Một trang cuối cùng (2)
Lâm Phàm cầm quyển sách cuối cùng của Tàng Thư Các, anh đứng dưới ánh trăng, ngẩng đầu nhìn bầu trời
Vẻ mặt hờ hững, hai mắt như thể nhìn xuyên qua bầu trời kia, nhìn thứ mà người khác không nhìn thấy được
Anh đọc quyển sách này, nhưng không đọc trang cuối cùng
Chỉ là lẳng lặng chờ đợi
Tiểu Hoàng ngồi xổm bên cạnh Lâm Phàm, làm theo động tác của chủ, nó cũng nhìn lên bầu trời, nhưng cũng không có phát hiện được điều gì bất thường
Mấy tháng tiếp sau đó
Cáp Lân bình thường đều tới thăm Lâm Phàm, ông ta ở bên kia rất lâu, sớm đã không còn trông đợi điều gì nữa, cảm thấy cứ bình an sống ở Kiền Nguyên Tông vẫn là tốt nhất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông ta nhận ra bác của mình rất lạ
Mỗi ngày đều ngẩng đầu lên nhìn trời
Cũng không biết tại sao lại như thế
Ngày hôm đó ông ta cũng tới thăm Lâm Phàm
"Bạch Bạch, không đọc sách ạ
Cáp Lân hỏi
Lâm Phàm nói: "Còn một tờ cuối nữa là đọc xong rồi
"Hả
Cáp Lân ngờ hoặc, rất không hiểu bác của mình đang nghĩ gì, nếu còn có một tờ thì sao không đọc nốt luôn
Lâm Phàm chỉ vào bầu trời: "Cáp Lân, con có cảm nhận được không
Cáp Lân lắc đầu, không hiểu bác mình đang nói gì nữa
Cảm nhận
Cảm nhận được gì cơ
Lâm Phàm nói: "Từ nơi rất xa, bác cảm nhận được có người đang dòm ngó nơi này
Bác muốn rời đi nhưng tạm thời không thể đi được, nếu không thì mọi người sẽ gặp phiền phức
Cáp Lân cũng không ngốc, thậm chí còn là người thông minh
Ông ta nghe bác của mình nói dứt khoát như vậy
Lại lấy làm kinh hãi nói: "Bạch Bạch, chẳng lẽ ở nơi nào đó khác có người để ý tới chỗ này sao
Lâm Phàm mỉm cười đáp: "Có lẽ là vậy
Cáp Lâm đứng bên cạnh Lâm Phàm, không nói gì thêm nữa
Mấy năm sau
Ở nơi sâu xa của thời không vô tận, một đôi mắt khổng lồ đang nhìn chăm chú về phía đám người của Lâm Phàm
Cứ thế mà quan sát
Cứ thế mà chờ đợi
Lâm Phàm tiêu diệt Thánh Đế, đánh sập cả trời, cảnh tượng đó bọn họ đều nhìn thấy
Thánh Đế dung hợp với ý chí của thế giới, có sức mạnh vô cùng lớn, đủ loại huyền diệu
Nhưng mà, hành động của Lâm Phàm lại làm cho bọn họ khiếp sợ
Người đó lại có thể lấy ý chí từ trong cơ thể của Thánh Đế ra, hành động này không thể nào xem thường được
Mấy chục năm sau nữa
Ở trong căn phòng
Lâm Phàm ngồi trước bàn đọc sách, cầm bút viết trên tờ giấy trắng
Người không thể lãng quên
Ông Trương
Mộ Thanh
..
Tên rất quan trọng, thế nhưng có chuyện khác càng quan trọng hơn, anh cẩn thận ghi lại tên của mỗi một người quen với mình
Ví dụ như
Ông Trương: Bạn thân tốt nhất của tôi, chung giường bệnh ở bệnh viện Thanh Sơn
Ông ấy châm cứu rất lợi hại, tôi có thể mạnh được như vậy đều là nhờ công lao của ông ấy lớn nhất, vân vân
Cẩn thận ghi chép
Dòng suy nghĩ cứ theo đó mà tràn ra, có đôi lúc anh còn bị chính những gì mình viết làm cho bật cười
Tiểu Hoàng thấy chủ nhân thi thoảng cứ mỉm cười lại cảm giác rất lạ, nhưng mà nó cũng ngoác miệng cùng cười với chủ nhân
Có chó như vậy, còn cầu mong gì nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm vuốt đầu của Tiểu Hoàng nói: "Mày cười cái gì
Gâu gâu..
Dịch một chút
Ông cười thì con cũng cười chứ
Những ngày tiếp sau đó
Ngày nào Lâm Phàm cũng đều mang quyển nhật ký của mình ra đọc, chỉ sợ thời gian qua lâu quá sẽ khiến mình quên đi mất
Anh biết, sau lưng bầu trời kia nhất định là có vấn đề
Bởi vậy nên quyển sách cuối cùng được anh cất lại để đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đọc xong trang cuối cùng sẽ phải rời đi
Có thể đây là trong mộng, nhưng mà Cáp Lân vẫn tồn tại, chuyện đó vẫn sẽ liên lụy tới người đó
Cho nên dù có thế nào, anh cũng sẽ phải giải quyết tới cùng
Từ sau khi nghe Lâm Phàm nói chuyện đó
Cáp Lân cũng chuyên tâm tu luyện
Vốn dĩ ông ta muốn phiêu lưu, gặp gỡ những người ở thế giới ngoài kia
Thế nhưng lời của Lâm Phàm đã khiến ông ta cảm thấy áp lực, không thể lơ là tu luyện, bất cứ lúc nào cũng không dễ dàng đoán được chuyện bất trắc gì sẽ xảy ra
Có lẽ lúc bác ở đây thì không vấn đề gì
Nhưng ông ta không thể ỷ lại hết vào bác mình được, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng để đương đầu với mọi chuyện
Cáp Thế Kỳ vẫn luôn muốn giữ mối quan hệ tốt với ông bố già của mình, có lẽ là bố hiểu lầm anh ta chỗ nào đó, nhưng với lòng hiếu thảo của bản thân, anh ta nhất định có thể lay chuyển được bố mình
Dù sao thì giữa bố và con, làm sao có thể có thù hận được
Thù hận
Chuyện đó là không thể nào rồi
Anh ta luôn vào tới cản trở ngay lúc Cáp Lân tu luyện, lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy thái độ của bố không được tốt lắm, không hề giãn cơ mặt ra
Nhưng mà dù thế thì Cáp Thế Kỳ vẫn sẽ không bỏ cuộc, anh ta tin kiên trì sẽ thắng lợi
Cho tới khi bố mình tung một quyền về phía mắt của anh ta khiến nơi đó bầm đen như gấu trúc, anh ta mới biết bố thật sự là rất căm hận mình
Cáp Tát thấy Cáp Thế Kỳ bị ông nội đánh thành ra như vậy
Chính là muốn cười ha hả
Cậu ta lắc đầu, nhất định là ông nội cậu ta đã quá thất vọng rồi, cho nên mới tỏ vẻ ghét bỏ như vậy
Nhưng mình chính là cháu trai của ông nội, có thể giống bố được sao
Cho nên
Cáp Tát đắc ý đi tìm ông nội làm nũng
Cuối cùng..
Cậu ta và Cáp Thế Kỳ cũng chung số phận, đôi mắt bị bầm đen y hệt như gấu trúc.