Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1108: Ha ha ha ha ha ha…




Ha ha ha ha ha ha…

Nghi lễ kế nhiệm vị trí Tông chủ rất quan trọng
Được coi là chuyện quan trọng nhất của Kiền Nguyên Tông
Rất nhiều môn phái lớn đều phái người tới chúc mừng, Thiên Hoả cung và Kiền Nguyên Tông là hai kẻ thù truyền kiếp, hận thù đã ăn sâu vào máu, đệ tử khi gặp mặt đều sẽ đánh nhau, đương nhiên sẽ không phái người tới chúc mừng
Mà người của những môn phái lớn tới đây đều muốn biết rõ một chuyện
Liễu Sơn Nhạc ra sao rồi
Bảy mươi năm trước
Trong trận chiến với trưởng giáo của Thiên Hoả cung, rốt cuộc là ai thắng ai thua, kết quả như thế nào, hay là nói hai bên đều thua, tổn hại tới Bản Nguyên, đây là những chuyện mà bọn họ muốn làm rõ
Lâm Phàm đứng trong đám người, cũng không nổi bật, vẫn là thích xem náo nhiệt hơn
“Vị sư đệ này có chút lạ mắt, mới vào Tông môn sao?” một vị đồng môn đứng bên cạnh Lâm Phàm tò mò hỏi
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Được một thời gian rồi.”

“Ồ, xem ra vị sư đệ này khá khiêm tốn nhỉ.”

Vị đồng môn này rất tò mò, anh ta cùng với mấy đệ tử bình thường cũng rất cởi mở, cơ bản là đều gặp qua, chỉ có duy nhất Lâm Phàm là không có ấn tượng gì, sau đó cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, có lẽ là mới nhập môn không lâu
“Lâm Phàm nói: “Rất ít đi ra ngoài.”

“Hèn chi, sư đệ cần phải ra ngoài nhiều vào, qua lại với các đồng môn khác nhiều hơn, đệ xem Tông chủ mới của chúng ta lợi hại nhỉ, ta nghe nói Tông chủ mới của chúng ta lúc trước không ai biết đến, không ngờ lại trở thành Tông chủ, ta nhìn sư đệ cũng không tồi, nói không chừng sau này sẽ thành Tông chủ tiếp theo đó.”

“Không đâu, ta không có hứng thú với Tông chủ, chỉ thích xem sách.”

Khi Lâm Phàm nói lời này, vị đồng môn này lập tức ngơ người
Ôi mẹ ơi
Ta lịch sự với đệ thôi, đệ lại coi là thật
Người này không thể đến gần
Không biết trời cao đất dày, sau phải né ra mới được
Lâm Phàm đứng ở chỗ đó nhìn một hồi, vị đứng trên đài kia có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra, không để ý tới nữa, lắc đầu, rời khỏi nơi này, trở về phòng, tiếp tục đọc sách
Anh ta đã đọc rất nhiều sách trong bảy mươi năm qua
Rốt cuộc đã coi bao nhiêu quyển, đã không nhớ nữa rồi
Chắc cũng hơn vạn cuốn rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng sách trong Tàng Thư Các nhiều như vậy
Chưa đọc xong hết tầng một, ai gặp loại chuyện này cũng đều bỏ cuộc, nhưng đối với Lâm Phàm thì
Đây không là gì cả
Tâm tư bình thản
Bình tĩnh ôn hòa
Không chút sợ hãi
Sách ở tầng một của Tàng Thư Các, chỉ cần là cuốn anh ta đã đọc qua, đều được anh ta ghi nhớ rất kỹ trong lòng
Khó mà quên được
Hay là anh ta muốn nói, mấy cuốn sách tu luyện này còn không lợi hại bằng một quyền của anh ta
Tàng Thư Các
Lâm Phàm trả lại sách
Sau đó lại mượn một quyển sách
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn về phía tầng hai
Giống như là đang tìm ai đó vậy
Lắc đầu
Trở về phòng
Đọc sách như mọi ngày
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa truyền tới
Lâm Phàm đứng dậy mở cửa
Đứng ngoài cửa là một ông lão
Khi ông lão nhìn thấy Lâm Phàm
Trên mặt hiện ra nụ cười
“Không mời ta vào ngồi một lát sao?”

“Mời.”

Ông lão ở trên tầng hai Tàng Thư Các theo dõi Lâm Phàm lâu rồi, có đệ tử nghị lực đỉnh cao như vậy là rất hiếm thấy, đáng tiếc… không có thiên phú, nhưng từ đầu tới cuối ông ta luôn tin rằng có một loại ánh sáng gọi là kỳ tích
Ông lão xem xét phòng của Lâm Phàm, một nơi ở của đệ tử phổ thông rất bình thường
Là nơi không có cái gì quý giá
“Thân thể của ông hình như không được khỏe.” Lâm Phàm nói
Ông lão vui mừng nói: “Ngươi có thể nhìn ra vấn đề của cơ thể ta
Ta biết là kỳ tích đúng là vẫn xảy ra rồi
Cơ thể của ta đã mắc căn bệnh kỳ lạ này rất lâu về trước rồi, hiện tại khí huyết ngày càng suy yếu, sắp không qua khỏi, lần này qua đây là muốn nói lời từ biệt với ngươi
Lão phu chuẩn bị nhắm mắt xuôi tay, liều một mạng, biết đâu còn có hy vọng.”

Lâm Phàm trong lòng không biết phải làm gì, nếu như có ông Trương hoặc Nhân Sâm ở đây, thì có thể cứu được ông, chỉ là bọn họ không có ở đây, ta cũng đành chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông lão ánh mắt điềm đạm, nhẹ giọng hỏi: “Bảy mươi năm mà diện mạo vẫn không thay đổi, xem ra ngươi đã có tiến bộ, ngươi không muốn thể hiện bản thân, lão phu cũng chưa từng nói với người khác, chỉ hy vọng suy nghĩ của ta là đúng, ngươi chính là kỳ tích của Kiền Nguyên Tông, có ngươi ở đây, ta rất yên tâm.”

Lâm Phàm nói: “Cám ơn ông đã giúp đỡ tôi trong những năm qua.”

Ông lão xua tay nói: “Không, không phải là ta giúp ngươi, mà là ngươi giúp ta, ta đã từng không tin vào kỳ tích, nhưng khi nhìn thấy ngươi như vậy, ta tin tưởng là nó có tồn tại.”

Lâm Phàm cảm thấy ông lão đã nhầm rồi, vì nhìn thấy trong suốt bảy mươi năm anh ta không thay đổi, mà cho rằng là kỳ tích đã xảy ra ư, thật ra… không, đó là vì ta thật sự lợi hại, chuyện diện mạo không già đi cũng là chuyện bình thường
Chỉ là anh ta không nói
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng anh ta cảm thấy hình như đối phương đã xem anh ta như một kỳ tích
Không muốn đối phương thất vọng
Anh ta không giải thích
“Ta cũng tin kỳ tích thật sự tồn tại.” Lâm Phàm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.