Cùng uống chút rượu đi, tôi có thể mời ông ăn cơm (2)
Trịnh Đồ tức giận, hai chân rơi xuống đất, bước ra một bước, nổ ầm ầm, mặt đất nứt toác, sức mạnh mạnh mẽ lần lượt được tung ra, quá mạnh mẽ, mặt đất bình thường sớm đã không chịu nổi nữa rồi
Lúc này, nắm đấm của ông ta đỏ bừng một mảnh, giống như mặt trời nóng bừng không gì sánh nổi, mấy chiêu vừa rồi không có tác dụng gì, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ, chỉ muốn khiến cho Lâm Phàm quỳ xuống
“Sức mạnh khủng khiếp, rất nóng, cú đấm vô cùng đáng sợ, chỉ có cường giả mới có thể có được uy lực như vậy.” Lâm Phàm khen ngợi nói
Nhưng lời khen ngợi này lọt vào tai Trịnh Đồ lại chói tai như vậy, cũng đã coi như là một loại sỉ nhục rồi
Sức mạnh của một quyền này quá khủng khiếp
Nhưng cú đấm này vẫn chưa tới mà
Cây cối xung quanh sớm đã bị phá hủy hết rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ầm ầm
Một quyền mạnh nhất giáng thẳng vào người Lâm Phàm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối với Lâm Phàm mà nói, sức mạnh một quyền của Trịnh Đồ rất mạnh, hơn nữa anh có thể kịp thời né tránh nhưng mà anh không làm như vậy, bởi vì anh muốn để cho đối phương biết, tôi thật sự rất mạnh, thật sự có tư cách trở thành đối thủ của anh, trước đó anh xem thường tôi, tôi cũng không tức giận chút nào chẳng qua là anh không hiểu rõ tôi mà thôi
Bây giờ...là để cho ông hiểu sâu về tôi
“Tự tìm cái chết.”
Trịnh Đồ thấy Lâm Phàm không có ý né tránh, lại càng tức giận hơn, sức mạnh của một quyền này càng dữ dội hơn
Ầm
Tay của tôi..
Trịnh Đồ nhíu chặt mày, cú đấm này đánh vào người đối phương như đánh vào thép tám vậy, không đúng...cho dù là thép tấm cũng bị một quyền của ông ta đánh cho vỡ vụn rồi
“Được, lợi hại lắm, xem tôi đây.”
Lâm Phàm cho rằng tình hình đã ổn, anh nhận cho đối phương vài chiêu là được rồi, nếu tiếp tục như vậy rất dễ khiến đối phương có nhận thức sai lầm
Chính là anh thật sự không thể, chỉ có thể không ngừng nhận những đòn công kích từ đối phương, mà không thể phản kháng
Thực sự vào lúc này, Trịnh Đồ mới phát hiện ra tình hình có chút khác xa những gì ông ta nghĩ
Thực lực của đối phương hình như không đơn giản như vậy
Ngay sau đó
Giọng nói của Lâm Phàm truyền đến bên tai ông ta
“Nhìn đây?”
“Nhìn cái gì?”
Lần đầu tiên ông ta có sự nghi ngờ như vậy, rất nhanh, ông ta cảm nhận được một tín hiệu nguy hiểm tràn ngập trong đầu, sau đó chỉ thấy một quyền của Lâm Phàm đánh thẳng vào mặt mình
Trước khi một quyền đó đánh tới, quyền kình lôi kéo ngũ quan của ông ta bắt đầu biến dạng
Nắm đấm xuất hiện trong tầm mắt của Trịnh Đồ, càng ngày càng gần, cú đấm này tưởng chừng như bình thường nhưng lại cho ông ta cảm giác không thể né tránh, không tránh được chỗ nào cả
Ầm ầm
Suy nghĩ của ông ta diễn trong nháy mắt mà thôi, mọi chuyện đã xảy ra rồi, khi nắm đấm rơi xuống trên mặt, Trịnh Đồ chỉ cảm thấy ngũ quan vỡ tung, nắm đấm đâm sâu vào da thịt anh ta
Một lúc sau
Khung cảnh yên tĩnh hiển nhiên không phù hợp với không khí ồn ào vừa rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những người đi theo nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc mồm ngây người tại chỗ, không thể tin được, tình cảnh trước mặt giống như mơ vậy
“Phù!”
Lâm Phàm thở phào, biểu hiện vừa rồi của anh thực ra rất tốt, anh đi đến trước mặt Trịnh Đồ, đối phương nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, tuy ngũ quan bị bóp méo, sưng phù, nhưng địa vị của đối phương trong lòng Lâm Phàm vẫn luôn là một đối thủ đáng gờm
Anh đưa tay về phía đối phương, dừng ở trước mặt đối phương
“Còn có thể đứng lên không?”
“Thực lực của cậu tốt lắm, cũng là một đối thủ đáng nể.”
Dáng vẻ của anh bây giờ chính là học tập các tình tiết trong phim điện ảnh, đánh bại đối thủ, sau đó vươn tay kéo đối phương đứng dậy, nói những lời tốt đẹp khiến đối phương vui vẻ, đồng thời quên mất thất bại vừa rồi đồng thời còn tán thưởng phẩm hạnh của anh rồi bị cảm hóa
Trịnh Đồ không động đậy, trong đầu rất hỗn loạn, tranh đấu rất kịch liệt, cậu tới tôi đi, quyền cước đấm đá, vô cùng kịch liệt, cũng không biết vì sao, ông ta có cảm giác kì lạ
Tất cả các hành động đều nằm trong tầm kiểm soát của đối phương
Thế tiến công của ông ta sợ rằng chỉ là một câu chuyện cười, đối phương sớm đã bắt chẹt được ông ta rồi, tất cả nhưng gì anh làm chẳng qua là đánh đổ sự cao ngạo của ông ta mà thôi
Trong đầu luôn hiện ra những suy nghĩ này, sao có thể mạnh mẽ như vậy chứ
Đối phương vươn tay về phía ông ta rốt cuộc là có ý gì
Là đang trào phúng
Hay là coi thường
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu Trịnh Đồ đã có rất nhiều suy nghĩ
“Sức lực tôi dùng cũng không lớn lắm, đối với ông mà nói, những vết thường ngoài da này chắc không có vấn đề gì, vẫn có thể đứng lên mà, cầm lấy tay tôi, tôi kéo ông đứng lên.” Lâm Phàm mỉm cười nói
Trịnh Đồ sững sờ, cậu ta không muốn đoạt tính mạng của mình ngược lại còn muốn kéo mình đứng dậy, rốt cuộc là muốn làm gì, chẳng lẽ là nghĩ đến dáng vẻ lúc trước của mình nên muốn trêu đùa
Ông ta đương nhiên sợ chết rồi, mặc dù chưa bao giờ trải qua nhưng không có nghĩa là không sợ, khi cái chết thực sự tìm đến ông ta thực sự rất sợ hãi
Giống như Lâm Phàm nói vậy
Tình hình của Trịnh Đồ vẫn còn tốt lắm, không bị đánh đến toàn thân nổ tung, tính mạng đương nhiên cũng không có vấn đề gì
Cuối cùng.