Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 692: Lâm Phàm: Ông Trương, hành vi của ông là giết người không thấy máu (2)




Lâm Phàm: Ông Trương, hành vi của ông là giết người không thấy máu (2)

Một giấc mộng kéo dài trăm năm, những người không quá quen thuộc đã sớm rơi vào lãng quên, có thể được Lâm Phàm nhớ kỹ, chỉ có những người mà Lâm Phàm coi là bạn hoặc là người quan trọng, mới không bị lãng quên, có thể duy trì tình cảm ngày trước, không có bất kỳ biến hóa gì
Trong lòng Lâm Phàm, Dao Cơ cũng không có địa vị gì, giống như người qua đường vậy
Cho nên trải qua trăm năm
Cho dù Lâm Phàm là nhân tài của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cũng không nhớ ra cô ta là ai
"Anh thật là xấu, chúng ta mới chỉ không gặp mặt có vài ngày mà thôi, anh đã không quen tôi rồi hả
Dao Cơ ra vẻ như mình hơi tức giận, chỉ là thoạt nhìn càng giống như đang làm nũng
Lâm Phàm nói:"Tôi thật sự không quen cô
Anh thật sự không nhớ ra đối phương là ai, ký ức quá xa xôi, rất mơ hồ, không có nhận thức rõ ràng
Ông Trương nói: "Cậu thật sự không quen à
"Ừm
Lâm Phàm gật đầu, "Không phải tôi mới đi đến một chỗ rất xa, trải qua một khoảng thời gian rất dài hay sao, có lẽ trước kia thật sự quen biết, nhưng đã quá lâu rồi nên thật sự không nhớ ra
"Vậy cậu nhớ ra tôi không
Ông Trương vội vàng hỏi
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Nhớ chứ, ông là người bạn tốt nhất của tôi, làm sao tôi có thể quên ông được
Ông Trương vui vẻ vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không nhớ ra tôi, chỉ cần cậu nhớ ra tôi thì tôi yên tâm rồi
Đối với ông Trương mà nói, chỉ cần Lâm Phàm còn nhớ rõ ông ta, không nhớ rõ ai không quan trọng, không có liên quan gì đến ông cả
Dao Cơ há hốc miệng, nghẹn họng nhìn trân trối
Thật vô tình
Điều này quả thực còn tàn nhẫn hơn bất cứ thứ gì
"Anh không đùa với tôi chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dao Cơ không dám tin hỏi
Lâm Phàm nói: "Tôi thực sự không nhớ ra cô là ai nhưng nhìn dáng vẻ của cô, hình như rất quen với tôi, cô có thể gợi ra cho tôi một vài chi tiết có lẽ tôi sẽ nhớ ra được
Lâm Phàm đều đã nói đến mức độ này rồi, đã biểu hiện cực kỳ rõ ràng, tôi thật sự không nhớ ra cô, nhưng tôi sẵn sàng nghe cô gợi ý để giúp tôi nhớ lại, có lẽ tôi thật sự sẽ nhớ ra cô
"Tôi biết đó, cô ta là em họ của vợ cậu
Ông Trương giúp Dao Cơ nói ra một chi tiết
Lâm Phàm nghe thấy ông Trương nhắc đến Mộ Thanh, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, thể hiện sự nhớ nhung
"Đi, tôi đưa hai người đi tìm vợ của tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông Trương nói: "Nhưng vợ của cậu nói đã rời khỏi nơi này rồi
"Không có, tôi có thể ngửi thấy mùi của cô ấy, cô ấy vẫn còn ở đây
Lâm Phàm nói
Ông Trương nhón mũi chân, chóp mũi khẽ động, ngửi cả nửa ngày vẫn không ngửi thấy mùi gì
"Vì sao tôi không ngửi thấy mùi gì vậy
Lâm Phàm nói: "Đó là vợ của tôi cũng không phải vợ của ông, chắc chắn ông không ngửi thấy gì rồi, ông thấy tôi nói có đúng không
"Ộ, nói cực kỳ có lý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông Trương gật đầu tán thành, cảm thấy Lâm Phàm nói cực kỳ có lý
Dao Cơ nghe vậy thì thấy thật khó chịu, có cảm giác thất bại sâu sắc, quả thật cô đến đây để câu dẫn Lâm Phàm, bởi vì thực lực của đối phương đáng để tổ chức mượn sức, nhưng đôi khi, tranh đấu giữa phụ nữa còn kịch liệt hơn tranh đấu giữa đàn ông rất nhiều, tranh đấu giữa đàn ông thuộc loại đổ máu, mà giữa phụ nữa thì lại không đổ máu mà còn có thể mất mạng
Cô ta tự nhận mình không có điểm nào kém Mộ Thanh cả
Nhưng cô ta thật sự không hiểu nổi, người trước mắt này, vì sao khi nhắc tới Mộ Thanh thì ánh mắt trở nên có hồn, còn Dao Cơ là tôi thật sự không có cách nào sánh với cô ta được hay sao
Suy nghĩ trong lòng thì như vậy
Cô ta không hề biểu hiện ra ngoài, mà là đi theo bên cạnh Lâm Phàm, chuẩn bị đi gặp Mộ Thanh, hoặc là nói, cô ta không cho rằng đối phương có thể tìm được Mộ Thanh
Lần theo mùi hương thì có thể tìm được
Rõ ràng đây là chuyện không có khả năng
Nhưng rất nhanh..
Cô ta phát hiện thật sự rất thần kỳ, vậy mà Lâm Phàm lại thật sự tìm được Mộ Thanh ở trong công viên, cô đeo kính râm, đội mũ yên lặng ngồi ở chỗ đó, cho dù là ai nhìn thấy cô, đều tuyệt đối không nhận ra cô là ai
Nhưng Lâm Phàm lại đi đến trước bàn đá, trực tiếp ngồi xuống, mỉm cười nói: "Anh tới tìm em rồi đây
Đừng nói Dao Cơ khiếp sợ ra sao, ngay cả Mộ Thanh cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được cô lại có thể bị tìm thấy
"Sao anh tìm được tôi
Mộ Thanh hỏi
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào mặt của Mộ Thanh, trăm năm không gặp, vẫn là dáng vẻ này, dáng vẻ trong đầu vẫn rõ ràng như trước, cũng không mơ hồ một chút nào: "Mùi hương của em
Mộ Thanh không tiếp lời, mà là nhìn về phía Dao Cơ, giống như đang hỏi, em dẫn anh ta tới đây
Chỉ có giải thích như vậy mới có thể sáng tỏ, vì sao anh ta có thể tìm thấy cô ở chỗ này
Nhưng cũng không đúng..
Dù là Dao Cơ cũng không biết cô ở chỗ này
Dao Cơ chủ động ngồi xuống bên cạnh Mộ Thanh, làm bộ vô cùng thân thiết kéo lấy cổ tay, làm nũng, mách lẻo với Mộ Thanh: "Chị họ, anh ta nói không nhớ rõ người ta, cũng không biết em là ai, lời chị nói không đúng chút nào
Lời nói thật hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.