Bùi Nghiên không nén được buông lời oán thầm trong lòng: “Đồ vật của Điện hạ là của Điện hạ, không phải của ta.” Vừa nói, nàng vừa tập tễnh đặt tượng đất nhỏ lên lại
Ninh Thần Lan sắc mặt chìm xuống, tròng mắt nhìn nàng có vẻ hơi tái nhợt, nói: “Bản vương nghĩ, ngày đó đã nói rất rõ ràng rồi.” Thấy nàng không nói lời nào, thần sắc mơ mịt, ánh mắt ướt át mông lung, giống như tiểu động vật trong rừng đang cầu xin thương xót
Ninh Thần Lan trong lòng không khỏi thở dài, mẹ nó ánh mắt này, nếu là đối với hắn thì còn tốt..
Bùi Nghiên đứng trong khe hẹp giữa hắn và giá sách, không biết nghĩ đến điều gì, thần sắc bình tĩnh nói: “Điện hạ dỗ dành cô nương gia, quả thực rất có một bộ.” Ninh Thần Lan cũng có chút ngoài ý muốn, nàng lại có thể nói ra câu này
So với vẻ câu nệ và cẩn thận từng li từng tí trước đây của nàng, điều này có vẻ hơi làm càn
Hắn nhíu mày hỏi: “Nói thế nào?” Bản thân hắn ở Tây Bắc chiến đấu nhiều năm, chưa từng dỗ dành nữ nhân nào
Thế mà với lời lẽ như của Bùi Nghiên, hắn không những không cảm thấy tức giận, ngược lại trong lòng có loại cảm giác ngọt ngào
Bùi Nghiên không nhịn được, kể ra chuyện kia: “Tại sao Điện hạ không nói, viên trứng Chu Tước trên bội kiếm của ngài đi đâu rồi?” Lời tác giả: Cảm thấy mãnh tướng giữ biên quan thật quá khổ quá khổ, các bảo bảo có thể không cần coi thế này là be, vì be liền lập tức, ta không thích cùng một chỗ sau đó Ngạch Hà làm một chút, nam chính lại đi đánh trận, thụ một thân thương trở về, mặc dù loại nam này đối với ta lực hấp dẫn thật tốt trí mạng, nhưng là đời sau liền tuế nguyệt tĩnh hảo đi
Chương này tiếp tục phát hồng bao
Chương 21: Giao dịch
“Toàn Phúc nói cho ngươi?” Ninh Thần Lan cười lạnh, cẩu nô tài việc chính không làm tốt, nói nhảm thì lại nói đến một rổ
“Ân.” Bùi Nghiên khẽ gật đầu, thấy hắn thần sắc lạnh nhạt trầm xuống, nội tâm lại không hề sợ hãi
Bản năng tránh hại tìm lợi khiến nàng tin tưởng, Ninh Thần Lan dù khí tràng có chút dọa người, nhưng quả thật là một người vô cùng tốt
Nàng cũng không phải không biết tốt xấu, chỉ là khi ở một mình cùng hắn, vẫn không nén được cảm thấy căng thẳng
“Toàn Phúc công công nói, Điện hạ lấy viên bảo thạch trên chuôi kiếm của mình, ném cho chủ hiệu châu báu để làm đồ trang sức cho ta.” Bùi Nghiên nói, ánh mắt rơi vào khuôn mặt mày lạnh lùng tuấn tú của hắn
Trứng Chu Tước bản thân vô cùng hiếm có, càng lớn càng đáng tiền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Toàn Phúc ngày đó thấy chuỗi ngọc vòng cổ của nàng xong, ấp a ấp úng hơn nửa ngày, cuối cùng mới nói thật cho nàng biết tình hình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ninh Thần Lan luôn không thích người bên cạnh tự ý quyết định, nghe vậy liền muốn đi gọi Toàn Phúc: “Để bản vương xem làm sao xử lý hắn.” Bùi Nghiên thấy hắn như thật sự tức giận, dùng sức nắm lấy tay áo hắn, vội vàng nói: “Hắn bất quá nói cho ta biết tình hình thực tế, lại không làm gì sai, ngài muốn làm sao xử lý hắn?” Ninh Thần Lan tròng mắt nhìn về phía ngón tay trắng muốt của nàng, trái tim mãnh liệt đập, khẽ nói: “Đánh hai mươi gậy, tiểu trừng đại giới.” “Cái này không phải trừng phạt nhỏ?!” Bùi Nghiên hoàn toàn không nhìn ra đáy mắt hắn ngậm lấy trêu tức, vừa định phân bua, Ninh Thần Lan đã không nhịn được cười ra tiếng
Thấy nàng trợn tròn mắt với vẻ mặt lên án, hắn nghiêng đầu, che giấu tính ho nhẹ hai tiếng
“Điện hạ, ngài đang đùa giỡn ta sao?” Bùi Nghiên trực giác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi
Thần Vương với tính tình nghiêm cẩn đoan chính như vậy, lại sẽ chững chạc đàng hoàng mở nàng trò đùa – Ninh Thần Lan vành môi mấp máy: “Toàn Phúc còn nói cho ngươi điều gì nữa, nói cho bản vương, bản vương cam đoan không phạt hắn.” “Điện hạ đây là đang lôi kéo ta sao?” Nhìn biểu cảm lúc này của hắn, so với vừa rồi càng giống khắp nơi dỗ dành người
Ninh Thần Lan thở dài: “Cái này cũng bị ngươi nhìn ra rồi.” Bùi Nghiên: “……”
“Thôi, không đùa ngươi nữa.” Ninh Thần Lan nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nàng, một bộ dáng vẻ ngủ không ngon, nắm nàng ngồi vào chiếc ghế quý phi bên cửa sổ
Không biết từ khi nào, việc dắt tay tựa như trở nên đương nhiên
Ninh Thần Lan tập trung tinh thần công tâm, phàm là nàng lùi một tấc, hắn liền hận không thể tiến thêm một thước
Bùi Nghiên trong lòng dù cảm thấy có chút không đúng, nhưng làm sao tính tình mềm mại, lại đối với Thần Vương vô cùng tin cậy, vẫn luôn bị hắn mạnh mẽ dẫn dắt đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cửa sổ mở một góc, một nhánh hoa mai thò vào, mang đến mấy phần sắc thái sáng rõ, chiếu rọi mái tóc đen trầm của nàng, như mực vẩy chảy châu
“Viên trứng Chu Tước đó khảm trên bội kiếm của bản vương, quả thật lãng phí.” Ninh Thần Lan liếc thấy ánh mắt của nàng, đáy lòng như bị thứ gì khuấy động, hai tay nắm chặt, nói: “Trong kho phòng của bản vương còn có rất nhiều châu báu, lần sau sẽ dẫn ngươi đi chọn lựa cho kỹ.” Nàng nhớ tới Thuận Đức từng nói, Hoàng hậu nương nương bây giờ quan tâm nhất chính là hôn sự của Thần Vương điện hạ, nhân tiện nói: “Bảo bối của Điện hạ, ngày sau nhất định sẽ có người đến quản lý, không cần lãng phí trên người Bùi Nghiên.” Ninh Thần Lan trong lòng thở dài một tiếng, toàn thân lại căng cứng, nhét pho tượng bùn nhỏ vừa rồi nàng xem vào lòng bàn tay nàng: “Những vật khác không muốn, vậy cái này thì sao.” Bùi Nghiên cúi đầu nhìn kỹ, vừa mới phát hiện ra huyền cơ
Pho tượng đất này quả đúng là nặn theo dáng vẻ của hắn, tiểu tướng quân mặc áo giáp, cầm trường kiếm trong tay, tư thái oai hùng bất phàm
Đường nét ngũ quan lạnh lẽo, cứng rắn, kiên nghị, cùng với bản thân hắn ít nhất giống nhau đến bảy tám phần
Khuôn mặt Bùi Nghiên không khỏi có chút nóng lên, hắn hỏi câu này, lại là có ý gì
Ninh Thần Lan thấy nàng cầm pho tượng đất trên tay, liền không lên tiếng nữa, mắt nhìn đồng hồ cát trên bàn, đứng dậy đi gọi người mang thuốc đã nấu xong tới
Cầm Tâm sau khi đi vào, nhớ tới lời Toàn Phúc công công phân phó, trước tiên đưa thuốc cho Thần Vương
Ninh Thần Lan không nhận, thản nhiên nói: “Uống thuốc xong thì đi ngủ đi.” Bùi Nghiên ngồi trên giường êm, tròng mắt nhìn về phía mặt giày đen ám văn của hắn, nhận lấy và uống từng ngụm nhỏ
Vị đắng tràn ngập đầu lưỡi, nàng chịu đựng không nhíu mày một chút, đem chén không trả lại cho Cầm Tâm
“Phu nhân, có muốn ăn chút mứt hoa quả không?” Cầm Tâm lau khóe miệng cho Bùi Nghiên, sau đó trình lên hộp bánh ngọt
Ninh Thần Lan ngón tay thon dài cân xứng luồn vào hộp bánh ngọt, vê thành miếng mứt hoa quả tự mình đút cho Bùi Nghiên
Đầu ngón tay vô tình chạm vào đôi môi ôn lương mềm mại của nàng, bất động thanh sắc rụt tay lại, trầm giọng phân phó nói: “Tất cả lui xuống đi.”