[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi muốn ứng tiền lương (3)
Ý Chí cảm động bởi hành động lương thiện của Lâm Phàm, nên phá lệ giúp đỡ đối phương, tuyệt đối không phải là vì đe doạ này nọ, thứ đó không không tồn tại, Ý Chí nó là người công bằng, sao có thể bị lung lay chứ
Ý Chí quản lý tất cả mọi thứ trên thế giới này, bất kỳ cử động nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của nó, trên người mỗi người đều có một sợi dây, người thân, bạn bè này nọ đều có liên quan đến sợi dây này
Bà nội của đứa nhỏ đang tìm kiếm khắp nơi, bà ấy cầm ảnh chụp, tờ rơi, gặp người thì hỏi, mặc dù cảnh sát đã nói là đang đi tìm, nhưng bà ấy vẫn muốn tự mình tìm
Bóng dáng khom lưng trên đường trông thật bế tắc, thật bất lực
Đột nhiên
Một giọng nói vang lên trong đầu bà ấy
“Về nhà đi, cháu của bà trở về rồi.”
Bà cụ như sét đánh ngang tai, ngây người tại chỗ, sau đó vội vàng chạy về phía nhà mình
“Bà nội.” Đứa nhỏ vẫy tay, chạy về phía bà nội
“Tiểu Trí…” Bà cụ nhìn thấy đứa cháu bị mất rồi về lại của mình, kích động đến rơi nước mắt
Con trai và con dâu đều đã mất mạng trong một vụ tai nạn xe, chỉ còn lại cháu trai và bà ấy sống nương tựa vào nhau, nếu đến cháu trai cũng không còn, vậy bà ấy sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ
Bà cụ đến trước mặt Lâm Phàm, muốn quỳ xuống dập đầu cảm ơn anh
Lâm Phàm vội vàng đỡ bà cụ lại: “Không cần, không cần, chỉ là việc nhỏ thôi.”
Đứa nhỏ ôm chân bà nội, mỉm cười với Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng cười đáp lại, nụ cười của anh với đám nhỏ rất ấm áp, dù sao anh cũng là chiến binh của ánh sáng, có thể không có chút năng lực đặc biệt sao
Theo lý mà nói
Sau khi đưa đứa nhỏ này về lại bên cạnh người thân, anh sẽ đưa đứa nhỏ khác về, vào lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời đi, dường như anh nghĩ đến chuyện gì đó
“Bà cụ, bà và cậu bé sống ở chỗ này sao?” Lâm Phàm hỏi
Bà cụ đầu tóc bạc phơ nói: “Đúng vậy.”
“Cháu thấy căn nhà này hình như hơi cũ nát, mùa đông sẽ rất lạnh đó.” Lâm Phàm quan tâm hỏi
Anh có thể hiểu được, một bà cụ và một đứa nhỏ, muốn sống qua ngày là chuyện rất khó khăn
Bà cụ nói: “Không sao, bình thường cứ tu bổ là được.”
“Cháu mua cho bà một căn nhà nhé, sau này hai người có thể sống thoải mái hơn.”
“Không cần, thật sự không cần, bà đã quen sống ở đây rồi, cháu có thể giúp bà tìm lại cháu trai là bà đã biết ơn lắm rồi.”
Mặt Lâm Phàm nở nụ cười mỉm, vỗ nhẹ cánh tay bà cụ: “Bà cụ à, không sao đâu, hoàn cảnh sống tốt là điều cần thiết
Hơn nữa tiền lương của cháu rất cao, bình thường cháu cũng không tiêu xài gì, cháu chỉ hy vọng có thể giúp đỡ được người khác.”
Văn phòng bán nhà
Xách túi chuyển vào ở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cầm điện thoại đã liên kết với thẻ ngân hàng, nghĩ nghĩ, chuyển đổi trang, gọi thẳng cho Độc Nhãn Nam
Anh vừa mở miệng đã nói muốn ứng tiền lương
Độc Nhãn Nam đang bận đến sứt đầu mẻ trán, vốn dĩ chẳng có thời gian, nhưng ai bảo người gọi đến là Lâm Phàm, khi nghe thấy anh nói muốn ứng tiền lương, trong lòng ông ta đột nhiên thấy kinh ngạc
Khi ông ta biết… anh muốn mua nhà cho người khác
Ông ta lại càng kinh ngạc đến máu nóng dâng trào
Như vậy cũng mẹ nó có thể sao
Nếu nói về tiền lương của Lâm Phàm thì cũng không dễ nói, với địa vị và những việc mà anh làm, từ lâu đã không phải là những thứ có thể dùng tiền bạc để đong đếm rồi, nếu anh bằng lòng, cả đất nước cũng có thể kiếm tiền từ anh ấy chứ
Cũng chỉ có Lâm Phàm là không quan tâm đến chuyện tiền lương của mình
Nếu anh thật sự để tâm
Với tình hình của anh, thì chắc phải tính lương mỗi ngày cho anh
Nếu tính theo tháng, lúc tổng kết số tiền sẽ rất lớn, đưa rồi chắc sẽ đau lòng chết mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mua nhà xong rồi
Bà cụ vẫn luôn kéo tay Lâm Phàm, trong miệng cứ luôn nói
Sao có thể như vậy được
Sao có thể như vậy chứ…
Lâm Phàm vẫy vẫy tay, tạm biệt hai bà cháu, bảo bà cụ và đứa nhỏ giữ gìn sức khoẻ
“Lâm Phàm, cậu thật tốt.” Ông Trương nói
Lâm Phàm cười nói: “Chúng ta cũng không tiêu xài gì, lại có tiền lương, có thể dùng tiền lương để giúp đỡ người khác là một chuyện rất vui, không phải sao.”
“Đúng vậy.”
Thành phố Duyên Hải
Độc Nhãn Nam đang rất đau đầu, khắp các nơi trên đất nước đều có trẻ em bị mất tích, đây vốn dĩ là chuyện của cảnh sát, nhưng tình huống vẻ có vẻ đặc biệt, rõ ràng là do sức mạnh đặc biệt nào đó gây ra
Bọn họ không phụ trách thì ai phụ trách đây
Vào lúc này
Kim Hoà Lị lúc nãy rời đi lại vội vàng đi đến
“Đám trẻ đều đã tìm được rồi.” Kim Hòa Lị nói
Độc Nhãn Nam đang đau đầu vì chuyện này, đột nhiên ngẩn ra: “Gì cơ
Tìm được rồi
Tìm được ở đâu?”
“Lâm Phàm đưa bọn nhỏ về, còn đưa đến tận nhà.”
Độc Nhãn Nam cảm thán: “Không ngờ chúng ta đã xem thường Lâm Phàm rồi, cậu ta không chỉ thực lực giỏi mà còn biết tìm trẻ con, thật giỏi, đúng là quá giỏi
Lúc nãy cậu ta nói với tôi muốn ứng tiền lương, nói là muốn mua nhà cho người khác, cô đã tìm hiểu rõ tình hình chưa?”
“Tôi đã điều tra tình hình rồi, anh ta mua nhà cho một bà cụ và một đứa nhỏ, bà cụ đó nhặt phế liệu để nuôi cháu trai, sống trong một căn nhà đơn giản được dựng dưới gầm cầu.” Kim Hoà Lị nói, cảm thấy Lâm Phàm là một thanh niên rất có lòng thương người, nếu đối phương chưa có vợ, cô ta cũng bằng lòng hợp thành một đôi với anh.