[Cổ Trang Mê Tình] «Thần Vương Điện Hạ Nuôi Vợ Thường Ngày» Tác giả: Thiên Trạch Zoe 【Hoàn Kết】 Giới thiệu vắn tắt:
Bùi Nghiên & Ninh Thần Lan
Song khiết, kết cục HE
Bùi Nghiên là Giang Nam mỹ nhân nổi danh kinh đô, tính tình dịu dàng, mỗi sợi tóc tơ đều toát lên vẻ ôn nhu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi phụ mẫu tử trận, nàng gả cho công tử thanh quý Phong Tiêu Hằng làm vợ, nhưng đêm tân hôn phu quân đã biểu lộ sự ghét bỏ nàng, đến mức mười năm thành hôn không có con nối dõi
Ngày nọ, Phong Tiêu Hằng – người đã thăng quan đến Nội Các Thủ Phụ – mang theo nữ nhân bên ngoài đến Ngọc Hoa Lâu dùng bữa, lại bắt gặp thê tử mà bấy lâu nay y vẫn luôn lạnh nhạt đối đãi đang ngồi cùng một nam tử khí chất tự phụ, lạnh lùng, đó chính là Đại Chu Chiến Thần Ninh Thần Lan
“Đây có phải là lý do phu nhân muốn cùng ta ly hôn không?” Trong lòng Phong Tiêu Hằng bỗng nhiên có một cảm giác đau đớn lạ lẫm, khiến y càng thêm căm hận đôi bích nhân trước mắt
Đối mặt với lời chất vấn của người chồng cũ tồi tệ, Bùi Nghiên chỉ mặt không đổi sắc nói cho hắn biết, giữa nàng và hắn đã không còn nửa phần quan hệ
Sau đó nàng theo Thần Vương đến Tây Bắc đất phong, ở nơi đó trời cao biển rộng, tự do tự tại… Cho đến khi tin dữ Thần Vương tử trận truyền đến, nàng bệnh nặng không gượng dậy nổi, đau buồn uất ức mà qua đời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một lần nữa mở mắt ra, nàng phát hiện mình trọng sinh trở về năm mười tuổi, đúng lúc vừa cùng gia đình chuyển đến kinh thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phụ mẫu thương yêu nàng vẫn còn đó, ngay lúc nàng vui đến phát khóc, một thiếu niên tuấn lãng đi đến trước mặt nàng, đưa cho nàng một khối khăn tay lau nước mắt
Nàng còn chưa kịp định thần lại từ sự kinh ngạc, liền có một đám hoạn quan vây tới, quỳ gối trước mặt thiếu niên, cầu hắn mau chóng về cung
Ninh Thần Lan đối với Bùi Nghiên đang ngồi xổm ở góc tường khóc nức nở, ôn nhu nói: “Tiểu Nghiên, cùng bản vương về nhà có được không?!” Sau khi sống lại, Ninh Thần Lan biết rõ hai đạo lý: thê tử phải nuôi từ nhỏ, nếu không không để ý liền sẽ gả cho người khác
Thân là đích hoàng tử liền phải tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn cướp đoạt hoàng vị, không giữ cho gian nhân thừa cơ hội
Nội dung nhãn hiệu: tình hữu độc chung, thiên chi kiêu tử, trùng sinh, điềm văn
Tìm kiếm từ khóa: nhân vật chính: Bùi Nghiên, Ninh Thần Lan ┃ nhân vật phụ: Phong Tiêu Hằng ┃ cái khác:
Một câu giới thiệu vắn tắt: sau khi sống lại cẩn thận bảo vệ thê tử
Lập ý: tình yêu cần tôn trọng lẫn nhau
Chương 1: Hàn Sương hoa nở Bùi Nghiên cảm thấy trong đầu mình có một sợi dây
Năm đó khi thi thể của phụ mẫu được bọc bằng bạch bố vận chuyển về kinh thành, nàng chưa cảm nhận được sợi dây này tồn tại, cho đến khi mẫu thân ốm chết, trong đầu nàng “ong” một tiếng, giống như dây cung kia bị nhẹ nhàng kích thích
Những năm này nàng vẫn luôn cố gắng sinh hoạt, muốn duy trì sự cân bằng của sợi dây cung ấy… Bởi vì chưa từng yêu Phong Tiêu Hằng, nên vô luận hắn đã làm gì, cũng không thể chạm đến căn cốt của nàng
Thế nhưng, vừa mới nghe tin Thần Vương tử trận tại Bắc Cương, trong đầu nàng “ong” một tiếng, sợi dây cung kia đột nhiên “tranh” một tiếng đứt lìa
Năm đó phụ thân tử trận, mẫu thân không chống chọi nổi một tháng đã qua đời
Từ khi Ninh Thần Lan chết đi, nàng mỗi ngày đều có thể cảm thấy sinh mệnh mình đang đếm ngược
Hồi tưởng lúc hắn còn tại thế, chính mình luôn kiêu căng làm bộ, không hề hiểu rõ tâm ý của mình
Giờ đây người đã không còn, suốt ngày nàng đối diện di vật của hắn mà đau lòng đến thổ huyết
May mắn là, sinh mệnh mỗi ngày đều tiêu hao trong nỗi nhớ nhung và hối hận, rất nhanh liền đi đến điểm kết thúc
Trong khoảnh khắc đại nạn, từng cảnh quen biết cùng Thần Vương xẹt qua não hải, nàng không khỏi mỉm cười, mong chờ giây phút trùng phùng
Chương 1: Hàn Sương hoa nở Sau khi nhập thu, không khí lạnh giá bắt đầu tàn phá ở phương Bắc, khách hành hương đến Phổ Tế Tự không giảm mà trái lại còn tăng, chỉ vì nghe nói Hoài Tang đại sư danh trấn liệt quốc đã vân du trở về, các vương công quý tộc đều tranh nhau đến bái kiến
Hôm nay cũng không biết là quý nhân nào đã bao trọn, trong ngoài đều có thị vệ canh gác, cả tòa chùa miếu đều thanh thanh tĩnh tĩnh, không một người không phận sự
Trong hậu viện sương phòng phía đông, Hàn Sương hoa nở rộ thanh lãnh tùy ý
Kỳ Ngọc Lưu và Chung Giác hai người đã đứng đợi rất lâu trong sương sớm
Hoài Tang đại sư đã vào suốt cả đêm, đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì
Chung Giác tính tình gấp gáp, một đường từ Tây Bắc hộ tống Thần Vương đến Phổ Tế Tự, tối qua nhìn thấy Hoài Tang đại sư giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, lúc này trong lòng nôn nóng không thể đè nén, nhấc chân liền muốn vào nhà xem tình hình
Lại bị hảo hữu Kỳ Ngọc Lưu kéo lại, đối phương thân là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, suốt ngày ứng phó cục diện phức tạp đâu chỉ trăm ngàn, trầm giọng khuyên nhủ: “Nếu ngay cả Hoài Tang đại sư cũng bó tay vô sách, ngươi bây giờ đi vào thì có ích lợi gì, sẽ còn chậm trễ đại sư cứu chữa.” “Điện hạ từ trước đến nay thể trạng cường kiện, mười năm qua ngay cả bệnh nhẹ cũng chưa từng có, lần này nhất định là bị gian nhân hãm hại!” Chung Giác quẳng tay hắn ra, còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên thấy cách đó không xa có một người đi tới, ngẩn người nói: “Mau nhìn, hình bóng người kia không giống Bùi gia muội muội.” Kỳ Ngọc Lưu thuận ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi dẫn theo đèn lồng đi tới, chậm rãi xuyên qua sương sớm sắp tan, dáng người thanh dật mà ôn nhu
Bùi Nghiên đi ra gấp, lại chưa mang nha hoàn, ngay cả lò sưởi tay cũng quên cầm, xuống xe ngựa đi đoạn đường này, lạnh đến chóp mũi đều có chút đỏ lên
Nàng hôm nay mặc một chiếc áo giao lĩnh gấm màu lam nhạt thêu hoa anh đào, hạ thân phối váy màu tím nhạt, trang phục thanh nhã nhưng không hề lạnh lẽo, ngũ quan ôn nhu khiến người ta liên tưởng đến khói mỏng trên mặt sông Giang Nam ngày xuân, toàn thân toát ra khí tức làm lòng người an ổn
“Là, tựa như là, nhưng ngươi đợi chút nữa phải nhớ đổi giọng, gọi Phong Phu Nhân.” Kỳ Ngọc Lưu tuy cũng bị nữ tử như từ thủy mặc Giang Nam bước ra ấy làm kinh diễm, nhưng so với Chung Giác lại lý trí hơn nhiều, đi lên phía trước vài bước ngăn ở trước người nàng, chắp tay nói: “Thật xin lỗi, hôm nay cả ngôi chùa đã được bao trọn, xin phu nhân thứ lỗi.” “Bùi… Khụ, Phong Phu Nhân, Hoài Tang đại sư hôm nay sẽ không tiếp khách, nếu ngươi có gì muốn cầu, hay là lần sau lại đến đi.” Chung Giác tiến lên một bước, nhớ tới việc mình mười năm trước suýt nữa cưới nàng, trên mặt không khỏi có chút nóng lên
Thấy Bùi Nghiên vẫn đứng yên bất động, Chung Giác cho là nàng không vui, nói tiếp: “Ngươi đừng buồn bực a, đợi thêm mấy ngày tiểu gia ta lại bao trọn nơi này, mời ngươi đến ngắm hoa có được không.”