Cuộc Sống Dưỡng Thê Thường Ngày Của Điện Hạ

Chương 59: Chương 59




Xưa nay Thần Vương chẳng nể mặt bất kỳ ai, riêng với lời của Kỳ Ngọc Lưu có lẽ hắn sẽ nghe được ba phần
Hai người vừa rồi trên đường đã nghe nói chuyện xảy ra, không đợi hoàng hậu phân phó, liền chủ động cởi áo choàng nhảy xuống nước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bùi Trầm cùng Ninh Thần Lan dưới nước triền đấu đã lâu, giờ sức lực đều đã cạn
Kỳ Ngọc Lưu cùng Chung Giác tiến lên dùng man lực tách hai người ra, mỗi người quấn một cánh tay, mang theo họ lên mặt hồ
Kỳ Ngọc Lưu mắt thấy bên cạnh bay tới một chiếc vòng ngọc, tiện tay mò lấy..
Ninh Thần Lan cùng Bùi Trầm lên bờ, ánh mắt giao phong, cả hai đều có chút thở hồng hộc
Kỳ Ngọc Lưu ánh mắt quét một vòng, đem vòng tay đưa cho cô bé nhỏ tuổi nhất toàn trường, ôn hòa nói: “Đây là của ngươi đánh rơi.” Hắn tò mò không biết rốt cuộc là tiểu cô nương thế nào mà lại có thể khiến Thần Vương phải để tâm
Lúc này nhìn nàng, ngoại trừ vẻ đáng yêu ra thì chẳng có gì đặc biệt cả
Bùi Nghiên nhớ lại kiếp trước hắn đối với Ninh Thần Lan trung thành tuyệt đối, cuối cùng chết thảm thiết như vậy, trong lòng không khỏi tràn đầy kính ý, hướng hắn quỳ gối nói: “Đa tạ Kỳ công tử.” “Tiểu thư có quen biết tại hạ sao?” Thiếu niên khí chất ôn nhuận, ánh mắt kiên định tràn đầy lực lượng, xem xét chính là bộ dáng được gia giáo cực tốt
Bùi Tương Quân cùng Bùi Phu Nhân, cùng với Bùi Trầm và Ninh Thần Lan vừa mới lên bờ, ánh mắt đều đồng loạt quét tới bọn họ
Ninh Thần Lan sắc mặt cực kém, vừa định bước tới, liền nghe Bùi Trầm nghiến răng nghiến lợi ghé vào tai hắn nói: “Mặc kệ điện hạ có đam mê gì, đều không cho phép đánh chủ ý tới muội muội ta!” Hai người ở kiếp trước là hảo hữu chí giao, hơn nữa hắn lại là anh ruột của Bùi Nghiên, Ninh Thần Lan không muốn cùng hắn gây khó dễ, đành tạm thời né tránh
Vừa rồi lời nói của Kỳ Ngọc Lưu cũng gây nên sự tò mò của Bùi Kỵ, hắn đi qua hỏi Bùi Nghiên: “Nghiên Nghiên, con gặp vị Kỳ công tử này từ khi nào?” “Con, con không nhớ rõ…” Bùi Nghiên sống lại một đời, đầu óc cũng chẳng trở nên nhanh nhạy hơn là bao
Dưới ánh mắt dò xét của phụ thân, sắc mặt nàng không khỏi đỏ bừng lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này thái tử bước tới, mặt mày hứng thú nói: “Bùi Tương Quân có chỗ không biết, mấy nha đầu này tự mình tiếp cận Tứ công tử hoàng thành, đem Kỳ Ngọc Lưu, Chung Thế tử, cùng với lệnh công tử Bùi Trầm đều lôi kéo vào.” Suy nghĩ một chút, lại cúi gập người hỏi Bùi Nghiên: “Có phải hay không còn có một thanh quý công tử tuổi nhỏ thành danh, tên là Phong Tiêu Hằng?” “Ta, ta mới không biết!” Bùi Nghiên nghĩ đến kết cục kiếp trước như vậy, đều là do ai mà có, trong lòng chán ghét thái tử đến cực điểm
Hết lần này tới lần khác hắn còn mấy lần chủ động đến nói chuyện với nàng, thậm chí còn nhắc đến cái tên mà nàng không muốn nhất hồi tưởng… Bùi Nghiên không muốn trả lời nữa, liền tránh vào trong ngực mẫu thân bên cạnh
Bùi Trầm cùng phụ thân trao đổi ánh mắt, chắp tay hướng đám người cáo lui nói: “Đã thêm phiền toái cho chư vị, lần sau Bùi Trầm làm chủ, xin mời thái tử điện hạ, Thần Vương điện hạ cùng Kỳ Huynh uống rượu.” Bùi Mẫu mang theo Bùi Nghiên đi cùng hoàng hậu cáo từ, sau đó nắm chặt tay nàng, không ngừng một khắc rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngồi lên kiệu liễn về nhà, Bùi Nghiên tay vừa định vén rèm lên, nghe thấy tiếng mẫu thân ho nhẹ, lập tức ngoan ngoãn buông tay xuống
Bùi Mẫu sắc mặt nghiêm khắc, trách cứ nàng: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài phải hiểu quy củ, hôm nay nếu không phải Trầm Nhi đi tìm con, còn không biết muốn gây ra bao nhiêu sự cố
Sau khi về cấm túc một tháng, mỗi ngày xem kỹ sách luyện chữ, đi theo tiên sinh học đàn.”
Vẫn là mùi vị quen thuộc, Bùi Nghiên tham luyến rúc vào bên người mẫu thân, nhu thuận nói: “Nữ nhi biết lỗi, về sau sẽ không gây chuyện nữa.” Bùi Mẫu hơi kinh ngạc, ngữ điệu chậm lại đôi chút, nói tiếp: “Con bây giờ còn nhỏ, chính là lúc học tập
Những cái thi xã tiệc trà giao thiệp kia, chờ thêm mấy năm con lớn chút nữa rồi đi cũng không muộn.” Nhớ tới hành động của Thần Vương vừa rồi, than thở liên miên: “Trong kinh không thể so với Giang Nam, nếu như chọc phải người không nên dây vào, đến lúc đó phụ thân con lại không ở nhà, mẫu thân lo lắng ai cũng không bảo hộ được con.” Bùi Nghiên thích thú vì mới khôi phục trí nhớ kiếp trước, trước đó đã cố gắng đè nén cảm xúc, lúc này nghe mẫu thân lải nhải như thường ngày, cảm nhận được một loại hạnh phúc đã lâu
Thực sự không khống chế nổi, nàng vùi vào trong ngực mẫu thân nức nở nói: “A Nương yên tâm, nữ nhi về sau cũng không đi đâu cả, cứ ngoan ngoãn đợi ở nhà.” “Nhìn một cái, nói hai câu sao lại còn khóc lên!” Bùi Mẫu thấy nàng vẫn còn một đoàn tính trẻ con, lấy khăn ra lau nước mắt cho nàng, véo mũi nàng nói: “Về sau không cho phép lại trêu chọc Thần Vương, có nghe hay không.” Mình sinh nữ nhi có bao nhiêu cân lượng, trong lòng nàng rõ ràng
Tự cổ Hoàng Quyền lớn hơn trời, lại nghe Thần Vương tâm cơ thâm trầm, là trong mấy vị hoàng tử bá đạo nhất cùng không dễ chung sống
Tương lai chỉ mong nàng có thể tìm được người ổn trọng an tâm mà gả, nếu là có thể theo phu quân trong bộ hạ chọn tốt nhất, những vương tôn công tử kia chi bằng miễn đi
May mắn còn có thời gian ba, bốn năm, có thể cho nàng từ từ tìm hiểu
Bùi Nghiên về đến nhà, trông thấy trong viện tràn đầy hành lý, đột nhiên nhớ tới, cũng sắp đến năm đó phụ thân cùng đại ca phải xuất chinh
Dưới mắt sân nhỏ sắc màu rực rỡ, ba năm sau sẽ dùng để đặt quan tài, nàng cùng đại ca thường xuyên bị phạt quỳ trong từ đường, sẽ mang theo bài vị chí thân, mẫu thân cũng sẽ một bệnh không dậy nổi mà đột ngột mất
Bùi Nghiên đứng ngây người trong sân rất lâu, thẳng đến khi Cẩm Tú bên người mẫu thân tới thúc nàng đi ăn cơm chiều, mới đờ đẫn hoàn hồn
Lúc ăn cơm chiều, nàng cũng luôn không để tâm
Bùi Trầm cho là nàng vì bị mẫu thân cấm túc mà không vui, tối đến phòng nàng, chủ động đề nghị: “Đừng rầu rĩ không vui, ngày mai ca ca lặng lẽ mang muội đi dạo chợ đêm đi.” Bùi Nghiên lắc đầu, hỏi lại hắn: “Phụ thân cùng ca ca nhất định phải đi đánh trận sao?” Bùi Trầm chợt nhớ nàng vì việc này mà tâm phiền, cưng chiều xoa đầu nàng, nói: “Nghiên Nghiên, dân chúng biên cảnh đều ngóng trông Bùi Gia Quân đi giết sạch mọi rợ, trả lại cho bọn họ một cái thái bình thiên hạ.” Câu nói này, kiếp trước Ninh Thần Lan cũng đã từng nói với nàng
Biết rõ có thể sẽ chết, vậy mà vẫn nghĩa vô phản cố xuất binh bắc chinh
Bùi Nghiên biết mình hẳn là minh sự lý, không oán trời trách đất
Thế nhưng nàng quả thật đã từng hận Ninh Thần Lan, hận hắn đem mình xếp sau lê dân bách tính, hận hắn khi mình hãm sâu rồi lại không chút do dự mà dứt bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.