Tôi là người tự biết thân biết phận, tôi chính là nhân viên hậu cần
Grào
m thanh gầm nhẹ truyền tới
"Xin chào, tao tới tìm người, vô ý xâm nhập vào nơi này, chúng mày sẽ không để tâm đó chứ
Lâm Phàm vẫy vẫy tay với đám quái vật, biểu hiện rất thân thiện, hi vọng chúng có thể hiểu rằng sự xuất hiện của anh không phải cố ý, mà là tình cờ tới đây
Một đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm Lâm Phàm, lóe ra tia sáng đỏ tươi
"Đồ ăn mỹ vị tới rồi
"Thích loại đồ ăn như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Muốn trao đổi với đám quái vật, chính là hành vi lãng phí thời gian
Ngay khi Lâm Phàm muốn tiếp tục nói điều gì đó, thì quái vật đã ùn ùn kéo đến, muốn ăn thịt Lâm Phàm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Chúng mày tại sao lại không thân thiện như vậy kia chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm rất bất mãn với hành vi trước mặt này, nhưng anh vừa nói dứt lời, thì trong nháy mắt đã bị đám quái vật bao trùm rồi
Một lúc sau
Đám quái vật đã phải trả giá rất nhiều cho hành vi của bản thân, miếng thịt bốc khí nóng hôi hổi, Lâm Phàm lắc đầu, không biết vì sao những quái vật này không thân thiện như vậy, nghĩ kỹ lại, quả thật giống như tà vật mà anh biết, nhưng tà vật vẫn thân thiện, đây có lẽ chính là sự chênh lệch giữa đôi bên đi
Lúc này
Lâm Phàm đi tới trước tượng đá quái vật, nhìn với ánh mắt rất nghi hoặc
"Sao lại có bức tượng đá lớn như vậy
Chẳng lẽ đây là tổ tiên của quái vật sao
Anh rất bối rối, lâm vào trầm tư
Vuốt ve tượng đá, nhẹ nhàng giống như đang tìm hiểu nguồn gốc của bức tượng đá này vậy
"Mình có thể cảm nhận được bức tượng đá này..
thật sự rất lạnh
..
Học viện
"Anh Lâm, lúc trước anh đã đi đâu vậy
Trình Chí rất hiếu kỳ, biết trong khoảng thời gian này hắn chưa từng thấy anh Lâm đột ngột rời khỏi vị trí làm việc, trong lòng hắn, Lâm Phàm là một người chuyên nghiệp, tính cách tốt, thích vui vẻ giúp đỡ mọi người
Lâm Phàm cười nói: "Ở trên mạng thấy có người cần giúp đỡ, tôi phải đi giúp người đó, không ngờ là giả, đi không một chuyến rồi
"Anh Lâm, trên mạng có rất nhiều tin giả, sau này phải chú ý chút mới được
Trình Chí biết anh Lâm rời đi chắc chắn là đi làm một chuyện rất quan trọng, nếu không sao có thể rời đi được
"Ừ, biết rồi, nhưng gặp phải loại chuyện này, bất kể là thật hay giả đều cần phải nhanh chóng đến xem, lỡ như là thật thì sao
Lâm Phàm cười nói
Trình Chí nhìn thấy được nụ cười của Lâm Phàm, bất kể lúc nào cũng đều có sức hấp dẫn đến như vậy
"Nói cũng phải, anh Lâm, em chuẩn bị rời khỏi đây rồi, sau này e là sẽ không thể thường xuyên gặp mặt được nữa, trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã giúp đỡ em, để cho em cảm nhận được niềm vui không gì sánh bằng, em sẽ mãi mãi nhớ về anh
Sau khi dứt lời, Trình Chí cúi đầu thật thấp với Lâm Phàm một cái, cảm ơn Lâm Phàm trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ hắn
Phần ân tình này khó có thể quên được
"Em lại dự định đi đâu
Lâm Phàm hỏi
Trình Chí nói: "Em đã liên hệ với thành phố Cẩm Châu bên kia, bọn họ nguyện ý nhận em, trong khoảng thời gian này em sẽ tới đó báo danh, nhưng anh Lâm à, lời anh nói lại có ý gì, là có người đã nói với anh rồi sao
"Có chứ, Đường Nại Nhất lúc trước có nói với anh, cô ấy muốn đi cùng Hạ Thanh Diểu tới thành phố Đồng Dương, người anh quen biết được ở đây cũng chỉ có hai người thôi
Lâm Phàm cười nói, vẻ mặt có chút buồn bã, dù sao người quen cũng không nhiều, bỗng nhiên phải rời xa, khẳng định có chút khổ sở, chỉ là anh vẫn chúc phúc cho bọn họ có thể có tương lai tốt đẹp mà thôi
"Oa
Trình Chí kinh ngạc kêu lên: "Anh Lâm, sao anh không nắm bắt lấy cơ hội lần này đi, em đã thấy Đường Nại Nhất rồi, thật sự rất đẹp đấy, chỉ là ngực có hơi bé, nhưng hai bím tóc đuôi ngựa của cô ấy rất đặc trưng, với khí chất vẻ đẹp của anh Lâm chắc chắn không có vấn đề, khà khà..
Nụ cười có chút hèn mọn bỉ ổi
Lâm Phàm nói: "Anh là người đã có vợ rồi, sao có thể chọc tới cô gái khác được
"Hả
Trình Chí trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, giống như gặp quỷ, không mấy tin tưởng lời nói của Lâm Phàm
Sao có vợ rồi mà chưa từng gặp qua vậy
“Đừng tỏ vẻ rất kinh ngạc, là thật đấy!” Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai của Trình Chí, “Tới thành phố lạ phải chú ý an toàn, em thật ra không tồi, cũng rất lợi hại, phải tin tưởng chính mình.”
Trình Chí được Lâm Phàm tán dương có chút xấu hổ, “Anh Lâm, anh cũng đừng khen em nữa, bản thân có năng lực thế nào em cũng biết được, nào có lợi hại như anh nói, từ ngày cùng luyện đến nay em vẫn chưa cầm vững được vũ khí, chỉ là em đã nhìn ra được, nếu đã không có thiên phú trên phương diện chiến đấu, vậy em sẽ cố gắng ở mặt khác, em tin tưởng em nhất định có thể biểu hiện ra được giá trị của bản thân.”
"Anh lại phát hiện trên người của em có ưu điểm khác, sau này đừng nói bản thân không có ưu điểm, em có đấy
Lâm Phàm nói, anh thích tán dương người khác, đương nhiên lời khen của anh đều phù hợp với tình huống thực tế, không phải loại lời mở miệng thuận lời, loại lời khen này đối với ai cũng không tốt, sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy anh như vậy giống như đang sỉ nhục tôi vậy.