Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng

Chương 87: Cảm kích




Người kia ngây ra một hồi lâu mới có thể tiếp thu việc Đại sư mà mình nghĩ không phải là một ông lão 60 70 tuổi, cũng không phải là cao nhân đắc đạo cái gì mà là một cô bé nhìn qua như là một học sinh
Ông miễn cưỡng tiếp thu sư thật nhưng vẫn cảm thấy rất khó tin hỏi: “Thật là cô tính ra tới sao
Cũng chính là cô giúp nhân viên của cửa hàng tôi không bị Cường Tử bắn chết
Cũng tính ra được người quản lý là đồng lõa với bọn họ?”

Ông ta liên tục hỏi vài vấn đề, nghe khiến Sở Từ buồn cười, cô gật đầu: “Đúng, chính là tôi.”

Người đàn ông kia lúc này mới đứng dậy khom lưng duỗi tay ra: “Đại sư
Tôi là ông chủ của cửa hàng châu báu Sinh Sôi, tên tôi là Giang Đào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật là quá cảm ơn cô, cô giúp tôi một việc lớn như vậy quả thực chính là ân nhân cứu mạng của Giang Đào tôi
Nếu tôi không tự mình đến đây cảm ơn tôi sẽ áy náy chết mất
Có thể nói là nếu không nhờ cô thì tôi đã không chỉ không thể thu hồi lại đám châu báu trị giá 300 vạn kia mà công nhân của tôi còn rất có thể sẽ tử vong, nếu vậy tôi cũng không có mặt mũi nào mà đi gặp người nhà của cô ấy nữa
Đời này tôi cũng không thể xoay người lại!”

Sở Từ không nói gì, cô đúng là đã sửa lại nhân quả rất lớn, xem ra lúc này cô nên làm nhiều việc thiện để tích phúc hơn mới được, có điều: “Đám vàng kia trị giá tới 300 vạn sao?”

Giang Đào than thở một tiếng nói: “Đại sư, cô không biết đâu
Trong đó không chỉ có vàng mà còn có một khối phỉ thủy sáp ong, đó là bảo vật trấn tiệm của tồi, cũng không biết sao lại bị Cường Tử cướp đoạt vào, đúng rồi, Cường Tử còn lấy một khối phỉ thúy thủy tinh đỉnh cấp
Thứ kia chỉ một cái mặt nhẫn thôi là đã giá trị 100 vạn
Cô nói một bao kia làm sao mà không đến 300 vạn cơ chứ
Tuy nói vì phẫu thuật thẩm mỹ và chạy trốn nên bọn họ đã bán ít vàng với giá thấp khiến tôi tổn thất gần 20 vạn, nhưng tôi cũng thấy đủ rồi, số tiền đó tôi coi như là bỏ tiền tiêu tai.”

Tần Bác Vũ gật đầu, lúc Chu Vĩ Đông và Cường Tử bị bắt thì hai người kia đều ngốc, bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được là mình vừa phẫu thuật chỉnh mặt xong đi ra ngoài đường cũng không có ai nhận ra, làm sao lại bị cảnh sát bắt dễ dàng như thế
Giang Đào vô cùng cảm kích, nằng nặc phải trả tiền cho Sở Từ, Sở Từ cũng không từ chối, đoán mệnh lấy tiền là chuyện bình thường, càng miễn bàn cô giúp Giang Đào nhiều như vậy, bản thân cô còn có thể phải thừa nhận hậu quả năm tệ tam thiếu nữa
Giang Đào lập tức lấy ra một cái nhẫn kim cương phỉ thúy đưa cho cô: “Đại sư, đây là một chút tâm ý của tôi, cô nhất định phải nhận lấy.”

Sở Từ nhìn qua miếng phỉ thúy kia, cười cười, ở thời đại trước kia của cô, loại đồ vật này không đáng giá tiền, cũng không ai yêu thích, nhưng ở thời hiện đại thì giá của nó vẫn luôn cao ngất ngưỡng, nghe nói một miếng phỉ thúy nhỏ đều có thể có giá tới mấy trăm vạn thậm chí hơn 1000 vạn, quả thực rất dọa người
Đồ vật Giang Đào đưa cũng không tồi, thông thấu trong suốt, mài giũa cũng có thể nói là hoàn mỹ
Ban đầu Giang Đào mang nó đến là muốn đưa cho vợ của Đại sư, không ngờ Đại sư lại là Sở Từ, đưa cái này cũng là đúng rồi
Hắn cười tủm tỉm nhìn Sở Từ đeo vào
Ừm, rất vừa
Hơn nữa tay của Sở Từ tuy rằng tinh tế nhưng lại không phải không có thịt, lại còn trắng nõn non mịn, lộ ra ánh sáng khỏe mạnh, khiến phỉ thúy nhìn càng đẹp hơn
Sở Từ cũng thích loại đồ vật này, cô mỗi ngày đều tu luyện nên có thể hấp thu tinh khí từ thiên nhiên để tẩm bổ chính mình, cùng lúc đó tinh khí cũng sẽ tẩm bổ những đồ vật có linh khí trên người của cô, ví dụ như pháp khí cây trâm của cô được linh khí tẩm bổ ngày càng trong sáng, tin tưởng cái nhẫn phỉ thúy này cũng sẽ càng ngày càng tốt
“Đúng rồi, Đại sư!” Từ khi ra việc này, Giang Đào đối với Sở Từ là vô cùng tin cậy, mấy ngày nay chuyện của hắn đã truyền bá khắp vòng bạn bè, tất cả mọi người đều nói hắn xong rồi, đời này đừng mong đứng lên nổi
300 vạn bị đoạt kia là đừng mong tìm lại được, không có ai thương vong là đã tốt rồi
Giang Đào cũng cho rằng mình xong đời rồi, ai ngờ mệnh hắn tốt khiến cho hắn đ-ng phải một vị Đại sư lợi hại như vậy cơ chứ
“Đại sư, từ khi bị người ta cướp bóc tôi luôn cảm thấy phong thủy của cửa hàng mình không được tốt, cô có thể đến điều trị phong thủy giúp cửa hàng buôn bán bình thường lại không
Đương nhiên, việc này tôi sẽ trả tiền khác.”

Giang Đào biết một Đại sư cấp bậc cao như vậy là thiên kim đều khó mời, mặc kệ trả bao nhiêu tiền hắn cũng đồng ý, chỉ sợ cô không đáp ứng thôi
Sở Từ nghĩ nghĩ, cười nói: “Được rồi, vừa lúc hôm nay tôi không có việc gì liền đi theo ông một chuyến đi.”

Nói xong cô đứng lên định đi, sau đó mới như là vừa phát hiện ra còn có Lục Cảnh Hành ở, mười phần kinh ngạc: “Ủa, anh chưa đi sao?”

Lục Cảnh Hành bị người khác xem như là không khí, mím môi âm thầm nói xem về sau anh thu thập em như thế nào
……………

Giang Đào mang theo Sở Từ đi đến cửa hàng châu báu, người bán hàng trong tiệm thấy Sở Từ đến liền vây lên như ong thấy mật
“Cô bé, cô đã đến rồi?”

“Ôi chao, ông chủ mời cô đến chơi hả
Thật là cảm ơn cô đã giúp chúng tôi.”

“Chúng tôi đều đang nói về cô đâu, nói cô rất lợi hại
Không ngờ vừa mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới rồi.”

Mọi người sôi nổi đem Sở Từ vây vào giữa
Sở Từ chớp chớp mắt nói giỡn: “Mọi người nhớ tôi như vậy sao?”

Mọi người cười: “Đương nhiên là nhớ rồi
Cô xinh đẹp lại đáng yêu như vậy ai mà không nhớ chứ
Sau này nhất định phải thường xuyên đến tìm chúng tôi chơi nhé.”

Giang Đào thấy Sở Từ được hoan nghênh như vậy liền lắc đầu, ai nói đồng tính thì bài xích đâu
Không phải người ta hay nói nữ nhân đều ghét người xinh đẹp hơn mình sao
Vì sao chuyện này không áp dụng trên người Sở Từ đâu
Nhân duyên của Sở Từ thật là tốt nha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sở Từ nói chuyện với các cô xong lại móc la bàn ra, Giang Đào thấy thế kích động nói: “Đại sư, cô có thể xem giúp tôi xem đời này tôi còn có thể gặp đại tài vận hay không?”

Sở Từ nghe vậy liếc mắt nhìn ông một cái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thực ra nếu cô không nhúng tay vào thì Châu Báu Sinh Sôi của Giang Đào sẽ bị tổn thất thảm trọng, hơn nữa người bán hàng đã phục vụ cô kia cũng sẽ bị Cường Tử bắn chết, cô sửa lại nhân quả lớn như vậy, vận mệnh của hai người cũng sẽ có biến hóa, ví dụ như Giang Đào, tài vận trong đời sẽ yên ổn hơn một chút, trong đời sẽ không có đại tài vận như hắn mong đợi, nhưng lại vẫn có thể luôn kiếm tiền trinh
“Tôi điều trị phong thủy cho ông, tài vận của ông đương nhiên là sẽ ổn định, chỉ cần ông làm nhiều việc thiện, hành thiện tích đức, không nói đại phú đại quý nhưng lại sẽ tốt hơn rất nhiều người.”

Giang Đào nghe vậy liền gật đầu, chỉ cần như vậy là đủ rồi, trải qua chuyện này ông cũng đã suy nghĩ cẩn thận, nhân sinh trong đời, nào có thể yêu cầu nhiều như vậy
Bình an là phúc nha, phải biết đủ
Phong thủy của cửa hàng này nguyên bản liền không có vấn đề gì lớn, chỉ là ngã tư đường có sát khí quá nặng, thời gian lâu hóa giải không hết mới có thể đưa đến tai họa lớn như vậy
Việc Sở Từ phải làm là hóa giải sát khí, cô khiến cho Giang Đào mua một cái gương đồng, một cái kính bát quái, khai quang cho hai cái pháp khí sau cô treo ở trong tiệm, điều chỉnh tốt vị trí đem gương đối diện với ngã tư đường, đem sát khí chắn ra ngoài, đồng thời hai cái pháp khí này còn có thể trừ tà khai vận, cứ như vậy phong thủy của cửa hàng cũng sẽ không gặp vấn đề gì lớn nữa
Làm xong cô mới nhìn đến tượng Tì Hưu và Báo Gấm được bày ở trong tiệm nói: “Bày linh thú trấn trạch trong nhà tốt nhất là không nên bày vượt qua một loại, hai thú dễ dàng tranh chấp với nhau sẽ khiến cửa hàng không quá an bình, cất bớt một cái là tốt nhất.”

Giang Đào nghe vậy mới biết mình ngu cỡ nào, hắn ban đầu tưởng rằng thần thú trấn trạch là càng nhiều càng tốt, càng có thể kiếm tiền khai vận, ai biết nhiều quá ngược lại lại không tốt, hắn sợ tới mức lập tức đem báo gấm cất đi, chỉ để lại Tì Hưu: “Đại sư, cô xem như vậy coi được chưa?”

“Được rồi.” Sở Từ xem xong mới nói: “Giang Đào, nhớ rõ lời nói của tôi, phải làm việc thiện nhiều mới có thể vẹn toàn.”

Giang Đào ngẩn ra, hắn cho rằng Sở Từ nhìn ra trong mệnh của hắn có huyết quang tai ương nên tốt bụng nhắc nhở liền nói ngay: “Đại sư yên tâm đi, từ đây về sau tôi nhất định sẽ làm việc tốt
Tuyệt đối không dám lừa cô!”

Sở Từ gật đầu cười cười
Giang Đào lập tức chuyển tiền cho Sở Từ, chờ Sở Từ ra cửa sau liền thấy có 20 vạn đến tài khoản
Cô cười nhạt, Giang Đào người này rất biết cách làm việc, không thể chọn ra lỗi sai nào
Cô trực tiếp quyên 10 vạn cho quỹ từ thiện, để lại cho mình 10 vạn để dành
Bất tri bất giác cô cũng đã có hơn 1000 vạn tài sản trong ngân hàng rồi, phần lớn là do Nhan Thuật trả lần trước
Giang Đào tiễn Sở Từ đi, đang lo lắng trong tiệm không có khách không buôn bán được gì, ai ngờ vừa đóng cửa lại liền thấy một đoàn khách du lịch vào cửa, các khách du lịch vừa nhìn xung quanh vừa bàn luận
“Đây là cửa hàng châu báu bị cướp 300 vạn như trên mạng nói sao?”

“Ông chủ thật là đáng thương nha
Tội phạm bắt được chưa?”

“Nghe nói châu báu ở tiệm này đều là hàng thật đấy.”

“Vậy sao
Tôi đang định mua châu báu đây, nếu hàng ở chỗ này là thật thì tôi cũng mua một cái đeo đi.”

Lập tức cửa hàng liền có một đống các bác các cô vào, tìm Giang Đào hỏi thăm, Giang Đào kể qua lịch sử bị cướp bóc của mình, cống hiến bát quái cho mọi người nghe, nói nói một hồi còn suýt nữa khóc, các bà các ông đều rất đồng tình với hắn, người nào có ý định mua châu báu đều hào phóng bỏ tiền ra mua
Không bao lâu các cụ ông cụ bà quanh đó đều nghe tin tới hóng chuyện, cứ như vậy, việc buôn bán trong tiệm trở nên nóng nảy, có rất nhiều người đến hỏi thăm vụ cướp rồi mua trang sức khiến cho việc buôn bán của tiệm tốt hơn rất nhiều, cao nhất một ngày có thể bán được hơn 30 vạn, khiến Giang Đào kích động hỏng rồi
Mọi người đều biết trong tiệm châu báu thì phỉ thúy là món hàng có lợi nhuận lớn nhất, vàng là nhỏ nhất, Giang Đào nhân cơ hội này nhập vào một đám phỉ thúy, buôn bán rất không tồi, hung hăng kiếm lời một số lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.