Không quyền không thế, không có quan hệ cũng không có chỗ dựa, tích cóp được một khoản tiền là chuyện không dễ chút nào
Cứ nghĩ rằng ngày tháng tốt đẹp sẽ đến nhưng có lẽ do hồi còn trẻ đã làm vài chuyện xấu nên bị báo ứng
Điểm tựa duy nhất của bà ta cũng chính là đứa con gái đã bị giết
Không phải thù hằn cũng chẳng có ân oán
Chỉ là tội phạm cướp giật lỡ tay giết chết
Năm đó, bà ta đã năm mươi
Bà ta sống trong đau đớn tột cùng suốt hai năm, đến năm năm mươi hai tuổi thì mang tất cả tiền có được đầu tư vào cô nhi viện
Cái tên Hoa Hoa này là tên thường gọi của con gái bà ta
Một là để tưởng nhớ con gái, hai là để tích công đức mong rằng kiếp sau hai mẹ con vẫn có thể gặp lại nhau
“Viện trưởng, mấy tên xấu xa đó lại đến rồi.”
Một cô gái vội vàng chạy vào, mặt mũi trắng bệch, chắc là bị dọa cho sợ rồi
Cô ấy là tình nguyện viên cũng là trẻ mồ côi, là đứa trẻ đi ra từ viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa
Sự nghiệp học vấn có thành tựu nhưng không đến công ty lớn làm việc để lãnh lương cao hay uống cà phê với tầng lớp trí thức, mà trở về viện phúc lợi dạy học, dạy cho các em nhỏ ở đây biết đọc sách viết chữ
Tuổi tác của Vương Tú Lan đã lớn, tuy cả đầu bạc trắng nhưng tinh thần rất tỉnh táo
Nghe thấy đám người đó lại đến, bà ta có chút bất lực, nhưng hơn hết là không biết phải làm thế nào
“Đi xem thử đi.”
Bà ta buông tài liệu trên tay xuống, đứng dậy rời đi
“Viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa.”
Lâm Phàm đứng trước cổng nhìn tấm bảng, sao lại đến đây
Vương Mãnh nói: “Anh Phi, các anh em đã rất cố gắng rồi, có lẽ chỗ này sẽ sớm thuộc về chúng ta thôi.”
“Ừ.”
Lâm Phàm đi vào trong
Bảo vệ gác cổng là một ông lão, nhìn thấy đám người Lâm Phàm đến, gương mặt hiền từ lập tức biến thành căm ghét
Nếu không phải đã lớn tuổi, ông chắc chắn sẽ vác dao chém chết đám khốn nạn này
Đây là tính khí nóng nảy mà người gác cổng nào cũng nên có
Đám trẻ con đang vui đùa nhìn thấy đám người Lâm Phàm đều sợ hãi trốn sau lưng nhân viên, bọn chúng rất sợ
Những nhân viên kia cũng sợ theo
Nhưng khi đối mặt với kẻ gian ác phải bảo vệ những người nhỏ bé yếu ớt sau lưng, cho dù sợ hãi cũng phải dũng cảm đối mặt
“Viện trưởng Vương, mau ra đây đi
Hôm nay là thời hạn cuối cùng rồi, rốt cuộc bà suy nghĩ thế nào
Đừng ép chúng tôi ra tay.”
Vương Mãnh tức giận gào thét
Rất nhiều đứa trẻ bị dọa sợ đến khóc toáng lên
“Suỵt
Đừng nói lớn tiếng thế sẽ dọa trẻ con đấy.” Lâm Phàm nói
Vương Mãnh che miệng lại, gật gật đầu
Chỉ cần anh Phi nói, không cần biết là nói gì thì cũng đúng cả
“Chúng ta đến đây không phải để mua đồ.” Lâm Phàm vỗ vào đầu mới kịp phản ứng lại
Anh ta biết chỗ này là viện phúc lợi trẻ em, đến đây là để thăm bọn trẻ
Nếu như là ông Trương, chắc chắn sẽ nói với anh ta rằng chúng ta mua chút đồ mang đến nhé
Như thế thì anh ta sẽ không quên
Chỉ tiếc là bây giờ ông Trương không ở đây, không có ai nhắc nhở anh ta cả
Vương Mãnh nói: “Anh Phi, anh yên tâm, đồ đã mua xong rồi
Chỉ cần bọn họ vẫn không đồng ý, chúng ta tiếp tục tạt phân thả rắn vào
Đảm bảo khiến bọn họ không được yên thân.”
Những thứ này đều chỉ là hành động cơ bản thôi
Không bán chứ gì
Vậy thì khiến cho chỗ này của các người không được sống yên ổn
Lâm Phàm nhíu mày hỏi: “Tại sao phải ức hiếp người ta
Ức hiếp người khác vui lắm sao
Tôi không thích cậu như thế đâu.”
Vương Mãnh kinh ngạc nhìn Lâm Phàm
Nói thật thì
Anh ta không hiểu anh Phi nói thế là có ý gì
Tạt phân và thả rắn đều là đại ca bảo em làm mà
Bây giờ lại nói không thích
Đợi đã
Trong lời nói này còn có ý khác, nhất định là cho rằng mấy cách này không có tác dụng, cần phải có chiêu khác dữ dội hơn
“Anh Phi, em biết rồi, em sẽ sửa.” Vương Mãnh nói
Anh ta đi theo anh Phi mấy năm, tính tình của anh Phi không tốt lắm, lại còn rất hay sĩ diện
Cách lúc trước là anh Phi đề nghị nhưng không có hiệu quả
Nếu nói thẳng ra chắc chắn sẽ khiến anh Phi cảm thấy mất mặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì thế thân là đàn em thì phải học cách gánh vác thay đại ca
Lúc này
Viện trưởng Vương Tú Lan đi tới
“Anh Phi, đây chỉ là viện phúc lợi trẻ em cũ nát mà thôi, việc gì cứ phải bắt tôi bán cho các anh
Có thể cho những đứa trẻ vốn dĩ đã rất đáng thương này một chốn nương thân không?”
Bà cụ có cảnh đời nào mà chưa từng thấy qua, đối mặt với anh Phi không hề nao núng
Chỉ hi vọng có thể thuyết phục đối phương đừng để ý đến chỗ này nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Viện trưởng, xin chào.” Lâm Phàm đưa tay ra
Theo trí nhớ của anh, người này là viện trưởng của viện phúc lợi, là một người rất tốt, cưu mang rất nhiều trẻ em
Giống như viện trưởng của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
Vương Tú Lan không thể hiểu được hành vi của Chúc Phi
Nhưng vẫn bắt tay nói:
“Anh Phi, xin chào.”
Lâm Phàm cười nói: “Tôi rất thích trẻ con.”
Anh ta nói ra lời này rất chân thành nhưng đối với người khác thì đây hoàn toàn là nói xạo
Anh thích trẻ con ư
Nếu anh thích trẻ con thì mặt trời chắc đã mọc đằng Tây rồi
“Mày đừng giả vờ nữa, còn nói thích trẻ con
Nếu như mày thật sự muốn tốt cho những đứa trẻ này thì nên cút khỏi đây, cũng sẽ không tạt phân thả rắn
Loại cặn bã xã hội như mày, người khác sợ mày còn tao thì không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tao chỉ có cái thân già này, mày muốn giết tao thì cứ làm đi.” Ông gác cổng cầm dùi cui, tức giận mắng
Ông già mãi mãi là ông già thôi, lại còn nói năng độc đoán như vậy
“Ông già, ông muốn chết à?” Vương Mãnh nổi giận
Chỉ cần anh Phi ra lệnh một tiếng, anh ta chắc chắn sẽ hất ông già ngã xuống đất.