Ha ha ha ha ha ha… (2)
Ông lão đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Lâm Phàm nói: “Tiếp tục cố gắng, hy vọng ngươi có thể đạt tới đỉnh cao, lão phu về đây, nếu như ông trời còn cho lão phu cơ hội, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau.”
“Ta tiễn ông.” Lâm Phàm nói
Nhìn ông lão rời đi, Lâm Phàm hy vọng đối phương có thể thành công, ông cụ quả thực là một người bạn tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghi thức kế nhiệm vị trí Tông chủ đã kết thúc
Các cường giả của nhiều môn phái đến tham gia đều kinh ngạc
Liễu Sơn Nhạc xuất hiện rồi, lại còn giống hệt như lúc trước, không có bất kỳ thay đổi nào, xem ra đã suy nghĩ nhiều về chuyện đó rồi
Ông ta vẫn ổn
Lúc này
Võ Chí nhìn vị Tông chủ cũ, không còn loại khí thế đã từng càn quét đất trời xa xăm, ngược lại còn trông rất tiều tụy, tóc đen chuyển trắng, sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, già hơn trước rất nhiều
“Tông chủ…” Võ Chí muốn hỏi thăm tình hình của Tông chủ, nhưng Liễu Sơn Nhạc lại giơ tay ngăn cản
“Ngươi nghe cho rõ đây, sau này Kiền Nguyên Tông phải dựa vào ngươi rồi, bổn tọa đã chiến đấu với trưởng giáo của Thiên Hoả cung ba ngày ba đêm, hai bên đều bị thương, tình hình hiện tại đã không thể cứu chữa.”
Vì để xuất hiện trong nghi lễ kế nhiệm, ông ta đã phải trả giá rất đắt, chính là muốn để cho người của những môn phái khác đến đây biết, tình hình của bổn tọa rất tốt, không có tồi tệ như các ngươi nghĩ
Nhưng cố gắng chống đỡ vẫn chỉ là cố gắng chống đỡ thôi
Cái giá phải trả chính là những tổn thương bên trong cơ thể ngày càng nghiêm trọng hơn
Nhưng ông ta biết, lão tặc Thiên Hoả cung đó cũng không khá hơn là bao, nói không chừng là đã chết rồi, muốn chữa trị được vết thương của cơ thể, trừ phi là gặp được loại thần dược thay đổi tạo hóa thế giới
Thần được thì quý hiếm
Lại rất ít ỏi
“Vâng, đệ tử tuyệt đối sẽ không để cho Tông chủ thất vọng.” Võ Chí đáp lại, anh ta biết lý do mà Tông chủ làm như vậy, Kiền Nguyên Tông không thể sụp đổ, càng không thể để người của các môn phái khác biết tình hình của Liễu Sơn Nhạc rất xấu
Liễu Sơn Nhạc trầm giọng nói: “Ta sẽ tiến vào cấm địa liều một phen tìm kiếm cơ hội, cơ hội cũng rất xa vời, mười phần chết không phần sống, cũng có thể sau khi đi vào, cũng không thể ra được nữa, trọng trách trên người ngươi rất lớn, không chỉ là ngươi cần trở nên mạnh hơn, mà ngươi còn phải huấn luyện các đệ tử mới, để tăng cường thực lực của Tông môn.”
Võ Chí nói: “Đệ tử nhớ rồi.”
Liễu Sơn Nhạc phất tay, bảo Võ Chí rời đi, sau đó điều dưỡng lại tình hình của cơ thể, định sau khi hồi phục lại một chút, là đi vào cấm địa
Võ Chí nắm chặt tay đi ra, nhìn Kiền Nguyên Tông rộng lớn, đột nhiên cảm thấy trọng trách trên người rất lớn, việc anh ta cần phải làm chính là nâng cao thực lực của Tông môn
Đồng thời cũng phải nâng cao thực lực của bản thân
Để những người đang dòm ngó Kiền Nguyên Tông hoàn toàn dẹp đi cái suy nghĩ trong lòng
Nơi ở của các đệ tử bình thường sinh sống
Lâm Phàm mua một con gà từ chợ của Tông môn, ngồi bên ngoài, đun nước sôi, nhổ lông gà
“Ngươi rất giống Gà Mái của ta.”
Miệng thì nói rất giống, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, động tác rất điêu luyện, giống như thường xuyên làm vậy, đừng xem trước giờ Lâm Phàm đều không chủ động nấu ăn, thực ra tay nghề của anh ta rất giỏi
Gà kho tàu
Món ăn này rất ngon, cũng là một trong số ít món sở trường của anh ta
Ban đêm
Mọi thứ đã sẵn sàng
Trên bàn là hai món ăn, một phần là gà kho, một phần là canh rau đậu hũ
Khi anh ta chuẩn bị bắt đầu ăn
Bên ngoài cửa sổ có tiếng động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm nhìn về phía cửa sổ, phát hiện một bóng người đang đứng ở đó, không… mà là đối phương đang bám hai tay vào cửa sổ, nhìn đồ ăn trên bàn một cách thèm thuồng
“Muốn ăn à?” Lâm Phàm mỉm cười hỏi
“Ừm ừm.” đối phương gật đầu lia lịa
Lâm Phàm đứng dậy mở cửa, nhẹ nhàng nói: “Từ bên này vào đi.”
Đối phương nhìn Lâm Phàm, lại nhìn đồ ăn ở trên bàn, không có sức chống lại với đồ ăn ngon, trên mặt nở nụ cười rồi cùng Lâm Phàm vào phòng
“Ngươi từ đâu tới vậy?” Lâm Phàm thăm dò hỏi
Đối phương rất cao, khoảng chừng một mét chín, tướng mạo phúc hậu, thỉnh thoảng lại chớp mắt, giống như là có câu hỏi gì vậy
“Tự làm đó.”
m thanh của tiếng nói rất to, giọng vang dội
“Ha ha ha…”
Nói xong là cười khúc khích, tiếng cười rất sảng khoái, có vẻ rất vui
Lâm Phàm lấy một cái bát tới, múc đầy gà kho cho anh ta, chầm chậm đưa về phía đối phương: “Ăn đi.”
Anh ta rất thích chia sẻ những món ngon mình nấu với người khác
Đối phương nhìn cái bát trước mặt, rồi lại nhìn Lâm Phàm, sau đó vẫn lớn tiếng cười ‘ha ha ha’ như cũ, rồi vùi đầu nhanh chóng ăn bát gà kho
Vốn dĩ phần thịt gà kho này, một mình Lâm Phàm có thể xử lý hết, nhưng sau khi chia sẻ với người khác, anh ta giảm tốc độ ăn, hy vọng đối phương có thể ăn nhiều hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không lâu sau đó
Phần thịt gà kho hoàn mỹ đã bị vét sạch
Đối phương dùng tay áo lau miệng, rồi mở miệng, làm ra dáng vẻ tươi cười nhìn Lâm Phàm
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Ngươi tên là gì?”
“Ha ha.”
Khi đối phương nói đến đây, sờ vào gáy rồi lại cười ‘ha ha’
“Ha ha?”