Cuộc Sống Dưỡng Thê Thường Ngày Của Điện Hạ

Chương 90: Chương 90




Bùi Nghiên sẽ không đa tình mà cho rằng hắn thật sự để tâm đến nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kiếp trước, hắn ngay cả Diệp Oánh đang mang thai cũng có thể vứt bỏ, đủ thấy hắn là một kẻ ích kỷ và bạc bẽo đến nhường nào
“Nghe thái y nói, bệnh tình của Bùi Nghiên muội muội có chỗ chuyển biến tốt đẹp
Sau này càng phải uống thuốc điều trị thật tốt, không nên suy nghĩ nhiều mà làm tổn hại sức khỏe.” Phong Tiêu Hằng đứng cạnh giường, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, âm sắc nghe vào hết sức thoải mái
Ban đêm khi biết tin nàng đột nhiên phát bệnh, hắn đã đau lòng khó nhịn
Cũng may là chỉ sợ bóng sợ gió một trận, giờ phút này gặp nàng bình an nằm ngủ ở đây, trong lòng hắn mới tựa như buông xuống một tảng đá lớn
Bùi Nghiên không khỏi thầm mắng trong lòng: Ngươi ở lại đây, mới thật sự ảnh hưởng ta nghỉ ngơi
Tiếp đó lại nghe hắn nói: “Cây 'Độc U' cũng vậy, đợi khi nào khỏi bệnh rồi tiếp tục gảy cũng không muộn.” Bùi Nghiên nghe xong chỉ muốn thổ huyết
Bùi Phu Nhân xót thương thân thể nàng suy yếu, thay nàng đáp lời: “Cây đàn này quá quý giá, e rằng chúng ta nhận lấy thì ngại.”
Phong Tiêu Hằng hướng Bùi Mẫu làm vái chào, nói thẳng: “Chỉ cần là Bùi Nghiên muội muội vừa lòng, tại hạ đều sẽ đem hết khả năng tìm tới dâng lên.” Hắn thân thể thon dài như cây trúc xanh, một dáng vẻ công tử thanh quý, rất dễ dàng khiến người ta sinh lòng hảo cảm
Bùi Mẫu cười nhưng không nói, phân phó nha hoàn rằng: “Đem hai hộp trà ngon ta trước kia mang từ Giang Nam về lấy ra đây.”
“Phong công tử mang về nếm thử
Nếu cảm thấy ưa thích, lần sau lại đến lấy là được.” Tấm trướng rèm lay động, giống như bị gió thổi
Bùi Mẫu mỉm cười, để Bùi Trầm đưa Phong Tiêu Hằng ra ngoài
Sau đó xốc lên màn, thấy tiểu nữ nhi thở phì phì nằm trên giường, bà ngồi bên mép giường nói: “Đêm nay thật sự làm mẫu thân sợ chết khiếp
May mà lão thiên chiếu cố, vẫn để con ở lại bên cạnh mẫu thân.” Bùi Nghiên ôm chăn mền, kinh ngạc nhìn sang, mới phát hiện mấy ngày nay mẫu thân đã già đi rất nhiều
Ngoại tổ phụ qua đời, phụ thân lại đang đánh trận ở Tây Bắc, nàng không nên vì tình riêng của nhi nữ mà để mẫu thân vì mình thương tâm khổ sở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước đó, là nàng quá không hiểu chuyện
Trong lòng dù vẫn khó chịu, nhưng nàng cũng giả bộ như không có việc gì nói: “Mẫu thân, con cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều rồi, có phải là cũng không cần xuất giá không?”
Bùi Mẫu sờ lên mặt nàng, đau lòng nói: “Ngoan ngoãn, đừng nói trước việc này, hôn sự của con mẫu thân tự có chủ trương.” Rồi lại nhẹ nhàng nói: “Trước đó gặp Phong công tử, cảm thấy tính tình hắn có vẻ lạnh lùng chút, sợ tương lai khó tiếp xúc, nhưng bây giờ xem ra đúng là một người hữu tâm.” Lần này nửa đêm chạy đến thăm viếng, Bùi Mẫu trong lòng cũng có chỗ động dung
Bùi Nghiên trong lòng yên lặng thở dài, chỉ có thể đợi khi thân thể mình tốt hơn nhiều, rồi lại từ từ nói phục mẫu thân
Nghĩ đến cây “Độc U” vẫn phải trả lại, nàng lại hỏi: “Mẫu thân, vậy..
cây đàn đó đã lau sạch sẽ chưa ạ?”
Bùi Mẫu cười cười, cho là nàng để ý đến Phong công tử, nên cũng coi trọng cây đàn
Bà đứng dậy nói: “Con nằm nghỉ đi, ta tự mình đi nhìn một chút.” Ai ngờ cây đàn này được làm bằng gỗ ngô đồng, chỗ dính vết máu từ đầu đến cuối vẫn còn lưu dấu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù tùy tiện nhìn không ra, nhưng chung quy là ô uế
Bùi Nghiên hậm hực nhìn vết tích kia, hối hận vì mình trước đó phản ứng không đủ nhanh
“Không sao, dù sao cũng là chính con dùng.” Bùi Mẫu nhìn ra tâm tư của nàng, an ủi: “Cũng đừng cảm thấy là nợ người ta
Ta nghe nói lão thái thái Phong gia ưa thích lọ thuốc hít, trong nhà vừa vặn có cái đồ cổ trân tàng nhiều năm, là do tằng tổ phụ con để lại
Ngày mai bảo ca ca con đưa cho người ta là được.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Bùi Nghiên ôm lấy eo mẫu thân, tham luyến hít thở khí tức trên người mẫu thân
Nghĩ đến kiếp trước, sở dĩ mình có thể trải qua thản nhiên tự đắc, mua đồ trang sức may xiêm y từ trước tới giờ không tiếc tiền, cũng là bởi vì mẫu thân đã để lại cho nàng một số tài sản lớn
Nàng không khỏi càng thêm áy náy đứng lên, nói: “Mẫu thân, nữ nhi sau này nhất định sẽ nghe lời người.”
Bùi Mẫu lấy tay giúp nàng sửa lại mái tóc rối bời, vui mừng nói: “Trước đây luôn bắt con học cầm kỳ thư họa, mong con có thể trở thành một thục nữ khuê các, nhưng thấy con lần này tại Quỷ Môn quan đi một lần, trong lòng ta cũng đã suy nghĩ minh bạch, chỉ cần Nghiên Nghiên của ta đời này thường thường thuận thuận, quản những cái hư đầu ba não kia làm cái gì chứ.”
Bùi Nghiên hốc mắt nóng lên, dính vào ngực mẫu thân không chịu đứng dậy
“Lúc đó đáp ứng cùng Phong gia thông gia, cũng là do mẫu thân cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng
Nhưng người ta đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhà chúng ta tự nhiên cũng không thể qua sông đoạn cầu
Ta thấy đứa bé Phong gia là một người tốt, cửa hôn sự này tạm thời quyết định như vậy đi.” Bùi Mẫu thấy nàng vội đứng lên, vuốt xuôi mũi nàng nói: “Hiện tại chỉ là ước định bằng miệng, cụ thể thành hôn sự tình, vẫn phải đợi phụ thân con về nhà rồi lại nói.”
Tác giả có lời nói:
Chương này là một chương chuyển tiếp mang tính chiến thuật
Nghĩ đến trận Tu La tiếp theo thật sự là kích động
Chương này phát lì xì, chúc mừng nữ nhi khỏi bệnh..
Chương thứ 42: Trưởng thành
Gần đến cuối năm, trong kinh thành lờ mờ có những lời đồn không tốt về Thái tử điện hạ
Nghe nói Thần Vương điện hạ sở dĩ bị thương nặng, chính là do Thái tử phái người ra tay, mục đích đúng là muốn thừa cơ chiến loạn diệt trừ Tam hoàng tử
Vạn hạnh là, dưới tình huống các loại thuốc bổ quý hiếm được đưa đến phía bắc như dòng nước, lại không có tin tức xấu nào truyền ra
Kỳ công liên hợp mấy vị nguyên lão, trên Kim Loan điện than thở khóc lóc, lên án Thái tử điện hạ thất đức giết hại huynh đệ, còn đem bức thư ghi lại âm mưu của hắn cùng người mưu đồ bí mật đưa ra ngự tiền
Thái tử đảng cùng Hoàng hậu phe phái quan hệ khẩn trương, chân tướng việc Thần Vương bị thương rốt cuộc là vì sao, hai phe nhân mã đều đang đợi Bùi Tương Quân hồi kinh sau đó sẽ đưa ra một lời giải thích minh xác
Tại một gian phòng trà ở ngoại ô kinh thành, Kỳ Ngọc Lưu giữ chặt Chung Giác, trên mặt mất đi vẻ thong dong thường ngày, gấp giọng nói: “Thân thể điện hạ rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Thân thể điện hạ khỏe mạnh.” Chung Giác vừa từ trên lưng ngựa xuống, một thân phong trần mệt mỏi, nước trà còn chưa kịp uống một ngụm, thần sắc khẩn trương nhìn hai bên
“Yên tâm, nơi này trong phạm vi năm dặm đều là người của chúng ta.” Kỳ Ngọc Lưu ngữ điệu u uất, thấy chỗ xương chân mày hắn có vết thương, trong lòng không khỏi rụt lại: “Có người truy sát ngươi sao?”
Chung Giác nhớ tới những chướng ngại vật trên dọc đường, không khỏi cười khổ: “Chuyện này về sau ta sẽ kể cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.