Lâm Phàm lại hỏi: “Có tiền chữa bệnh chưa?”
Tiêu Đại Long lắc đầu: “Không có.”
Lâm Phàm khua tay: “Vương Mãnh, đưa tiền.”
Bây giờ không phải ở viện phúc lợi trẻ em, Vương Mãnh hỏi lại: “Anh Phi, quẹt thẻ hay tiền mặt?”
“Có gì khác nhau không?” Lâm Phàm nhìn Vương Mãnh
Vương Mãnh không trả lời, nhưng cũng không biết phải làm sao
Anh Phi, xin anh đừng có như vậy chứ, có gì thì cứ nói rõ ràng với em đi
Anh hỏi vậy thì em biết phải trả lời thế nào đây
Đầu anh ta như muốn nổ tung ra rồi
Lâm Phàm đỡ Tiêu Đại Long đứng dậy và nói: “Anh nhìn lại bộ dáng của anh đi, sao lại ra nông nỗi này, nếu có bạn tốt của tôi ở đây thì anh có lẽ được tiêm cho mấy mũi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Anh ta nói một cách đầy ân cần
Tất cả đều không dám lên tiếng
Họ đều cảm thấy những lời anh Phi nói có gì đó rất khó hiểu
Tiêu Đại Long rất sợ hãi, anh ta không thể tin rằng anh Phi đang nói chuyện với mình tử tế như vậy, sự việc đang diễn ra cứ như một trò đùa, trong lòng anh ta cảm giác bất an và vô cùng áp lực
“Bệnh máu trắng rất nguy hiểm, mọi người hãy chuẩn bị đến bệnh viện hiến máu xem ai phù hợp, gặp phải chuyện như thế này, tốt nhất là nên dang tay giúp đỡ lẫn nhau.”
Lâm Phàm luôn sẵn lòng giúp đỡ bất kỳ ai, nhìn tình cảnh của Tiêu Đại Long như vậy, có thể thấy anh ta là một người con có hiếu, vì kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh, đã phải cầu xin không ít người rồi
Nhưng những người này thật nhẫn tâm, không những không giúp mà còn hùa vào ức hiếp anh ta một cách tàn nhẫn
Nhất định là như thế rồi
Nếu như gặp phải tình huống này, anh ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mà sẽ dùng weibo chia sẻ để lan truyền tình yêu thương đến thế giới này
Tập đoàn Phi Long
“Chúng mày nghe thấy gì chưa, anh Phi bảo tất cả đến bệnh viện để hiến máu cho mẹ Tiêu Đại Long.”
“Không phải chứ, tên Đại Long đó không phải nói là sẽ bí mật xử lý sao?”
“Xử lý cái rắm ấy, không nghe anh Phi vừa nói à, phải thanh toán tiền thuốc men cho mẹ anh ta, còn phải kêu gọi anh em qua hiến máu nữa, ai không đi chắc chắn sẽ bị đánh như chó.”
Chuyện này được truyền đi rất nhanh
Mọi người có chút hoang mang
Trong suy nghĩ của họ, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, rốt cuộc tên nào đã đồn cái tin tức đó vậy, anh Phi không những trả tiền lại còn hiến máu, thực sự còn tưởng anh Phi là một nhà từ thiện đó, trừ phi trái đất nổ tung mới có chuyện như vậy thôi
Từ Kiến lén lút đi vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại di động từ một nơi bí mật, soạn tin nhắn
Soạn tin nhắn xong, anh ta cũng không tin vào mắt mình, suy ngẫm một chút rồi xóa đi viết lại, đoạn tin nhắn có nội dung là:
[Địa điểm giao dịch bệnh viện Nhân Hòa]
Không sai
Anh ta không nghĩ rằng Chúc Phi lại tốt bụng như vậy, nhất định là có thoả thuận trong bệnh viện Nhân Hòa, những gì anh ta làm bây giờ là để che mắt mọi người, tạo hiện trường hỗn loạn giả để dễ bề hoàn thành giao dịch
Một đặc vụ ngầm đạt tiêu chuẩn
Không chỉ cần một trái tim kiên cường
Mà còn cần một bộ não linh hoạt
Anh ta có cả hai
Nếu không làm đặc vụ ngầm thì ai có thể làm đặc vụ ngầm chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh hùng bước ra từ bệnh viện tâm thần
Bệnh viện Nhân Hòa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từng chiếc xe ô tô con từ từ dừng lại
Trước cửa bệnh viện thường xuyên xảy ra hiện tượng kẹt xe mà bây giờ thì lại càng kẹt tới nổi làm cho người ta muốn chen cũng không lọt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu Đại Long rất bối rối
Cho dù có đến bệnh viện thì cũng như vậy mà thôi, rốt cuộc thì anh Phi muốn làm gì đây
Một đám người áo đen xuống xe
Ban đầu có mấy người bị kẹt xe còn xuống xe chửi bới người lái xe nhưng sau khi nhìn thấy những người áo đen này thì đều ngoan ngoãn quay trở lại trong xe, không dám nói nhiều một câu nào, tổ chức danh tiếng vang xa của thành phố H có ai mà không biết
Nhìn quần áo bọn họ mặc là biết rồi
Ai có gan la hét với bọn họ, thì chỉ sợ là người đó còn chưa bao giờ phải chịu sự mài giũa của xã hội rồi
“Anh Phi, chúng ta đã đến rồi.”
Vương Mãnh cung kính mở cửa, làm rất tốt trách nhiệm của một cánh tay đắc lực kiêm đàn em trung thành
“Cảm ơn.” Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai Vương Mãnh nói
“Có thể phục vụ cho anh Phi là vinh hạnh của em.” Vẻ mặt Vương Mãnh nghiêm túc nói
Sau đó cả đám người đi về phía bệnh viện
Những người dân đi ngang qua nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi mà tránh sang một bên, đâu có ai dám có gan mà trêu chọc, vừa nhìn thì đã biết ngay đó là phần tử trái phép, đều là những người rất nguy hiểm
Trong một góc của bệnh viện
Có một đám người đang làm bộ như mình là người qua đường, một nhóm cảnh sát mặc thường phục đang kề miệng nói nhỏ vào bộ đàm
“Chim Sẻ xuất hiện, Voi Lớn nhận được xin trả lời.”
“Voi Lớn nhận được, Chó Con nhận được xin trả lời.”
“Chó Con nhận được, Thỏ nhận được xin trả lời.”
Bữa tiệc vườn bách thú chính thức bắt đầu
“Mẹ của anh đang ở phòng bệnh nào, dẫn chúng tôi qua đó đi.” Lâm Phàm mỉm cười, nụ cười ấm áp, hòa đồng nói với Tiêu Đại Long, đến bây giờ anh ta vẫn còn đang mơ mơ màng màng, không rõ cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì, tất cả những chuyện mà anh Phi làm rốt cuộc là có ý gì
Từ Kiến quan sát tình hình chung quanh, tìm kiếm những mục tiêu đáng nghi, nếu như chọn địa điểm giao dịch là bệnh viện
Dựa trên phán đoán của anh ta
Thì chỉ có hai loại kết quả
Bên giao dịch tất nhiên là người bệnh hoặc là bác sĩ, ngoại trừ hai loại này thì chắc sẽ không còn khả năng nào khác.