Trở về
(2)
Trình Chí mơ hồ nhìn Lâm Phàm
Không hiểu ý Lâm Phàm nói là gì
“Cho cậu.” Lâm Phàm ném quả cà chua sang cho Trình Chí: “Vốn đã hứa với cậu, nên tôi quay về học viện một chuyến, phát hiện những cây cà chua đó không bị nhổ đi, còn ra quả nữa, tuy có nhỏ chút, nhưng vị cũng không tệ.”
Trình Chí nhận lấy quả cà chua, nhìn Lâm Phàm, trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi
Anh ta nhớ lại lời anh Lâm vừa nói
Đột nhiên phát hiện mấu chốt là ở chỗ đó
Anh ta cũng có xem qua Quang Chi Chiến Sĩ
Trang phục khi xuất hiện, luôn luôn là ba bộ
Lần đầu tiên là bộ của bảo vệ nào đó
Lần thứ hai là bộ của nhân viên phục vụ trong quán ăn
Lần thứ ba này..
Giống y chang bộ mà anh Lâm đang mặc
“Chẳng lẽ…”
Trình Chí trợn tròn mắt, ánh mắt rất ngạc nhiên, càng nghĩ càng dám cảm thấy rằng cũng có thể là như vậy
“Anh Lâm, anh không phải là…”
Anh ta không nói ra toàn bộ, mà là kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, anh Lâm cũng biết điều anh ta đang nói là cái gì
Lâm Phàm cười, nụ cười mang hàm ý, vẫy tay với Trình Chí: “Tôi đi đây, cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt, tin tưởng ánh sáng, ánh sáng sẽ càng có kỳ tích xuất hiện.”
Vừa dứt lời
Cơ thể anh biến thành những đường ánh sáng chói lóa tỏa ra trước mặt Trình Chí
Trình Chí mắt chữ o mồm chữ a, lẩm bẩm một mình
“Thì ra là anh Lâm, đúng thật là Quang Chi Chiến Sĩ, anh ấy vẫn luôn giấu mình ở bên cạnh chúng tôi, mà tôi lại không biết…”
Thành phố Đồng Dương
Đường Nại Nhất nghiêng đầu, nhìn lên bầu trời
“Chú, rốt cuộc chú có phải là Quang Chi Chiến Sĩ không?”
“Lời chú ấy từng nói với mình giống y chang lời của Quang Chi Chiến Sĩ vậy”
Cô ta ngồi trên sân thượng, trầm tư suy nghĩ
Đột nhiên
Một bóng người xuất hiện bên cạnh cô ta, vỗ nhẹ vai của Nại Nhất: “Đang nghĩ cái gì thế?”
“Á!” Đường Nại Nhất bị dọa xém chút là ngã xuống, đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên bị người ta vỗ vai, nhất định sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán
“Đừng sợ, là chú?” Lâm Phàm nói
“Thì ra là chú à...” Đường Nại Nhất nhìn người bên cạnh, lập tức kêu lên, nhưng rất nhanh, cô ta cảm thấy tình hình không đúng cho lắm: “Không đúng nha… chú, sao chú lại ở đây?”
Lâm Phàm cười nói: “Đi thăm cháu, sẵn tiện tới chào tạm biệt với cháu.”
“Tạm biệt?”
“Đúng, chú phải quay về rồi”
Trong đầu Đường Nại Nhất hiện ra đầy câu hỏi, không hiểu lời chú nói rốt cuộc là có ý gì, luôn có cảm giác khó hiểu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chú biết cháu có rất nhiều câu hỏi, nhưng chú thật sự là tới thăm cháu, cảm ơn bữa sáng của cháu trong ba tháng vừa qua.” Lâm Phàm mỉm cười nói
Ngay sau đó
Đường Nại Nhất phát hiện bộ đồ mà Lâm Phàm mặc, có cảm giác hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải, đột nhiên, giống như đã nghĩ tới cái gì đó vậy..
“Chú, bộ đồ mà chú đang mặc hình như rất giống bộ mà Quang Chi Chiến Sĩ mặc khi xuất hiện gần đây, chú không phải là Quang Chi Chiến Sĩ đó chứ.”
Cô ta có cảm giác thật sự chính là như vậy
Từ rất lâu rồi, cô ta cũng có chút nghi ngờ
Chỉ là vẫn không có chứng cứ mà thôi
Lâm Phàm cười, vẫy tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Nại Nhất, dần dần biến thành ánh sáng biến mất trong không trung
“Ôi vãi!”
Đường Nại Nhất vẫn luôn cho rằng bản thân là thục nữ, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hoàn toàn bùng nổ tại chỗ, cả người đều nhảy dựng lên, con mắt trợn tròn xoe
“Vi diệu quá… chú thật sự là Quang Chi Chiến Sĩ.”
Cô ta gào thét
Đáng tiếc là chú đã biến mất rồi
Lâm Phàm lúc này, đã nghe được âm thanh kêu gọi của nhiệm vụ
Anh nghĩ tới cái nơi sâu thẳm kia, nhìn thấy một quái vật tượng đá khổng lồ, luôn cảm thấy không ổn lắm
“Mình nên làm vài việc trước đã, không thể cứ rời đi như vậy được.”
“Ánh sáng cần được truyền lại, phải được tồn tại vĩnh viễn.”
“Nếu đã như vậy, Quang Chi Chiến Sĩ, thay thế ta bảo vệ đi.”
Một chùm sáng từ trong cơ thể của Lâm Phàm tuôn ra, hoà quyện vào trong đất trời
Từ nay về sau..
Câu chuyện về Quang Chi Chiến Sĩ vẫn tồn tại như cũ, nhưng càng nhiều người bằng lòng gọi Quang Chi Chiến Sĩ là Quang Chi Cự Nhân
Thành phố Duyên Hải
Ban đêm rất lạnh lẽo
Lâm Phàm trở về, sớm đã quen với hoàn cảnh của chính mình, mộng cảnh lần này thời gian không dài, cũng không quên bất cứ ai, quay đầu qua, nhìn ông Trương đang ngủ say
Nhắm mắt lại
Tiếp tục ngủ
Ngày mai còn phải đi làm nữa
Ngày một tháng mười một
Không khí vào sáng sớm rất trong lành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi Lâm Phàm tỉnh dậy, phát hiện trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn
Đều là những người gửi tin nhắn hỏi thăm tối hôm qua
Có Tiểu Bảo
Có Độc Nhãn Nam
Có viện trưởng Hách
Còn có tin nhắn từ vợ..
Việc đầu tiên Lâm Phàm làm sau khi tỉnh dậy, chính là phát tin nhắn nhóm
“Tỉnh mộng rồi...”
“Tỉnh rồi à.” Ông Trương hỏi
“Ừm, tỉnh rồi.” Lâm Phàm trả lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nè.”
Ông Trương lấy hai túi đậu nành từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Lâm Phàm
“Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Hành động này rất buồn cười, Lâm Phàm cũng cảm thấy đúng là hơi buồn cười, nhưng anh biết ông Trương thích như vậy, nên anh cũng không thay đổi, cũng không hề có cảm giác không thích hợp gì
“Đồ thần kinh!”
Lần nào Tà Vật Công Kê nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nó cũng đều mắng hai loài người ngu ngốc này là trong đầu có bệnh.