Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 194: Đây là bữa tiệc lớn mừng vua núi rừng trở về (2)




Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
Bây giờ mỗi ngày viện trưởng Hách đều sống rất thoải mái, cũng không biết đã bao lâu rồi không được nghe những âm thanh quen thuộc nữa
Ví dụ như tiếng gào thét tan nát cõi lòng:

Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi, ông mau tới đây
Bí bo
Bí bo
Hai âm thanh này có gì dễ nghe đâu, vừa nghe thấy đã biết là có chuyện không hay xảy ra rồi
Bây giờ thật tốt
Bây giờ ông có thể yên tâm xem phim, tên trộm ngu ngốc kia thật thú vị, nhà thiết kế trang phục trong đó chắc chắn là một nhân tài
Ông xem mà yêu thích không thôi
Ông còn tập dưỡng sinh quyền trong phòng làm việc, người già phải vận động nhiều, tập xong một bộ quyền thì đã hơi thấm mồ hôi
Ông đứng bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa, nhìn ra xa đúng cách có thể khiến cho mắt sáng hơn
Đột nhiên
Ông nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc
"Sao lại trở về
Trong lòng viện trưởng Hách đầy khiếp sợ, không phải là ông không nhớ đến hai bệnh nhân này mà là lúc này về là quá sớm, mới rời đi có mấy ngày thôi mà, rốt cuộc tên một mắt kia đang làm cái quái gì vậy
Đã viết giấy trắng mực đen rõ ràng rồi
Hay là chịu không nổi nên đuổi người về đây
Đây là vi phạm hợp đồng
Phải chịu trách nhiệm pháp lý
Trong lòng kêu gào hung dữ hơn bất cứ ai nhưng thật ra bên ngoài lại không biết làm sao, người cũng đã về rồi, ông còn có thể đuổi đi nữa sao
Ở cổng chính
Tiêu Khải nhìn thấy hai bệnh nhân tâm thần trở về thì vội vàng thả điện thoại di động xuống, cho dù đang là tình tiết cao trào của bộ phim cũng phải từ bỏ
Bệnh nhân rời đi một khoảng thời gian đã trở về, có nghĩa là bóng tối đang đến gần
Thần ánh sáng vĩ đại ơi ngài đang ở đâu đấy
Lâm Phàm và ông Trương vẫy tay với Tiêu Khải, ý hỏi đã lâu không gặp, cậu có mạnh khỏe không
Là cách giao lưu giữa bạn bè thân thiết
Tuy rằng không nói một lời
Nhưng đại khái là có ý như thế
Tiêu Khải là bảo vệ của bệnh viện tâm thần nên cũng không sợ người bệnh, nhưng chỉ sợ duy nhất hai người trước mặt này, bọn họ là truyền thuyết là huyền thoại, là hai tên trùm không đi tìm đường chết thì không chịu được
Chỉ cần đi nghe ngóng thăm dò là có thể biết có bao nhiêu nhân viên vô tội vì tiếp xúc với bọn họ mà đi thẳng vào bệnh viện, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ
Nhưng anh ta rất hâm mộ hai bệnh nhân tâm thần trước mặt
Kiếp trước bọn họ chắc đã cứu cả thiên hạ, nếu không với thân phận địa vị của họ thì sao có thể quen biết được người giàu có, hơn nữa trông có vẻ người giàu có kia rất quan tâm đến họ
Trong đầu anh ta hiện lên một khung cảnh
Viện trưởng: Đây là cái giá phải trả khi thành bệnh nhân tâm thần, các anh có ai muốn đổi với bọn họ không
Tiêu Khải: Tôi muốn đổi với họ
Đúng là khát vọng tha thiết như vậy
Tiêu Khải bị lậm tiểu thuyết, nhân vật chính không phải là được quý nhân tương trợ rồi một bước lên mây sao
Nay cơ hội ở ngay trước mắt, sao anh có thể buông tha được
Không thể bắt được người giàu thì phải bắt được kẻ có thể nói chuyện với người giàu
"Đã lâu không gặp mấy anh, đi đâu vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu Khải căng thẳng dò hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mang nét mặt tươi cười, cố gắng thể hiện mình rất thân thiện, khiến cho bọn họ cảm nhận được loại tín hiệu thân thiện này
Lâm Phàm nói: "Đi làm
Ông Trương nói: "Đi tiêm cho người ta
Tiêu Khải hơi bối rối, không hiểu bọn họ có ý gì, nhưng vẫn trưng vẻ mặt tươi cười như cũ, toát lên vẻ thân thiện, nhưng anh ta không biết tiếp theo mình nên đáp lại như thế nào
Anh ta không phải viện trưởng Hách, không có trình độ chuyên môn cao như vậy
Cũng chưa từng xem mấy cuốn sách như:

"Bách khoa toàn thư về cách giao tiếp với bệnh nhân tâm thần"

"Tôi làm bạn với người bị bệnh tâm thần như thế nào"

Tiêu Khải cảm thán, mình đã đọc hàng vạn cuốn tiểu thuyết mà lại chưa từng xem qua những quyển sách đó, sao còn dám xưng mình là một con mọt sách, vừa xấu hổ vừa thấy không xứng, quyết định phải dành thời gian đọc mấy cuốn sách đó
Như vậy mới có thể xứng đáng với cái danh hiệu mọt sách chứ
Lúc này
Viện trưởng Hách cười nói: "Sao lại về rồi
Ông ta tỏ ra dịu dàng thân thiết, ông ta biết các bệnh nhân đều xem nơi này là nhà, không thể biểu hiện ra như kiểu tôi rất ngạc nhiên vì các anh đã về, điều này sẽ làm người ta cảm thấy có vấn đề
Bản thân là viện trưởng của bệnh viện tâm thần
Kiến thức chuyên môn là điều không thể nghi ngờ
Ông ta có thể hiểu rõ suy nghĩ của bệnh nhân tâm thần, mặc dù đôi khi cũng sẽ xảy ra vài vấn đề nhưng đều là vấn đề nhỏ nhặt, không ảnh hưởng gì nhiều
"Muốn uống Coca
"Muốn uống Sprite
"Hì hì
Viện trưởng Hách nhìn bọn họ, thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy thì cũng cười "hì hì" với bọn họ, một mối quan hệ gần gũi thường bắt đầu từ một biểu cảm
Có lẽ đối với bạn thì đây là một chuyện hết sức bình thường
Nhưng đối với người bị bệnh tâm thần, bạn cùng cười đùa với họ, thì vô hình trung làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn, có thể chôn một hạt giống trong lòng họ
Người này là đồng loại với chúng ta, đều là bạn tốt
Viện trưởng Hách là một người đã xuất bản sách, tuy rằng lượng tiêu thụ thấp nhưng những kiến thức chuyên nghiệp đều được ông ta viết vào sách, chỉ đáng tiếc là dường như không có nhiều người cẩn thận nghiên cứu sách của ông ta
Haiz
Ông ta vất vả cực khổ vì sự nghiệp phát triển bệnh viện tâm thần, chỉ là hiệu quả không tốt lắm, làm ông ta sốt ruột đến bạc cả đầu
Hách Nhân ông dù gì cũng là người đi đầu trong lĩnh vực này
Vậy mà không bán được chút nào ư
Đáng buồn
Đáng tiếc
Đáng khóc
Khắp bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đều nhốn nháo, hai bệnh nhân đã trở lại, mới yên tĩnh không được mấy ngày đã phải quay trở lại quãng thời gian đáng sợ kia sao
Nhìn xem…

Một đám người bị tâm thần vây bên ngoài phòng bệnh 666
Có người dậm chân
Có người cười ha hả
Cũng có người đập vào vách tường
Trong mắt của các y tá, đây rõ ràng chính là một bữa tiệc lớn của đám khỉ con mừng vua núi rừng trở về mà
Bọn họ không dám tới gần
Chỉ có thể đứng nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.