân cũng không vòng vo, chỉ vào Lưu Vinh Tăng nói:
“Đội Vạn, tiểu tử này chính là Lưu Vinh Tăng, tên buôn ma túy từ phương nam tới, cũng là cấp trên của Vương Cường, chúng ta tìm được hắn mang theo ba kí lô đá, đến lúc đó ngươi bảo người tới sở cảnh sát lấy ma túy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người này bây giờ chúng ta giao cho ngươi.” Vạn Lý Sơn nắm chặt tay Lưu Kiến Quân nói:
“Lão Lưu cảm ơn nhé, Lưu Vinh Tăng các ngươi bắt được bằng cách nào
Chúng ta tra hỏi Vương Cường hai ngày, tiểu tử này sống chết không hé răng.” Lưu Kiến Quân cười cười nói:
“Xe của Lưu Vinh Tăng bị trộm, hắn báo cảnh sát, tiếp đó Tiểu Chu phát hiện

.” Đơn giản thuật lại quá trình một lần, Vạn Lý Sơn nghe xong kinh ngạc không ngậm được miệng
“Ta dựa vào, không phải, tên buôn ma túy giấu đá trong xe, hắn đánh mất xe lại còn chọn cách báo nguy
Để cảnh sát hỗ trợ tìm xe về
Hắn


Đầu hắn có bị bệnh không?” Vạn Lý Sơn khó hiểu nhìn về phía Lưu Vinh Tăng
“Ngươi đánh mất xe tại sao lại chọn báo nguy, trên xe của ngươi có giấu ma túy không sợ cảnh sát phát hiện sao?” Lưu Vinh Tăng ngồi trên xe lăn vẻ mặt đưa đám nói:
“Không phải có việc mới tìm cảnh sát ư
Hàng của ta giấu rất bí mật, ai đờ mờ biết bọn trộm xe đem xe của ta bán cho quán sửa xe, quán sửa xe lại tháo xe của ta ra thành từng bộ phận linh kiện
Số con rệp ta có cách nào?” “Đầu óc ngươi thật sự có bệnh

.” Vạn Lý Sơn không còn gì để nói
“Đừng quản đầu Lưu Vinh Tăng có bệnh hay không, ngược lại là tình huống như vậy, người cũng là do chúng ta bắt được, hiện tại giao cho lão Vạn ngươi đây.” Lưu Kiến Quân cười nói
“Chu Chính tuyệt đối có sự bí ẩn

.” Vạn Lý Sơn cúi đầu lẩm bẩm một câu nhỏ giọng, bỗng nhiên ngẩng đầu mặt mang nụ cười nắm chặt tay Chu Chính nói:
“Tiểu Chu, có hứng thú tới đội chống ma túy không
Ta cảm thấy ngươi với đội chống ma túy của chúng ta vô cùng có duyên.” “Lần trước ta đã đề cập với ngươi rồi, suy tính thế nào?” Chu Chính còn chưa kịp nói chuyện, Lưu Kiến Quân lập tức không chịu nữa
“A a a ~ lão Vạn ngươi làm người a
Không có ngươi đào chân tường trắng trợn như vậy, nếu là ngay trước mặt Sở trưởng của chúng ta, hắn có thể nổi nóng với ngươi ngươi có tin hay không?” “Hắc hắc hắc, đây không phải lão Hác không có ở đây sao?” Vạn Lý Sơn cười cười có chút ngượng ngùng
Mặc kệ, Chu Chính là một nhân tài, Vạn Lý Sơn càng ngày càng yêu thích hắn
“Thế nào Tiểu Chu
Chỉ cần ngươi gật đầu ta liền đi thỉnh cầu với Mã cục, không đến không, tới ngươi chính là tổ trưởng đội chống ma túy

.” “Lão Vạn hẹn gặp lại ngài!” Lưu Kiến Quân kéo Chu Chính quay đầu rời đi, vừa đi vừa nói:
“Tiểu Chu, đừng nghe lão Vạn lay động ngươi, bọn hắn đội chống ma túy làm việc vừa mệt vừa khổ còn có nguy hiểm, không bằng sở cảnh sát chúng ta

.” Đi đội chống ma túy làm việc, Chu Chính kỳ thực ít nhiều cũng có chút động lòng, nhưng mà mới tham gia công tác không lâu đã muốn đổi nghề thì cũng không tốt lắm, hiện tại vẫn là một bước một dấu chân thì hơn
Hai người lái xe trở về sở Kiều Bắc, đi trước đến văn phòng Sở trưởng, Lưu Vinh Tăng giao cho đội chống ma túy thế nào cũng phải chào hỏi Hác Ái Quốc một tiếng
Vừa vào văn phòng Sở trưởng đã ngửi thấy một mùi thuốc Đông y gay mũi, Hác Ái Quốc đang khom người dán thuốc cao lên ngang lưng của mình
“Sở trưởng, ngươi bị sao thế?” Chu Chính và Lưu Kiến Quân đồng thời hỏi
“Đau lưng bệnh cũ lại tái phát, lần này rất nghiêm trọng, đau đến mức gập cả người lại!” Hác Ái Quốc thống khổ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.