Kiếp nạn lớn (2)
Phịch
Năm ngón tay của Trinh Nhạc hơi dùng sức, đầu hoàng đế phịch một tiếng, trực tiếp vỡ vụn giống như dưa hấu vậy
Lão thái giám đứng phía dưới không nhúc nhích tí nào, sau đó quỳ lạy nói: “Bái kiến nữ đế.”
Sắc mặt Trinh Nhạc âm trầm, ném thi thể hoàng đế sang một bên, chắp tay sau lưng, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc
“Được, ta sẽ chờ các người đến, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.”
Rất ngang ngược
Sát ý dâng trào
Trinh Nhạc đã nhẫn nại mấy năm rồi, điều nàng muốn chính là làm cho Vương triều Đại Uyên long trởi lở đất
Báo thù
Để giải tỏa nỗi hận thù trong lòng nàng
Tâm trí của lão thái giám bị Trinh Nhạc khống chế, nếu như không bị khống chế thì chắc chắn sẽ kinh hãi hét lên rồi
Trời ạ
Công chúa Trinh Nhạc người có phải phát điên rồi không, không nắm quân đội trong tay mà người thân là nữ nhi, ai có thể phục tùng người chứ
Nhưng mà rất đáng tiếc
Lão hoạn quan không có suy nghĩ thực sự của chính mình
Cho dù là bị hãm hại cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo mà thôi
Tây Cung viện
Thời gian qua Hiền Phi nương nương coi như là thoải mái, mặc dù bà ta ngược đãi hành hạ Trinh Nhạc nhưng bất luận nói thế nào, mẫu phú quý nhờ tử là có lý, bởi vì Trinh Nhạc chủ động tiếp cận hoàng thượng, giành được sự tín nhiệm, cho nên cuộc sống của Hiền Phi trôi qua rất tốt
Vốn dĩ Hiền Phi còn lo lắng Trinh Nhạc bởi vì chuyện ngược đãi trước kia mà ở bên cạnh hoàng đế mách lẻo
Nhưng rất nhanh
Sau khi bà ta biết Trinh Nhạc không mách lẻo, thì hoàn toàn thả lỏng tâm tình, vô cùng đắc ý, trong lòng nghĩ thầm, cho nàng mười lá gan cũng không dám ở trước mặt hoàng đế nói xấu mình
Lúc Hiền Phi đang suy nghĩ đến chuyện này thì một bóng dáng khiến bà ta rất khó chịu xuất hiện, thấy áo bào của Trinh Nhạc dính đầy máu thì quát lớn:
“Dáng vẻ của ngươi như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Trinh Nhạc không thèm để ý lời của Hiền Phi
Nhìn kiến trúc quen thuộc xung quanh
“Nhiều năm như vậy, nơi này vẫn không thay đổi gì nhỉ.”
Nàng không nhìn Hiền Phi, tự mình tham quan, hành vi không coi ai ra gì hoàn toàn chọc giận Hiền Phi, ra lệnh cho những nô tỳ xung quanh
“Đưa nó ra ngoài cho ta.”
Không dám giống như trước kia, cho người đánh đuổi ra ngoài
Bất kể thế nào thì địa vị của Trinh Nhạc quả thực đang lên
Mấy nô tỳ kia nghe được mệnh lệnh của chủ tử, cho dù có chút khẩn trương nhưng vẫn bất chấp khó khăn mà đi lên
“Ta nhớ ngươi, ngươi đã từng nhổ nước miếng lên người ta.” Trinh Nhạc nhìn một nô tỳ trong đó đang đi lên, bình tĩnh nói
Nô tỳ kia nhíu mày, không biết nàng muốn làm gì
Ngẫm lại trước kia ra tay vẫn còn có chút nhẹ
“Công chúa Trinh Nhạc, chính là nô tỳ.” Nô tỳ kia nói, cũng không cảm thấy có gì không ổn, nàng ta không tin bản thân còn có thể bị gì
Lời nói vừa dứt
Ầm
Công chúa Trinh Nhạc vung một bạt tai, chỉ thấy nô tỳ kia trong nháy mắt bắn ra xa, sau đó ầm một tiếng, trực tiếp nổ tung, máu tươi chảy trong sân, vẩy đầy mặt đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếng kinh hãi vang lên
Đám nô tỳ không dám tin vào cảnh tưởng trước mắt, đối với các nàng mà nói, một màn trước mắt giống như gặp ma quỷ vậy, sao có thể, sao nàng dám giết người chứ
“Ngươi muốn làm gì?” Hiền Phi nương nương lớn tiếng quát mắng
Trinh Nhạc mỉm cười nói: “Ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, nếu như không phải sợ ngươi ảnh hưởng đến kế hoạch của ta thì ngươi đã không thể sống đến bây giờ.”
“Ngươi nói cái gì?” Hiền Phi nương nương phát hiện Trinh Nhạc trước mắt đã trở nên rất kinh khủng, sợ hãi lùi về sau mấy bước: “Nếu như ngươi dám làm tổn thương ta, hoàng đế sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Trong đầu ta hiện lên rất nhiều cách tra tấn ngươi, nhưng đến lúc có thể ra tay, cũng rất rất muốn giết chết ngươi ngay lập tức.” Trinh Nhạc mỉm cười, sau đó nhìn những nô tỳ đang sợ hãi nàng kia: “Cho các ngươi cơ hội, dùng những thủ đoạn trước kia các ngươi hành hạ ta, ngược đãi bà ta cho ta.”
Đám nô tì hoảng sợ
Không biết phải làm sao
Lúc các nàng còn đang ngẩn người
Ánh mắt của Trinh Nhạc lạnh dần, đưa tay lên, tu vi mạnh mẽ bộc phát, một nô tỳ đứng cách đó không xa bay lơ lửng trên không trung, giống như bị người ta bóp cổ, hai chân vùng vẫy, sắc mặt xanh mét
Xoạt xoạt
m thanh thanh thúy vang lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cổ của nô tỳ kia nghiêng vẹo, rắc một tiếng, rơi xuống đất, không nhúc nhích, đã bị Trinh Nhạc giết chết
“Ta không thích chờ đợi, nếu không nàng ta chính là kết cục của các ngươi.”
Nhìn cuộc trao đổi có vẻ dịu dàng nhưng thực ra đám nô tỳ vô cùng sợ hãi, trong lòng hoảng sợ, các nàng chưa bao giờ nghĩ tới công chúa Trinh Nhạc lại đáng sợ như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quả thực là ma quỷ
Không, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn
Hiền Phi nương nương thấy đám nô tỳ đi về phía bà ta thì tức giận nói: “Trinh Nhạc, ngươi dám to gan đối xử với ta như vậy sao, hoàng đế sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ha ha...” Trinh Nhạc cười lớn: “Lão già kia đã được ta đích thân tiễn lên đường rồi, biểu hiện giống như rất yêu thương ta nhưng lúc ta tuyệt vọng nhất thì ông ta không xuất hiện
Mặc cho ngươi đến nhục nhã ta, đánh chửi ta, khiến cho Thúy Dung tỷ của ta bị các người chặt thành thịt vụn cho chó ăn
Ta sớm đã thề, nhất định phải để các ngươi trả giá thật đắt.