Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1203: Ý chí: Vòng quay lịch sử không thể thay đổi… Ta vẫn là hy sinh chuyện nhỏ vì chuyện lớn thôi




Ý chí: Vòng quay lịch sử không thể thay đổi… Ta vẫn là hy sinh chuyện nhỏ vì chuyện lớn thôi

Còn việc nói ra thì là việc không thể nào
Nó không có lá gan đó
“Hừ, tối qua cậu gửi tin nhắn cho tôi à.” Ông Trương mở điện thoại, hỏi
“Phải.” Lâm Phàm nói
Ông Trương cười: “Cậu thật lãng mạn, chúng ta chắc chắn là người bạn tốt nhất của nhau.”

Lâm Phàm cười, anh thích ông Trương luôn mỉm cười, nhìn thấy nụ cười của ông ta, anh mới cảm thấy sự cố gắng của mình có tác dụng
Lúc này, Tà Vật Công Kê trợn mắt nhìn hai người họ
Nó luôn cảm thấy bọn họ giống như đang chơi gay vậy
Đột nhiên
Nó phát hiện hai con người đáng sợ này đang nhìn chằm chằm nó, bỗng chốc nó hiểu ra mình nên làm gì rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó vẫn chưa đẻ trứng
Nó là nội ứng, cuộc sống hằng ngày khá ổn, nhưng tuyệt đối không thể lơ là, bởi vì nguy hiểm luôn ở bên cạnh bạn, có quỷ mới biết con người ngu ngốc này sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với mình
Liên minh Cao viện, phòng y tế
Cao thủ của Cự Thần tộc, Võ Thái đang nằm trên giường bệnh trắng tinh, mí mắt động đậy, từ từ mở mắt ra
“Tôi đang ở đâu?” Dù là người mạnh mẽ thế nào đều sẽ theo thói quen mà hỏi câu này đầu tiên sau khi tỉnh lại
“Phòng y tế.” Mặc Võ ngồi ở bên cạnh nói
Anh ta đối xử với Võ Thái không tệ, ở bên cạnh cậu ta cả một đêm
Anh ta vốn tưởng rằng ngất xỉu sẽ rất nhanh tỉnh lại, ai biết tên này lại nằm đây cả một đêm, xem ra hôm qua tấn công hơi mạnh tay rồi
Võ Thái nghĩ đến chuyện lúc sáng, sắc mặt trở nên căm tức: “Chết tiệt, thế mà anh ta lại dám làm thế với tôi, tôi phải trả thù.”

Bàn tay của Mặc Võ đặt lên trán Võ Thái: “Hừ, cũng không phát sốt, sao não đã hỏng rồi.”

“Anh có ý gì?” Võ Thái gạt tay Mặc Võ ra, vẻ mặt vô cùng không vui, Cậu ta là cường giả Cự Thần tộc, bị người ta đánh là chuyện rất bình thường, nhưng ở trước mặt nhiều người vậy đánh cậu ta mới là nguyên nhân khiến cậu ta căm tức, không biết giữ lại thể diện cho cậu ta sao
Mặc Võ nói: “Cự Thần tộc các cậu đúng là không tệ, nhưng nếu cậu đi kiếm chuyện với anh ta, tôi sợ Cực Thần tộc các cậu sẽ trở thành lịch sử, đã bị đánh thành thế này rồi sao còn không chịu hiểu ra thế?”

Anh ta quyết định sau này sẽ cách tên ngốc này xa một chút
Không có mắt nhìn người gì cả
Ai mà ở cùng cậu ta chắc chắn sẽ rất thảm
“Trên người anh ta có vật quý.” Võ Thái nghĩ đến Nhân Sâm, đó chắc chắn là vật quý trong vật quý, có ai không muốn, có ai không cần chứ, vật quý xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người chính là sự cám dỗ trần trụi
Mặc Võ nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cậu tưởng chỉ có cậu biết đó là vật quý sao?”

“Anh nói vậy là có ý gì?” Võ Thái nhìn anh ta, cảm thấy câu này của anh ta hình như đang nói mình mắt mù, ý tứ trong lời nói này khiến người khác hơi khó chịu
“Cậu đến đây bao lâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn chúng tôi đến đây bao lâu
Ai cũng biết Nhân Sâm bên cạnh anh ta là vật quý, nhưng cậu có thấy ai cướp được chưa
Hay là cậu thật sự tưởng chúng tôi mắt mù, không biết đó là vật quý
Cướp được hay không thì phải xem bản thân mình có khả năng hay không, thời gian trước có con Thôn Tinh Ngạc trưởng thành đến, bị anh ta đánh lui đấy, cậu nói xem lão tộc của Cự Thần tộc các cậu có thể làm được chuyện này không?”

Mặc Võ không muốn nói nhiều lời vô ích với cậu ta, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi, coi như là làm người tốt, nói cho cậu ta nghe tình hình cụ thể, để cậu ta không gây ra rắc rối
Quả nhiên
Võ Thái bị những câu nói này khiến cho ngây người
“Nghỉ ngơi cho tốt, rồi suy nghĩ cho kỹ, quan trọng nhất là phải khiêm tốn
Tối hôm qua tôi cảm nhận được thế giới này sống lại lần nữa, di tích cổ Sơn Xuyên sắp sống lại rồi, không còn bao lâu nữa là đến ngày trời long đất lở rồi.” Mặc Võ vỗ vai cậu ta, đứng dậy rời đi
Chỉ để lại một mình Võ Thái đang chìm vào suy nghĩ
“Ôi, bị đánh oan uổng rồi.”

Sau khi nghĩ thông, cậu ta lắc lắc đầu, bày tỏ sự bất lực với tình huống này
Trên đường
Bọn họ vẫn đi tuần tra như bình thường
Nhân Sâm rất nổi tiếng, đối với người dân bình thường trong thành phố, nó là sự tồn tại như thần, châm thần linh lên, nó có thể có con đường của riêng mình
Nhưng nó dường như cũng không thích thú lắm với thần linh
Có cảm giác gặp sao yên vậy, tự do phát triển
Bất kỳ người nào có chút chí hướng gặp được cơ duyên này, đến sức ăn sh*t cũng có thể bộc phát ra, vì để đi lên độ cao cao hơn
Lúc này
Sau khi Nhân Sâm tiễn mấy tín đồ thành kính đi, cảm thán nói: “Ôi, thật là phiền quá, ta xuất sắc như vậy nhưng lại luôn bị làm phiền, ta chỉ muốn khiêm tốn ngắm phong cảnh mà thôi.”

Tà Vật Công Kê bị xem thành công cụ miễn phí rất muốn lật ngược Nhân Sâm
Giả vờ hay thật
Nó hơi không nhịn được rồi
Lâm Phàm sờ đầu Nhân Sâm, nói: “Quen là được thôi, mày đã làm rất tốt, giúp được rất nhiều người, được người khác tôn trọng là chuyện rất bình thường, không phải sao.”

“Chủ nhân, người nói đúng lắm.” Nhân Sâm gật đầu, sau đó đánh lên đầu Tà Vật Công Kê: “Ngươi cũng phải cố gắng lên, nếu ngươi có thể được người ta tôn trọng là tốt rồi
Nhưng như bây giờ cũng tốt, ngươi là vật để Nhân Sâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.