Giáng lâm (2)
Nhiều thư tịch như vậy, nếu như muốn xem hết chắc chắn sẽ rất mệt
Không biết thư tịch bên trên có nhiều không
Cách đó không xa có cầu thang gỗ, trong lòng nghĩ, không biết bên trên còn thư tịch không, nếu như còn thì nhiệm vụ lần này chắc chắn sẽ là sự thử thách tuyệt đối, độ khó rất cao
“Ôi, phiền quá đi, nếu như là trồng trọt, câu cá là tốt rồi.”
Lâm Phàm mơ rất đẹp
Nếu như là vậy thì, anh chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, mà tốc độ còn rất nhanh
Vừa định bước lên lầu, ở chỗ rẽ lầu hai, một lão già ngăn Lâm Phàm lại
“Hãy trình lệnh bài, đệ tử thông thường không được xem thư tịch tầng hai.”
Vị lão già này có thần sắc lãnh đạm, mí mắt dày cụp xuống, trông như không cần mở mắt cũng biết có người đến
“À…” Lâm Phàm có chút bất lực, không ngờ đến việc không thể xem thư tịch tầng hai, nghe vậy, có nghĩa là thân phận của bản thân không đủ, tình huống này không ổn, không công bằng, nhưng anh không muốn nói gì, mỗi nơi đều có quy tắc khác nhau, bản thân chỉ cần tuân theo quy tắc là được
Lão già phát hiện vị đệ tử này hơi kì lạ
Hình như đầu óc không được bình thường vậy
Cuối cùng, Lâm Phàm mướn một cuốn sách mà thân phận bây giờ của anh có thể mướn
“Bá vương đao pháp”
Trở về phòng
Anh lật đọc thư tịch, anh biết kiểu chữ này, các hình vẽ minh họa rất thú vị, nhân vật sinh động, khi xưa anh cũng khá thích đọc sách, chẳng qua đọc không nghiêm túc lắm, chỉ đọc tùy ý mà thôi
Nhưng bây giờ, anh đọc rất kỹ và cẩn thận
Đọc từng chữ một
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không bỏ sót bất kì chỗ nào
Sau khi nhận đan dược, Vương Khai tu luyện một lúc, cảm thấy rảnh rang nên ra cửa đi tìm Lâm Phàm
Nơi ở của hai người khá gần, cho nên họ khá thân thiết, trong mắt anh ta, Lâm Phàm là một người không thích tu luyện, tuy đã vào tông môn được một thời gian dài rồi, nhưng vẫn chỉ là đệ tử thông thường
Điều này trong mắt Vương Khai là biểu hiện của sự không biết tiến bộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Khai vào tông môn một năm, tu vi đã vượt qua Lâm Phàm, theo cách tính này, cùng lắm nửa năm sau là có thể từ đệ tử thông thường trở thành đệ tử ngoại môn, đến lúc đó, địa vị và vật chất tu luyện đều được nâng cao
Nghĩ đến đây, toàn thân anh ta lập tức tràn đầy năng lượng
“Lâm Phàm, đi dạo không?” Vương Khai đứng ngoài cửa, gõ cửa phòng của Lâm Phàm, hô to
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kẹt
Lâm Phàm mở cửa ra, thấy Vương Khai đứng bên ngoài, mỉm cười nói: “Tôi phải đọc sách, không đi dạo với cậu được rồi.”
Anh không thân với Vương Khai lắm
Nên từ chối lời mời của anh ta
“Đọc sách?”
Vương Khai ngây người ra, lúc nhìn thấy bìa sách, anh ta kêu lên: “Lâm Phàm, cậu có nhầm lẫn gì không, quyển sách “Bá vương đao pháp” này là công pháp nhập môn mà, mình đã đọc từ lâu rồi, cậu còn đọc nó làm gì nữa.”
Lâm Phàm thản nhiên nói: “Hình vẽ trong này rất thú vị.”
Anh ta luôn cảm thấy Lâm Phàm trở nên có chút kì lạ, nhưng cụ thể kì lạ ở chỗ nào thì anh ta không kể ra được, hỏi: “Cậu không đi sao?”
“Ừm, cậu đi đi.” Lâm Phàm mỉm cười đáp
Vương Khai lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc, vẫn không nghĩ ra được nguyên do, cho nên sau đó, anh ta tìm đến người khác
Càn Nguyên cung rất rộng lớn, có rất nhiều nơi giống chợ, sau khi tu luyện xong, nhiều người thích đến đó tụ tập bốn năm người uống rượu, trò chuyện
Những đệ tử thông thường như bọn họ cũng chỉ có thể chơi cùng với các đệ tử thông thường mà thôi
Các đệ tử cao hơn bọn họ sẽ không chơi với bọn họ đâu
Vài ngày sau
“Cuối cùng cũng đọc xong rồi.” Tốc độ đọc sách của Lầm Phàm không nhanh, “Bá vương đao pháp” tuy trông khá đơn giản, nhưng đối với Lâm Phàm, vẫn còn có chút phức tạp, bây giờ nhắm mắt lại, anh cũng có thể đọc làu làu, thậm chí các hình vẽ bên trong đó cũng có thể hiện ra trong đầu anh
Anh đến Tàng Thư Các, trả lại “Bá vương đao pháp”, sau đó mướn thêm một quyển sách khác, quyển sách này nói đến một môn chưởng pháp, cũng có các hình vẽ phong phú, trong lúc vẫn chưa hoàn toàn dung nhập được vào đại dương chữ, anh thường sẽ chọn các thư tịch có hình minh họa, như vậy mới có thể dung nhập vào thư tịch một cách hoàn mĩ
Trở về phòng
Tiếp tục đọc sách
Mấy ngày nay, Vương Khai thường đến tìm anh, nhưng bây giờ anh đang chìm đắm trong đại dương kiến thức của thư tịch, không thể thoát khỏi, anh không hề có hứng thú với những việc lãng phí thời gian
Theo nhiệm vụ của những lần trước đây, anh phát hiện ra một vấn đề
Tại sao lại lâu như vậy chứ
Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng có được kết luận là… anh đã gặp được những người khó mà rời xa, chỉ muốn ở bên cạnh bọn họ đến già, tận mắt nhìn bọn họ rời khỏi thế giới này, anh mới yên tâm
Vì vậy
Bây giờ anh chuẩn bị thay đổi cách làm này, chính là… không liên quan đến quá nhiều người
Một người yên tĩnh đọc sách
Sớm hoàn thành nhiệm vụ là có thể quay về bên cạnh ông Trương và vợ, tuy đối với bọn họ, mình không hề biến mất, nhưng anh rất nhớ, một ngày cũng không muốn rời xa
Một tháng sau
Vương Khai không còn đến tìm Lâm Phàm nữa, anh ta cảm thấy Lâm Phàm muốn xa lánh anh ta, điều này khiến Vương Khai có chút đau lòng, không biết có chuyện gì đã xảy ra.