Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 880: Tôi không tin đây là phân (2)




Tôi không tin đây là phân (2)

Ngay cả bạn của chủ nhân cũng muốn ra tay với mình, càng không cần phải nói đến những người khác
Độc Nhãn Nam mỉm cười, không ngờ Nhân Sâm lại phản ứng quyết liệt như vậy
“Nói đùa thôi.”

“Biết là đùa mà, đừng nói nữa, ta sợ.”

Nhân Sâm thực sự rất bỉ ổi, giả bộ sợ hãi trốn sau Lâm Phàm, Tà Vật Công Kê kinh thường nhìn Nhân Sâm, quá đê tiện
Lâm Phàm sờ đầu Nhân Sâm
“Đừng dọa bạn tôi.”

Độc Nhãn Nam đành chịu, phải nói người tốt bụng nhất chính là Lâm Phàm, người khó tính nhất vẫn là Lâm Phàm, thật sự là một người mâu thuẫn
Tan họp
Lâm Đạo Minh đi theo sau đám Lâm Phàm
Ông ta cảm thấy bản thân mình là sự tồn tại tương đối đáng thương ở Cục Đặc Biệt, thân là cường giả Mao Sơn chân chính, không thể không thừa nhận, mỗi ngày nhìn thấy Lưu Hải Thiềm vui vẻ tu luyện, thực lực tiến bộ vượt bậc, ông ta vô cùng sốt ruột
Thực ra ông ta rất muốn nói với Lâm Phàm… Cậu Lâm, cho tôi theo với được không
Nhưng ông ta nói không nên lời
Da mặt không dày như con lừa trọc Vĩnh Tín
Tâm trạng Nhân Sâm không tệ, ngày hôm nay cũng tạm ổn, nó đã từng cảm thấy cô đơn lẻ loi sau khi sống trong hang động quá lâu, nhưng bây giờ, những ngày tốt đẹp thực sự đã đến
Nó biết Lâm Phàm là người tốt, đáng để đi theo, với lại thực lực cũng mạnh, bảo vệ nó tuyệt đối không vấn đề gì
Vô cùng ổn thỏa
Nghĩ đến chuyện vui
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhân Sâm kéo quần xuống, một cục chất thải rơi ra, lăn xuống, mềm nhũn dính trên mặt đất
Lặng yên không một tiếng động
Cũng không có ai nhìn thấy Nhân Sâm lúc đi đường, lại có thể rơi phân ra
Bản lĩnh rất lợi hại
Lâm Đạo Minh dừng bước, cúi đầu nhìn thứ đồ mềm nhũn trên đất, rơi vào trầm tư, rốt cục là thứ gì
Nếu như… Vừa nãy không nhìn nhầm
Cái này có lẽ là từ đũng quần Nhân Sâm rơi ra
“Rốt cục là cái gì?”

Ông ta từ đầu đến cuối không tin đây là thứ Nhân Sâm thải ra
Trước giờ chưa từng nghe nói Nhân Sâm sẽ đi đại tiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Đạo Minh ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát, có vẻ như muốn biết rõ, đưa tay ra, chầm chậm đưa tới chỗ thứ dài dài mềm nhũn kia
Nhưng… Khi sắp chạm vào
Ông ta dừng lại
“Rốt cục có phải là phân hay không?”

Vấn đề này thật sự rất khó đối với Lâm Đạo Minh, người có hơn mười năm lăn lộn trong xã hội
Ai cũng có tính tò mò
Tính tò mò của trẻ con là lớn nhất
Trưởng thành thì bình tĩnh hơn nhiều
Khi về già, thì lại trở về nguyên trạng như một đứa trẻ, tính tò mò lập tức bùng lên
Gập bốn ngón tay lại, đưa một ngón ra, chạm nhẹ, đưa lên mũi ngửi
Không có mùi gì
Một chút mùi thối cũng không có
Ngay sau đó
Động tác của Lâm Đạo Minh càng thêm táo bạo, ngậm lấy ngón tay, tự mình nếm thử, lập tức, trước mắt sáng ngời, cảm giác kì lạ lan tràn khắp cơ thể
Ông ta tu luyện đến cảnh giới này, đã sớm hiểu rõ nhất cử nhất động trong cơ thể
Đây là cảm giác sức mạnh sắp bùng nổ
“Quả nhiên giống như mình nghĩ, đây đúng là đồ tốt.”

Lâm Đạo Minh gom hết thứ đồ dính trên mặt đất, trực tiếp nhét vào trong miệng, lau sạch sẽ, không còn chút nào dính lại, tuyệt đối không thể lãng phí
Trong phút chốc
Ông ta khoanh chân ngồi xuống
Toàn thân tản ra một luồng sức mạnh khổng lồ
Động tĩnh lớn
Đám người Độc Nhãn Nam bị kinh động, vội vàng chạy ra, nhìn thấy Lâm Đạo Minh đang tu luyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Fuck
Ông ta chơi thuốc à?”

Đại sư Vĩnh Tín nhịn không được hét lên
Sắc mặt Lưu Hải Thiềm bình tĩnh, nhưng ánh mắt chớp chớp, đủ để thấy rằng, trong lòng ông ta cũng không được bình tĩnh lắm, những người khác đều có thể đột phá, nhưng ông ta không muốn Lâm Đạo Minh đột phá chút nào
Hai người bọn họ đã tranh đấu một thời gian dài
Một lúc sau
Lâm Đạo Minh hít sâu một hơi, tinh khí thần đạt tới cực hạn, thực lực tăng mạnh
“Đột phá như thế nào?”

Lâm Đạo Minh chắc chắn không thể nói rằng mình đã ăn thứ đồ dính dưới đất, mà chỉ nói: “Trong lòng cảm thấy thiên nhân hợp nhất, từ trong nơi tối tăm đột phá ra, nói cho cùng thì chuyện này có liên quan rất lớn đến thiên phú của tôi, các người nên tiếp tục nỗ lực đi, tạm biệt.”

Đi rất nhanh
Bước nhanh như gió
Lập tức biến mất
“Fuck!”

“Fuck!”

“Fuck!”

Đám người Độc Nhãn Nam chỉ có thể gửi tới Lâm Đạo Mình một chữ này
Xem cái đồ keo kiệt kìa
Cũng không có chỗ cho ông
Dưới cầu, thảm cỏ xanh
Lâm Phàm và ông Trương nằm trên bãi cỏ, nhìn trời xanh, tận hưởng làn gió mát thổi qua
“Tôi và ông Trương thích nhất nơi này.”

“Cảm thấy rất thoải mái đúng không?”

Lâm Phàm thích cuộc sống yên bình, sống cùng người mình thích, sau khi tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, anh vẫn luôn sống cùng ông Trương
Lúc này, bọn họ tay nắm tay, đưa lên trời giống như bắt lấy thứ gì đó
“Tôi rất thích cuộc sống bây giờ.” Ông Trương nói
Lâm Phàm đáp: “Tôi cũng thích.”

Nhân Sâm nhìn bọn họ, hồi ức ùa về, lúc trước hai vị chủ nhân cũng ân ái như thế
Ôi
Nghĩ cái gì vậy
Hai người đàn ông thì ân ái cái quái gì chứ, đây là tình bạn, tình bạn vượt qua tuổi tác
Ngay lúc này
Có giọng nói khí phách truyền tới
“Nhị Đản, hãy tin tôi, tương lai của chúng ta nhất định rất tươi sáng, chắc chắn sẽ có được ngôi nhà của chính mình.”

“Anh Chu, tôi tin anh.”

Thu hút sự chú ý của Lâm Phàm
Thì ra là Vương Nhị Đản và Chu Hổ, Cách Cách Vu và Hổ Đản Vu cũng đi cùng
Bọn họ lúc này đã dần bước tới đỉnh cao của cuộc đời, mặc dù vẫn trên đường đi tới, nhưng khoảng cách cũng không còn xa, có thể nhìn thấy hi vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.