[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giải quyết vấn đề nguồn nước (2)
Nghe được những gì đối phương nói
Phượng Hoàng bất tử có chút tò mò
Tên này vậy mà thật sự biết rằng đây không phải là nhà của nó
Đúng vậy
Đây là nơi thỉnh thoảng nó hay đến tắm rửa, bất kể là loại núi lửa nào, chỉ cần nó đến, nó hoàn toàn có thể kích hoạt núi lửa, thoải mái tận hưởng trong dung nham nóng bỏng
Phượng Hoàng bất tử lạnh lùng nói: "Con người nhỏ bé như ngươi vậy mà lại dám ngăn cản Phượng Hoàng vĩ đại bất tử ta, nước ở đây đã bị nham thạch nóng bỏng chặn lại
Ngươi có thể làm gì
Lâm Phàm nhìn nó
Cảm thấy giống như nó không nguyện ý rời đi
Anh lắc đầu, không gấp gáp mà chậm rãi cảm nhận nguyên tố lơ lửng giữa trời và đất, không niệm chú ngữ gì, mà chỉ nắm nguyên tố nước trong tay, thi triển ma pháp đóng băng
"Đóng băng
Vừa dứt lời
Một ma lực lạnh lẽo nổi lên
Lúc nãy Phượng Hoàng bất tử còn hung hăng, khi cảm nhận được ma lực kinh khủng này, nó hoàn toàn sợ hãi, vỗ cánh bay lên trời, vẻ mặt kinh ngạc, ma lực kia thật sự rất đáng sợ, lạnh đến nhiệt độ cực hạn, nhất định có thể dập tắt ngọn lửa Niết Bàn vĩnh viễn của nó
Vào lúc này
Nham thạch nóng chảy bị đóng băng, sau đó nó tiếp tục lan rộng, không lâu sau, toàn bộ ngọn núi lửa đều bị đóng băng và biến thành những tác phẩm điêu khắc bằng băng trong suốt như pha lê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm đi đến nguồn nước, giậm chân nhẹ xuống đất, một tiếng răng rắc, mặt đất nứt ra, nguồn nước sôi lên, trào ra và lan ra theo dòng sông
Anh liếc mắt nhìn về phía Phượng Hoàng bất tử còn đang ngơ ngác, lẩm bẩm nói: "Nhìn mày thế này, cũng biết là không thể ăn được rồi
Sau đó biến mất tại chỗ
Phượng Hoàng bất tử bị Lâm Phàm liếc mắt một cái, toàn thân nó run lên, như thể đang bị một ánh mắt khủng khiếp từ sâu trong tâm hồn nhìn chằm chằm
Toàn thân run rẩy
Đây chắc chắn không phải là một trò đùa
Nếu đối phương muốn giết nó, nó nhất định sẽ chết
Nhất định
Chắc chắn
Sau đó, nó nhìn về phía ngọn núi lửa bị đóng băng, suy nghĩ một hồi, vỗ cánh, trước mặt xuất hiện một đạo ma pháp cực lớn, một ngọn lửa bùng cháy bay vụt đi, hung hăng lao thẳng vào ngọn núi lửa đang đóng băng
Đùng một tiếng
Tiếng nổ mạnh vang vọng
Ngọn núi lửa đang đóng băng không hề thay đổi, thậm chí không hề có một vết nứt
Nó đã rất sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này
"Làm sao có thể…"
Nó không thể tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt
Thật sự quá đáng sợ
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì làm sao nó có thể tin được
"Chết tiệt, vừa ra ngoài tắm lại gặp phải loại người quái gở này, đi rồi, đi rồi
Phượng Hoàng bất tử nghe thấy trước khi đi đối phương còn lẩm bẩm, giống như nói..
Cái gì không ngon, không thể ăn, nó cẩn thận suy nghĩ lại, không rét mà run
Nó cảm thấy thật tồi tệ
Nếu những ma thú bị dân làng Pao ăn vào bụng biết rằng Phượng Hoàng bất tử có thể trốn thoát, bọn chúng chắc chắn vô cùng tức giận, dựa vào cái gì nó có thể còn bọn chúng thì không
Còn có..
Đó là tên khốn kiếp nào, ngay cả thịt của Phượng Hoàng bất tử cũng không ăn, thật sự là không công bằng
Một lúc sau
Dòng nước ào ào chảy đến ngôi làng vốn đã thiếu nước trầm trọng
Dân làng vô cùng mừng rỡ
Có nước rồi
Thật sự có nước rồi
Cậu bé nhảy cẫng lên đầy phấn khích
Chú thật sự đã thành công
Dân làng nghĩ đến vị ân nhân đi tìm nguồn nước trước đó, muốn đón anh về để tạ ơn nhưng đợi rất lâu cũng không thấy người trở lại
Một tháng sau
Làng Pao
“Trở về rồi, Lâm Phàm đã trở về.” Một số dân làng nhìn thấy Lâm Phàm, vội nói với những dân làng khác, các dân làng đều chạy đến xem, họ muốn biết mọi chuyện diễn ra như thế nào
Khả Lam là cô gái duy nhất ở làng bọn họ
Nhìn thấy Lâm Phàm trở về một mình, mọi người đều rất vui mừng, nhưng tất cả đều chờ Lâm Phàm đích thân nói với họ
Lâm Phàm cho biết: "Khả Lam đã được nhận và sau này sẽ học ở đó
Dân làng rất vui
"Tốt
"Tôi biết rằng đứa nhỏ Khả Lam này rất thông minh, chắc chắn sẽ được nhận
"Sau này những ngày tươi đẹp của Lâm Phàm sẽ đến, con gái sẽ đạt được thành công trong học tập, trở thành một nhân vật lớn ở bên ngoài, sao còn có thể ở đây trồng trọt như chúng ta nữa chứ
"Ngươi ganh tị cái gì
"Ta chỉ ngưỡng mộ vậy thôi, thật ra ta cũng thấy rất vui
Trở về làng, về đến nhà đẩy cánh cửa ra, cảnh vật quen thuộc, mùi hương quen thuộc nhưng lại thiếu một bóng dáng trẻ trung xinh đẹp
Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường
Vừa mới bắt đầu còn có chút không quen, sau khi ngủ dậy chuyện đầu tiên phải làm chính là làm bữa sáng cho Khả Lam
Nhưng sau khi phản ứng lại mới nhớ ra cô bé đã đi Vương Đô học, đã không còn ở nhà
Đối với anh mà nói cuộc sống ở một mình thật sự rất buồn tẻ
Buồn chán đến nỗi mỗi ngày anh đều rèn sắt để giết thời gian
Cố gắng trong những năm gần đây
Kỹ thuật rèn sắt này của anh cũng đã đạt tới trình độ rất cao rồi, rốt cuộc là cao bao nhiêu cũng không thể biết được
Dù sao thì là rất cao, có lẽ cao như trời cao vậy.