Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1084: Tối nay anh ở cùng em (2)




Tối nay anh ở cùng em (2)

“Hả?” Lâm Phàm lộ vẻ chấm hỏi, lời này của vợ là có ý gì, cái gì là đợi lát nữa càng đẹp hơn
Lẽ nào là mới mua quần áo mới gì đó sao
Cẩn thận suy nghĩ, rất có khả năng chính là như vậy
“Không có gì.” Mộ Thanh lắc đầu, lúc nãy chỉ là kìm lòng không đậu mà nói ra thôi
“Ồ.”

“Em lên giường trước.”

Mộ Thanh nằm lên giường, trong lòng căng thẳng như có nai con chạy loạn, tim đập thình thịch
Cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình bị người khác cưỡng ép xem là vợ, sau đó bị người ta ép ngủ, nhưng bản thân lại vẫn có một ít sự mong đợi nhỏ nhoi
Cô cảm thấy rất có vấn đề
Có phải là áp lực quá lớn, làm cho đầu óc không hoạt động tốt không
Lâm Phàm rửa mặt một phen, mặc quần cộc rúc vào trong chăn
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộ Thanh, anh mỉm cười, nói: “Anh thích mặc quần lót ngủ, như thế sẽ thoải mái hơn.”

“Bộ phim này hay thật đấy, chỉ là nhân vật phản diện rất đáng thương, anh cũng hơi đồng cảm với đối phương
Em đã xem bộ phim này chưa?”

“Nếu như chưa xem cũng không sao, chúng ta cùng nhau xem.”

Mộ Thanh lúc này rất căng thẳng, những lời Lâm Phàm nói, một câu cô cũng không nghe lọt
Bây giờ đã lúc này rồi còn nói những thứ không cần thiết này, thật sự quan trọng lắm sao
Lâm Phàm giơ tay đến trước mặt Mộ Thanh, quơ quơ: “Vợ ơi, em đang nghĩ chuyện gì thế?”

“Đâu có đâu.” Mộ Thanh hoàn hồn lại, nói
Bàn tay dưới ổ chăn nắm chặt, rất căng thẳng, hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, anh có trực tiếp nhào đến hay không, rồi thô bạo xé mở quần áo trên người cô, sau đó thô bạo… không thể miêu tả
Rất nhanh
Bộ phim kết thúc
“Ôi, thật đáng tiếc, xém nữa là thắng rồi.”

Thấy nhân vật phản diện bị đánh chết, Lâm Phàm thoáng có chút thương cảm
Anh vẫn rất thích nhân vật phản diện này, chỉ là thật sự quá đáng tiếc
“Ngủ thôi.”

Lách cách
Mộ Thanh chủ động tắt đèn, im lặng chờ đợi
Cô linh cảm thấy chuyện tiếp theo sẽ làm cho cô rất đau, cũng có lẽ sẽ làm cho cô rất thoải mái, nhưng cô vẫn vô cùng căng thẳng như cũ, ngay cả nhúc nhích cũng không dám
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau một lúc
Cô vẫn chưa thấy đôi bàn tay ấy đánh úp tới, cùng cảm giác có cơ thể tràn đầy hơi thở đàn ông đè lên người cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô rất nghi hoặc, vì sao còn chưa ra tay, chẳng lẽ là anh có vấn đề gì
Mặc dù Mộ Thanh không rành thứ này, nhưng cũng biết có một số đàn ông mắc bệnh trong người, khó nói ra, huống hồ đây cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước cũng như vậy, cô luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ kỳ
“Anh đã ngủ chưa?” Mộ Thanh hỏi
Lâm Phàm nói: “Anh ngủ rồi.”

“Ồ.”

Mộ Thanh chỉ là hỏi thử mà thôi
“Em ngủ chưa?”

“Chưa ngủ.”

Lúc này, Lâm Phàm nghiêng người lại, giơ tay ra, khoác lên eo Mộ Thanh, lồng ngực dán vào lưng Mộ Thanh
Động tác này khiến cho cả người Mộ Thanh căng cứng, cảm thấy mông mình đã bị chỗ đó của đối phương phủ lên…

“Anh ôm em ngủ nhé.” Lâm Phàm nói
Đối với Mộ Thanh mà nói, lời này có chứa một hàm ý khác, giống như người khác nói, anh chỉ ôm em thôi, tuyệt đối không làm bậy, sau đó lại giở trò, sờ mó tán loạn, hoặc là… anh chỉ cọ cọ, tuyệt đối không tiến vào, sau đó dùng Định Hải Thần Châm quấy động Đông Hải Long cung, làm trào dâng lên ngọn sóng cuồn cuộn ngất trời, lan tràn bốn bề
Nhưng cô vẫn là đã xem thường Lâm Phàm rồi
Mãi đến khi…

Ngày ba mươi tháng chín
Sáng sớm
Ánh mặt trời chiếu vào, mặt giường trắng tinh vẫn trắng tinh như cũ
Mộ Thanh mơ màng tỉnh dậy, mở mắt, vén chăn lên, nhìn xuống phía dưới, quần áo chỉnh tề, không có dấu vết bị vén lên
Cô nhìn sang bên cạnh, Lâm Phàm vốn nên nằm bên cạnh đã biến mất không thấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ài.”

Cô thở dài một tiếng, không biết đại diện cho ý gì, khẳng định là có chút thất vọng
Tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, anh lại không chút động lòng, rốt cuộc là sức hấp dẫn của tôi không đủ, hay thật sự là cơ thể mắc bệnh khó nói
Nét ưu sầu làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Thanh càng đẹp hơn
Tít
Cửa phòng mở ra
Lâm Phàm xách túi đồ ăn sáng màu trắng đi vào
“Tỉnh rồi à, anh mua cho em ít đồ ăn sáng này.”

Anh đặt đồ ăn sáng trên bàn, chậm rãi mở hộp đồ ăn ra, tiếp tục bận rộn, sau đó nói: “Mau đi rửa mặt đi, tranh thủ ăn khi còn nóng.”

Mộ Thanh nói: “Cảm ơn anh.”

Lâm Phàm nói: “Vợ à, em khách sáo với anh gì chứ.”

Nếu như tính tình bộc trực hơn chút, sợ là sẽ nói thẳng, em khách sáo con mợ gì với anh hả
Bàn ăn
Mộ Thanh rửa mặt xong thì ngồi vào bàn
Nhìn bữa sáng trên bàn, đều là món cô thích như cháo đậu nành, sủi cảo hấp, đậu hủ sốt cay, bánh bao thịt, vẫn còn đang tỏa ra hơi nước nóng hổi
Tóc Mộ Thanh rất dài, mỗi lần cúi đầu, tóc đều sẽ rủ xuống, rất ảnh hưởng đến việc ăn uống
Chỉ thấy Lâm Phàm đi đến sau lưng Mộ Thanh, vén tóc cô lên
“Em ăn đi, anh giữ cho em.”

Lâm Phàm chu đáo biết mấy, bất cứ chuyện nhỏ không đáng kể nào đều có thể chú ý đến
“Cảm ơn.” Mộ Thanh nói
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Đây là điều anh nên làm.”

Mộ Thanh phát hiện Lâm Phàm có rất nhiều ưu điểm, những ưu điểm này ở trên người đàn ông khác đều rất được, nhưng mà nhiều ưu điểm như vậy pha trộn lại với nhau, thật sự rất khiến cho cô kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.