Cuộc Sống Dưỡng Thê Thường Ngày Của Điện Hạ

Chương 70: Chương 70




Thuận Đức không khỏi cảm khái: “Nghiên Nghiên, muội có cảm thấy chúng ta lén lút như vậy, ngược lại càng kích thích không?”
“Công chúa yêu thích quả nhiên khác thường so với người thường.” Bùi Nghiên trêu chọc nàng, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót nhàn nhạt
Hai đời ở bên hắn, vậy mà đều là lén lút như thế
Nàng rất muốn nhanh chóng lớn lên, nhưng khi nghĩ đến vụ tai nạn ba năm sau ở kiếp trước, lại không nhịn được mà chùn bước
Xuống xe ngựa, giữa dòng người tấp nập trên phố dài, nàng thoáng nhìn thấy ba thiếu niên đứng thẳng như ngọc
Trong số đó, Ninh Thần Lan có vóc dáng cao nhất, cũng nổi bật nhất, ngũ quan sâu sắc lập thể, giờ phút này đứng lặng im với vẻ mặt không đổi, toát ra một cỗ áp lực khiến người khác ngạt thở
Dáng vẻ của hắn, đơn giản so với kiếp trước còn khiến người ta e sợ hơn
Phải chăng là vì ban ngày nàng không đi gặp hắn, nên hắn đang tức giận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thuận Đức gặp Kỳ Ngọc Lưu, lập tức vứt Bùi Nghiên lên chín tầng mây, kéo hắn đi dạo đông dạo tây
Bùi Trầm và Chung Giác đều rất thích binh khí, hai người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng quay đầu lại xác nhận vị trí của muội muội
“Ca ca, chúng ta muốn chiếc đèn Khổng Tước kia.” Bỗng nhiên, có mấy tiểu nữ hài vây quanh Ninh Thần Lan
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một cô bé búi tóc tiểu hoàn tử làm nũng nói: “Ca ca giúp chúng ta cầm một chút có được không?”
Ninh Thần Lan yên lặng lấy xuống, đưa cho nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô bé sau khi nhận lấy mặt ửng hồng, hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt lên nói: “Ca ca, ta tên Dung Yên, là tiểu nữ nhi của Mã Thái Phó, xin hỏi ca ca là ——”
Ninh Thần Lan không đợi nàng nói hết, ngẩng mắt nhìn thấy Bùi Nghiên một mình đứng lạc lõng, liền bước nhanh về phía nàng
Cô bé búi tóc tiểu hoàn tử đuổi theo, dịu dàng nói: “Ca ca, ta còn chưa biết tên của ngươi đâu.”
Ninh Thần Lan dừng bước lại, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Nghe nói Mã Thái Phó gia giáo sâm nghiêm, ngươi lại trên đường cái tùy tiện cùng nam tử xa lạ bắt chuyện, chẳng lẽ là giả mạo tiểu thư khuê các?”
Tiểu cô nương chưa từng nghe qua lời lẽ cay nghiệt như vậy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, khóc chạy đi xa
Ninh Thần Lan đã đi tới bên cạnh Bùi Nghiên, thấy nàng đang nhìn những chiếc hoa đăng trên kệ, định hỏi nàng thích cái nào
“Ca ca, có thể giúp ta cầm chút chiếc đèn lồng con thỏ kia không?” Bùi Nghiên đi cà nhắc, chỉ tay lên chiếc hoa đăng đáng yêu trên đỉnh kệ, rồi nhoẻn miệng cười ngọt ngào với Ninh Thần Lan
Sung huyết não có lẽ chính là để hình dung cảm giác của hắn lúc này, Ninh Thần Lan không khỏi nín thở, nhìn quanh sang bên cạnh
Kỳ Ngọc Lưu đã bị Thuận Đức kéo đi, Bùi Trầm và bọn họ vừa rẽ vào một tiệm thợ rèn, liền không thấy quay ra
Hắn đột nhiên cúi người, hôn lên hai bên má Bùi Nghiên
Bùi Nghiên tim đập như sấm, cúi đầu nhìn mũi giày dính bùn đất của hắn, nhỏ giọng nói: “Điện hạ hôm nay có đi Phổ Tế Tự không?”
“Ừm.” Ninh Thần Lan trả tiền mua chiếc đèn lồng con thỏ nhỏ, một tay cầm đèn, tay kia nắm nàng đi về phía bờ sông
Hắn muốn tìm một chiếc thuyền đưa nàng du hồ, hai người có thể nói chuyện riêng, cũng để nàng có thể nhìn gần ca múa trên đảo giữa hồ
“Công tử, chiếc thuyền này quá lớn, hai người ngồi quá không bõ, có muốn cùng người khác đi chung một chuyến không?” Chủ thuyền thăm dò đề nghị
Ninh Thần Lan trực tiếp ném cho hắn một thỏi vàng, khiến hắn ngậm miệng
Bùi Nghiên đời này bắt đầu có khái niệm về tiền tài, hơi xót xa nói: “Không cần cho nhiều như vậy đi.” Ninh Thần Lan không đáp lại, thẳng tay nắm nàng đi đến boong thuyền
Làm sao hắn nên giải thích với tiểu nữ hài của mình, về tâm tình cấp thiết muốn ở bên nàng lúc này
Tựa như lữ nhân bôn ba đã lâu tìm được quả hồng ngọt ngào, hắn không thôi cắn, chỉ là muốn uống rượu độc giải khát
Hai người ngồi vào khoang thuyền ngắm cảnh, người hầu tới hỏi muốn ăn hoa quả điểm tâm gì, Ninh Thần Lan ngữ khí cứng nhắc nói: “Đều ra ngoài.” Bùi Nghiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương
Lời tác giả:
Mưa thật lớn, lạnh quá..
Nghĩ linh tinh: ngày mai muốn song càng
Chương 32: Nũng nịu
Ánh mắt Ninh Thần Lan vẫn khóa chặt nàng: “Lại đây.” Ánh mắt này — Bùi Nghiên không lý do cảm thấy hoảng hốt
Đang yên đang lành, muốn nàng đi sang ngồi làm gì
Kiếp trước hai người đã từng có hành vi thân mật cực độ, dẫn đến nàng khi nhìn thấy đối phương liền sẽ cảm thấy khẩn trương
Thân thể có chút rụt về sau, ngữ khí gập ghềnh nói: “Điện hạ sẽ không phải thật sự đối với tiểu hài tử có cái gì ——” đam mê không thể nói ra
Bùi Nghiên yên lặng nuốt nửa câu sau xuống
Ninh Thần Lan khóe môi hơi nhếch, chủ động đứng dậy ngồi xuống bên cạnh nàng, véo véo mặt nàng: “Vốn dĩ không có, nhưng trước đó ngươi gọi ta là ca ca ——”
Mặt Bùi Nghiên có chút nóng lên, vừa rồi nhìn thấy cô bé khác gọi hắn như vậy, cảm thấy thú vị, cho nên liền làm theo
“Gọi thêm một tiếng nữa, bản vương liền mua đường cho ngươi ăn.” Lòng bàn tay Ninh Thần Lan nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má nàng, không nhịn được lại muốn hôn
“Điện hạ dỗ tiểu hài đấy.” Bùi Nghiên nghiêng đầu sang một bên, khóe môi không cẩn thận nhẹ nhàng chạm qua lòng bàn tay hắn
Cảm giác ấm áp thô ráp, khiến nàng có loại thân mật đã lâu
Nàng nhớ đêm hôm đó, thân thể hai người lần đầu tiên dán vào nhau chặt chẽ như vậy, cỗ uy thế nóng rực lại bức người kia, khiến nàng vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa cảm thấy rung động không thôi
“Không có dỗ dành ngươi.” Ánh mắt Ninh Thần Lan dần trở nên thâm thúy, thành thật nói: “Bản vương sẽ đem đồ tốt nhất trên đời này cho ngươi
Trước lúc này, đừng bị người khác mấy viên đường mà dỗ dành đi, được không?”
Thần Vương vốn dĩ luôn mạnh mẽ, giờ khắc này sắc mặt lại ẩn ẩn toát ra sự hèn mọn, tròng mắt nhìn nàng: “Cái gì kinh thành Tứ công tử, nghe nói các tiểu nữ hài của các ngươi đều thích.”
Bùi Nghiên bị sự yếu thế đột ngột của hắn làm cho có chút không biết phải làm sao
Nàng cũng không phải người có tâm địa sắt đá, làm sao có thể sau khi trải qua nỗi đau đớn như kiếp trước, lại dễ dàng đi để mắt đến người khác được
“Điện hạ, ta không thích ăn đường.” Bùi Nghiên cười lên, mi mắt cong cong như một vầng trăng non, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật trước đó ta còn đang xoắn xuýt, nếu như tương lai bên cạnh điện hạ phi tử thị thiếp một đống lớn, ta nên làm cái gì mới tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.